Chương 10: Cố sự (1)
Tương truyền rằng xưa kia có một đứa trẻ tên là Chu Kinh, từ nhỏ đầu óc kém xa những đứa trẻ cùng trang lứa khác, 2 tuổi mới biết đứng biết đi, 6 tuổi mới bập bẹ tập nói, đầu óc không được thông minh, mặc kệ phụ mẫu trong nhà mời biết bao nhiêu người về dạy bảo, hắn trăm chữ không vào tai, học hành không đến nơi đến chốn.
Tất nhiên điều này sẽ là bình thường nếu hắn sinh ra trong một gia đình thường dân, đáng tiếc thay hắn sinh ra trong một gia tộc danh giá, 3 đời làm quan, còn hắn thân mang trọng trách là trưởng tử trong gia tộc, tương lai kế thừa đại nghiệp trọng trấn gia tộc nhưng mỗi ngày bộ dáng si si dại dại, phụ mẫu hắn lo lắng chỉ đành đến miếu Chư Tử Thánh Hiền vái cầu.
Buổi tối hôm ấy, phụ thân Chu Kinh đạt được báo mộng nói con hắn chỉ cần tới miếu dâng hương 3 năm, liền sẽ vạn sự tự thông, thi cử đỗ đạt đổi lại tương lai ất sẽ gặp phải sát kiếp.
Phụ thân hắn đạt được Chư Hiền báo mộng, cả ngày kinh hỉ quên trời quên đất, tự động xem nhẹ lời cảnh cáo của Chư Hiền, bắt đầu mỗi ngày sáng sớm mặt trời chưa mọc dẫn Chu Kinh lên miếu dâng hương.
3 năm dâng hương lặng lẽ trôi, cứ mỗi ngày trôi qua Chu Kinh lại trở nên thông minh hơn, đôi mắt linh vận hiện rõ, cả người dâng lên một loại thư hương chi khí như thể Thánh Hiền tái thế làm người dân không ai không biết tới quý tử nhà họ Chu.
Chu Kinh từ đây trở nên thông minh hiếu học, chỉ cần thư tịch nhìn qua một lần liền nhớ kĩ, say mê đọc sách thánh hiền, Lục Kinh đều có thể đọc ngược mà không sai chữ nào. . .
Năm hắn 18 tuổi, hắn cực kỳ dễ dàng hoàn thành thi Hương, thi Hội và thi Đình, đỗ chức Trạng nguyên, vinh quang trở về quê nhà làm quan.
Nhưng cũng vào lúc hắn 18 tuổi, sát kiếp đã từ từ sơ hiện. . .
Chu Kinh quê nhà đường xá xa xôi, đi 2 ngày 2 đêm vẫn chưa tới đích, cả đoàn người đi cùng hắn cũng đã mệt mỏi, ngoài trời lại đêm khuya, tràn đầy nguy hiểm.
May mắn giữa chốn núi rừng lại không biết từ đâu mọc ra một ngôi miếu, Chu Kinh kinh hỉ bảo đoàn người ở vào tạm tá túc qua đêm.
Miếu thờ Sơn Thần, quanh năm có không ít người tá túc nên cũng xem như sạch sẽ, không có lộ ra quá mức hoang vu.
Khác thường duy nhất chính là tượng thần, rách nát dính đầy mạng nhện, bát hương chỉ toàn là bùn đất như thể hương hỏa đã đoạn tuyệt từ rất lâu.
Chu Kinh vốn dĩ là một thiện nhân, chăm đọc sách thánh hiền, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thấy miếu Sơn Thần tan hoang không khỏi sinh ra một tia u buồn cùng thương tiếc thế là đành sai hạ nhân lấy ra nhang hương vì tượng thần lên lễ bái.
Ngay lúc hắn muốn vì Sơn Thần dâng hương, trong đoàn người một vị niên kỷ tương đối cao lão nhân thấy vậy liền ra sức ngăn cản, nói: “Đại nhân mau dừng lại! Miếu này hương không thể đốt, thần không thể thờ!”
Chu Kinh tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng vì giữ tấm lòng trong sạch không thẹn với lòng của người đọc sách, đành từ chối nhã nhặn lời nhắc nhở của lão nhân: “Vốn dĩ ở đây tá túc một đêm, lại không thể dâng hương bái tạ, tại hạ chịu không nổi cái tội vô ơn này!”
Lão nhân nhìn hắn, do dự hồi lâu vẫn tiếp tục khuyên can: “Nếu đại nhân bái tượng thần nơi đây là yêu ma thì sao? Bái yêu ma là nghiệp lớn, là đại hung mang theo cả đời a!”
Chu Kinh một mặt nghiêm nghị, vẫn như cũ khăng khăng một mực nói: “Cho dù trên đời quả thực có yêu ma đi nữa thì ta vẫn không sợ! Người đọc sách vốn dĩ luyện là chính khí trong tâm, ngay cả dũng khí đối mặt một việc nhỏ cũng không có thì ta đọc sách vì thứ gì? Thiện giả có thiện báo, ta tin chắc là như vậy! Nói chi đây là miếu Sơn Thần, làm sao lại có yêu ma trà trộn vào?”
“Lại nói bái yêu ma là nghiệp! Vậy bái những tên tham quan ngoài kia là gì? Những kẻ đó còn hơn hẳn yêu ma! Cho dù hôm nay bái lầm yêu ma đi nữa ta vẫn không hối hận, chí ít nơi này chở che qua ta, là ơn! Xứng đáng nhận một cái cúi đầu này!”
Lão nhân thấy hắn quyết tâm, biết chính mình khuyên ngăn không được, lắc đầu nói: “Thôi thôi! Là kiếp, là số, tránh không được. . .”
Chu Kinh tiếp nhận nhang hương, vì tượng thần dâng hương nối tiếp hương hỏa đồng thời không quên tu sửa lại tượng thần, lau dọn bụi bẩn cùng mạng nhện dính bên trên.
Buổi tối đêm khuya, đoàn người đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngoài miếu đột ngột nổi lên sương mù, cả ngôi miếu như lâm vào tĩnh lặng, một loại cảm giác âm trầm quỷ dị bao trùm ngôi miếu.
“Lạch cạch!” Vốn dĩ đã phong kín cửa gỗ bỗng dưng mở ra, âm phong thổi vào làm người rợn run như thế có đại khủng bố sắp giáng lâm!
Chu Kinh lại bởi vì lời nói của lão nhân làm cho khó ngủ, nhìn thấy cảnh tượng đột ngột trước mặt, không khỏi sinh ra hoảng sợ, vừa định la lên nhường những người khác tỉnh dậy nhưng phát hiện mặc dù bản thân la lớn đến nhường nào thì bọn người vẫn ngủ say như c·hết.
Ngoài cửa vang lên những âm thanh quái dị, như ma quỷ ở bên tai thì thầm, âm thanh mang lại tà tính làm Chu Kinh kinh hồn bạt vía.
Hắn không còn cách nào, theo ngoài cửa âm thanh ngày càng gần, Chu Kinh trong lòng hoảng sợ càng gia tăng, dưới sự tuyệt vọng, hắn quỳ trước tượng Sơn Thần, cầu mong Sơn Thần hiển linh: “Sơn Thần! Sơn Thần! Mong ngài mau hiển linh! Yêu ma ngoài kia muốn hại người! Mong ngài chở che!”
Tượng Sơn Thần dưới sự cầu mong của hắn, ánh mắt hiện lên một tia linh vận, hai con mắt bằng đá chuyển động, đôi mắt không chút cảm tình nhìn chằm chằm Chu Kinh cất giọng nói: “Ngươi muốn gì ở ta?”
Chu Kinh thấy Sơn Thần hiển linh, mừng rỡ quên trời quên đất nhưng lại rất nhanh bị hiện thực làm cho sợ hãi, cúi đầu cầu xin: “Sơn Thần! Yêu ma quỷ quái ngoài kia rất nhanh liền muốn vào miếu! Cầu mong ngài đánh đuổi bọn chúng đi! Bảo vệ những người vô tội ở đây!”
Sơn Thần quỷ dị nhìn chòng chọc vào hắn: “Yêu quỷ tìm là ngươi, nếu muốn bảo vệ bọn hắn chi bằng ngươi đi ra ngoài, như vậy yêu quỷ sẽ không bước vào nơi đây.”
Chu Kinh nghe vậy trong lòng sợ hãi, con người đều tiếc mạng, cho dù là hắn cũng như thế, hắn đầu đập mạnh vào sàn gỗ đến cái trán mau me be bét: “Sơn Thần! Sơn Thần! Cầu xin ngài! Cho dù điều kiện là gì đi nữa, ta vẫn sẽ đáp ứng! Ngài muốn hương hỏa, ta có thể cho người dâng hương! Ngài muốn vàng bạc châu báu, ta, ta có thể đem toàn bộ gia sản cho ngài! Chỉ mong ngài có thể bảo vệ ta!”
Sơn Thần im lặng, tượng thần đều nhắm mắt lại như thể không quan tâm tới Chu Kinh.
Ngay lúc hắn tuyệt vọng nhất, ngoài cửa sương mù tán đi, âm thanh quỷ dị cũng biến mất.
Chu Kinh cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, bất lực ngồi dưới đất, nhưng chưa kịp cho hắn vui mừng thì trong đầu hắn lại vang lên giọng nói của Sơn Thần: “Ta giúp ngươi lần này, đồng thời sẽ phù hộ cho người suốt thời gian còn lại! Đổi lại, 5 năm sau ngươi phải đi cùng ta, nếu không toàn bộ mọi thứ của người sẽ bị ta tước bỏ!”
Chu Kinh nghe vậy vừa mừng vừa sợ, mừng vì bản thân được Sơn Thần cam kết bảo hộ, sợ vì quãng thời gian 5 năm có hơi ngắn ngủ, lại không biết nếu bản thân bội ước thì chuyện gì sẽ xảy ra. . .
Cứ thế, cả đêm Chu Kinh như thể nhập ma, quỳ trước tượng Sơn Thần không ngừng đập đầu vái lạy.
. . .
5 năm thoáng chốc trôi qua.
Chu Kinh năm nay đã 23 tuổi, hắn tuy còn trẻ nhưng tài năng và công tích mà hắn đạt được lại để người khác ngưỡng mộ.
Nơi hắn cai trị cơ hồ bách tính an vui, mùa vụ bội thu, trong thời buổi chiến loạn hiện nay quả thật là chuyện lạ.
Lại nói hắn là một thiện nhân, quanh năm suốt tháng không phải giúp người chính là trên đường giúp người! Tiếng tốt đồn xa, không ai không biết vị quan lại họ Chu là một đại thiện nhân.
Công trạng to lớn kèm theo Hoàng Đế trọng dụng, con đường thăng quan tiến chức của Chu Kinh một đường thuận lợi làm người không khỏi ghen ghét ngước nhìn.
Có thể nói Chu Kinh cuộc đời đủ làm người khác mơ ước, chỉ sợ có một phần vận khí như hắn thôi cũng đã đủ, tuy nhiên vị tài tử này lại đang rất u sầu, trên mặt hiện rõ nét lo lắng không biết đang suy nghĩ gì. . .
“Phụ thân! Phụ thân! Ngài xem ta bắt được con thỏ tuyết này!” Đột nhiên một bóng người nhỏ bé xông vào thư phòng, giơ lên trong tay thỏ tuyết, tràn đầy khoe khoang đứng trước mặt Chu Kinh.
Chu Kinh mỉm cười xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Thanh Tuyết ngoan! Mau mau thả nó đi về với gia đình nó, phụ thân còn phải làm việc.”
Nha đầu tí hon này tên Chu Thanh Tuyết, là nữ nhi đầu lòng của Chu Kinh, 4 năm trước khi nhậm chức làm quan, phụ mẫu trong nhà bắt ép hắn kết hôn, đối tượng là nữ nhi của một vị quan trong triều, có thể nói là môn đăng hộ đối.
Lúc ban đầu Chu Kinh đã định từ chối mối hôn sự này, bất quá vì phụ mẫu lấy c·ái c·hết ra thúc ép, hắn cũng hết cách mà phải đồng ý.
Chu Thanh Tuyết phồng má, như thể chịu phải uất ức cúi đầu hậm hực nói: “Làm việc, làm việc! Chỉ biết mỗi làm việc thôi!”
Chu Kinh dở khóc dở cưới, xoa đầu nàng: “Tốt, ta hôm nay Thanh Tuyết chơi được chưa!”
Chu Thanh Tuyết hai mắt hiện lên ngôi sao, vội vàng hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên!” Chu Kinh mỉm cười, tay dẫn tiểu nữ nhi ra ngoài.
Ngoài trời đã bị tuyết trắng bao phủ, Chu Kinh không khỏi cười hỏi Chu Thanh Tuyết: “Thanh Tuyết ngoan muốn chơi trò nào nào?”
“Ném bóng tuyết! Ném bóng tuyết!”
Cái thơ ngây của hài đồng không khỏi làm hòa tan u sầu trong tim Chu Kinh, hắn không còn là năm ấy tiểu ngu dốt, hắn đã trưởng thành là một đại trượng phu có nữ nhi có thê tử!
“Được rồi! Vậy hai ta chơi ném bóng tuyết!” Chu Kinh mỉm cười dẫn Chu Thanh Tuyết bắt đầu chơi đùa, hai cha con dùng sân tuyết làm nơi chơi đùa, vị Chu Thiện Nhân này như một đứa trẻ, niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt đã đủ hiểu hắn đối với cuộc sống hiện giờ hài lòng ra sao. . .