Chương 4: Âm Phủ!
‘Được rồi, bây giờ hối hận rồi!’
Đứng trước thư phòng, Cố Trường Sinh lại bắt đầu hối hận, bồi hồi tại chỗ không dám tiến lên, quả nhiên không nên nghe lời của Vương Diệu, nhưng mà ai bảo hắn diễn thuyết chân thật như vậy! Giờ nghĩ lại Vương Diệu quả thực có thiên phú đi làm cẩu đầu quân sư, một miệng có thể nói đến thiên hoa loạn trụy làm người mơ hồ.
Cố Trường Sinh nước mắt chảy ngược vào trong nói thầm: “Bây giờ hối hận có chút muộn màng a! Đến đều đã đến, chạy bằng đầu. . .”
Đáng lẽ ra phải kéo dài thời gian thêm một xíu, ít nhất cũng phải trị rõ tình huống của Cấm Vệ rồi hẵng gia nhập, dù sao đi nữa biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Đằng này hắn đối với Cấm Vệ mù tịt, thậm chí còn không biết vì sao bọn họ lại dị biến thành trạng thái như bây giờ thì đã muốn gia nhập chung với bọn hắn.
Như vậy có khác gì dê vào miệng cọp, trở thành thịt cá trên thớt mặc người cắt chém?
Đương nhiên có khả năng là sẽ không tệ đến mức đó, nhưng mà lỡ như nha!
Với cái thân hình gầy gò của bản thân chỉ sợ không chống đỡ được một hai hồi thì đã gục, thôi thôi, mặc cho số phận đi.
Cố Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua đi lại một hồi thì rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
“Yến Đại Nhân, ngài có trong đó không? Ta có chuyện muốn nói!”
“Ân! Vào đi!” Rất nhanh liền có đáp lại, trong giọng nói không có nóng lạnh, một mảnh bình tĩnh như thể không chất chứa một tí cảm tình nào y như một kiện máy móc làm Cố Trường Sinh hơi run sợ.
Cố Trường Sinh từ từ đẩy cửa ra, Yến Hành Vũ ngồi trước bàn hai mắt nhìn chằm chằm một quyển thư tịch.
Không đợi hắn cất tiếng thì Yến Hành Vũ đã giành trước nói: “Ta nên gọi ngươi là Cố Trường Sinh hay Lý Trường An đây?”
Cố Trường Sinh cứng họng dưới bàn tay ẩn hiện mồ hôi lạnh, nhưng nhìn Yến Hành Vũ cũng không nhìn hắn, vẫn tiếp tục nhìn trong tay thư tịch thì không khỏi cười khổ: “Đại nhân vẫn gọi ta là Cố Trường Sinh là được rồi, Trường An cái tên này. . .Ta cũng không dám nhận. . .”
Hắn chỉ có thể trong lòng cảm thán Cấm Vệ năng lượng, đơn giản như vậy là tra ra được thông tin của một người, chỉ sợ đằng sau có vài chuyện cũng không giấu được.
Cố Trường Sinh tâm tình có chút phức tạp, quả nhiên vẫn là ta đánh giá quá thấp triều đình a!
“Vậy sao? Thật đáng tiếc. . .” Yến Hành Vũ đạm bạc nói.
Tuy miệng nói đáng tiếc nhưng nhìn không ra cảm xúc của hắn có gì dị thường, vẫn một bộ trầm mặc ít nói tiếp tục xem thư tịch.
Cố Trường Sinh do dự một chút thì quyết định hỏi thăm về phố cổ: “Đại nhân, có phải ngài là người cứu ta từ nơi đó ra không?”
“Ừm. . .”
Cố Trường Sinh âm thầm nhìn về cánh tay của Yến Hành Vũ, bất quá không thấy gì dị thường, không hề giống với lúc ở Phố Cổ, một cánh tay có thể dài tới không thấy cuối.
Nhưng nghĩ tới hàng ngàn mà tính Cấm Vệ cơ hồ mỗi người mỗi vẻ, có thể Yến Hành Vũ sở hữu một loại nào đó che đậy mắt người thủ đoạn cũng không chừng thì hắn cũng không có nghi ngờ nữa.
Dù sao dạng này người địa vị không hề nhỏ, cũng không cần thiết lừa dối hắn.
“Vậy nơi đó rốt cuộc là thứ gì?” Cố Trường Sinh im lặng một hồi, vẫn nhịn không được tò mò mà hỏi.
“. . .” Yến Hành Vũ im lặng không có trả lời, Cố Trường Sinh cũng đi theo nín thở, như thể có một loại áp lực vô hình đè nặng lên người hắn, không ngừng có mồ hôi từ trên trán chảy xuống làm ướt đẫm cả y phục, hắn cúi sâu đầu, không dám ho he một tiếng chờ đợi phản ứng của Yến Hành Vũ.
Từ từ khép sách lại, Yến Hành Vũ vươn người đứng dậy ánh mắt nhìn không ra sâu cạn nói: “Nơi đó sao? Nơi mà người sống không nên đặt chặt, ngươi không nên đặt chân, ta không nên đặt chân. . .”
Có thể thấy rõ ràng, Yến Hành Vũ có chút kiêng kị, không muốn nói nhiều về đề tài này.
Cố Trường Sinh cũng chủ động câm miệng, không tiếp tục dò hỏi.
Yến Hành Vũ tiện tay từ kệ sách lấy ra một quyển thư tịch ném cho Cố Trường Sinh.
“Đây là?” Cố Trường Sinh nghi hoặc nhìn hắn, chẳng lẽ là Công Pháp sao?
“Không phải là Công Pháp, bất quá đối với ngươi thứ này tác dụng không nhỏ, giữ lại từ từ xem, bây giờ đi với ta đi một nơi.”
Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều. . .
Dứt lời Yến Hành Vũ liền đẩy ra cửa bước nhanh rời đi.
Cố Trường Sinh cười khổ, đem quyển sách giấu ở trong người sau đó nhanh chóng đuổi theo Yến Hành Vũ.
Cả quãng đường yên tĩnh dị thường, Yến Hành Vũ không nói câu nào, Cố Trường Sinh không dám cất tiếng, ngược lại tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Cả hai đi tới ra ngoài thành, càng đi càng xa, bầu không khí xung quanh cũng dần biến chất trở nên âm u đáng sợ, đại thụ mọc thành rừng ánh sáng vô cùng ít ỏi, cho dù là trời sáng như bây giờ vẫn tối tăm một mảnh không thấy 5 ngón, nếu không phải Yến Hành Vũ trong tay có mang theo đèn dầu thì chỉ sợ đi đường cũng là khó khăn.
“Quác! Quác! Quác!” Nơi khỉ ho cò gáy này ngay cả một con côn trùng cũng không có, nhưng không hiểu sao lại nghe thấy tiếng quạ đen kêu làm tim Cố Trường Sinh thắt chặt.
hai bên con đường mòn không biết từ lúc nào bắt đầu xuất hiện mồ mả, càng đi vào sâu thì y như đất c·hết, cây cối điêu tàn không ngừng có quạ đen đậu bên trên, dưới đất nhìn không thấy cuối mồ mả, rốt cuộc nơi này có bao nhiêu n·gười c·hết cơ chứ!
Cố Trường Sinh run cơ mặt, Yến Đại Nhân ngươi có cần dẫn ta tới nơi đáng sợ như này không? Chẳng lẽ còn không sợ ta di chứng từ đợt trước chưa đủ nặng? Hắn tự nhận bản thân gan to, nhưng cũng không can đảm tới mức nửa đêm xông nghĩa trang như Yến Hành Vũ đang làm. . .
Hả? Nửa đêm?
Cố Trường Sinh nghi hoặc nhìn lên trời, sau đó không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Trên trời quả thật là ban đêm, nhưng kỳ dị ở chỗ vừa rồi Cố Trường Sinh nhớ rõ vẫn là ban ngày, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể đột nhiên đổi thành đêm a!
Yến Hành Vũ đập nhẹ vào vai hắn, bảo hắn nhanh đuổi theo, Cố Trường Sinh cũng không tiếp tục lo trước lo sau, nói thế nào thì trước mặt này vẫn là một vị đại lão, thật chẳng lẽ còn hại bản thân một con yếu gà được sao?
Theo thời gian, hai bên mồ mả không những không giảm xuống ngược lại còn gia tăng, chí ít hiện tại nơi mà Cố Trường Sinh đứng, nhìn sơ qua cũng có hơn ngàn khu đất hơi trồi lên trên, không cần nghĩ cũng biết phía dưới chôn lấy thứ gì.
Yến Hành Vũ đột nhiên dừng bước: “Tới.”
Đập vào mắt Cố Trường Sinh là một căn nhà làm bằng gỗ, nhưng niên đại có chút xa xưa, căn nhà đều nhanh mục nát, tràn đầy hủ bại khí tức làm hắn do dự có nên tiến vào hay không.
“Yến tiểu tử? Người mới?”
Cố Trường Sinh xoay trái xoay phải nhưng không phát hiện giọng nói ở đâu, trong lòng ý lạnh sinh ra, chẳng lẽ nơi này thật có quỷ? Ban đêm gặp quỷ không phải tốt lành gì, nhất là ở nghĩa trang, tâm hư một chút đều có thể c·hết người!
“Tiểu tử nhìn đi đâu? Ở trên này!”
Hắn nghe theo lời của giọng nói nhìn lên trên thì thấy một cảnh tượng quái dị, ở trên cây có một người bị dây thừng siết chặt treo ở trên không! Không đúng, đây là một cái xác thì đúng hơn, thi ban mọc đầy người, hai con mắt trắng xám tĩnh mịch, cả cơ thể cứng ngắc gầy gò có thể là do lâu ngày bị gió hun khô. . .
Nhưng mà quái dị ở chỗ, người này nhìn qua cả thân thể chỉ là cái xác khô, chỉ có da cùng xương, nhưng lại khó hiểu là ở chỗ máu tươi không ngừng từ miệng của hắn chảy ra, bất quá lại không có giọt máu nào chảy được xuống đất.
Ánh mắt của Cố Trường Sinh từ từ kéo xuống dưới, đột nhiên hai con mắt đồng tử co rụt lại, hắn thấy cái gì? Một gương mặt già nua mọc ra từ bụng của t·hi t·hể! Máu tươi không phải biến mất mà là bị gương mặt này nuốt mất!
Cảnh tượng quái dị này kém chút dọa cho Cố Trường Sinh té ngã, bất quá là cái người trưởng thành, hắn sử dụng nghị lực phi thường của bản thân trụ vững. . .
“Khặc khặc! Xem ra là cái mầm mống không tệ, không có bị dọa ngất!” Đồng Lão cười quái dị.
Âm Phủ! Con mẹ nó đây là Âm Phủ!! Đám các ngươi đều là yêu ma quỷ quái!!!
Cố Trường Sinh trong lòng rống to, bên ngoài làm một bộ ngoan bảo bảo nhận chỉ giáo. . .
Yến Hành Vũ chắp tay nói: “Đồng Lão, ta trước tiên dẫn hắn vào lựa chọn Đạo Thuật!”
“Khặc! Đi đi!” Đồng Lão miệng phun ra một chiếc lệnh bài, phía trên còn dính lấy máu đen, Yến Hành Vũ không chút nào kinh tởm trực tiếp dùng tay nắm lấy.
“Nhớ lấy, chỉ có thể chọn lấy một môn Đạo Thuật! Với tốt nhất đừng đi quá sâu! Bằng không ngươi c·hết lại oán lão phu không nhắc nhở trước! Khặc khặc!” Dứt lời Đồng Lão hai mắt nhắm lại, gương mặt lộ ra nét tường hòa, đương nhiên sẽ càng tốt nhìn hơn nếu gương mặt của hắn không mọc ra ở bụng của t·hi t·hể. . .
Cố Trường Sinh đứng trước nhà gỗ, có chút không biết nói sao, nơi này thì có gì là sâu? Cả nhà gỗ còn không bằng cái chuồng ngựa thì vào sâu kiểu gì?
Yến Hành Vũ ném cho hắn lệnh bài, tiếp theo không cho hắn một chút phản ứng, nắm lấy cổ áo, nâng hắn lên như một đứa trẻ 3 tuổi ném về phía căn nhà.
Rốt cuộc Cố Trường Sinh đã hiểu vì sao Đồng Lão lại bảo đừng đi vào quá sâu. . .
Căn nhà gỗ mục nát quái dị này giống như quái thú, từ từ tách ra miệng máu, dưới ánh mắt trầm trồ của Cố Trường Sinh đưa hắn nuốt vào trong miệng!
“Nhoằm!” Nó thậm chí còn liếm môi một cái, sau đó lại trở lại bình thường, nằm yên trên đất trốn giống như vừa rồi không hề có gì xảy ra.
Ai lại ngờ một căn nhà mục nát trước một giây thì như là sinh vật sống có thể nuốt sống một người, một giây sau lại trở thành bình thường tử vật cơ chứ!
Yến Hành Vũ tìm một chỗ xếp bằng nghĩ ngơi, chờ đợi Cố Trường Sinh đi ra.