Chương 3: Canh gà
Thời gian thấm thoắt trôi qua. . .
Kể từ lúc được Cấm Vệ cứu về đã qua 2 tuần, Cố Trường Sinh bây giờ mới khỏe hơn đôi chút.
Nói thật là trong quãng thời gian này Cố Trường Sinh rất muốn bỏ chạy, nơi này cơ hồ chả khác gì Âm Phủ, kiến trúc tạo cảm giác u ám âm lãnh thì không nói đi, thậm chí đi qua vài gian phòng còn phát hiện mùi h·ôi t·hối như thể có xác c·hết bị giấu ở bên trong, thậm chí Cố Trường Sinh còn phát hiện trong một giếng nước có cả một cái đầu trôi lềnh bềnh! Mắt vẫn còn trợn nhìn hắn!
Nếu là người bình thường thì sớm đã bị dọa hỏng, không khùng khùng điên điên thì đã không tệ rồi, dù sao nơi này người nhìn vào đều tưởng cái động yêu ma, lấy người bình thường tố chất thần kinh chỉ sợ là không tiếp nhận nổi hiện thực nơi đây.
Bất quá trước lạ sau quen, Cố Trường Sinh thích ứng rất nhanh, dù sao những việc xảy ra ở Phố Cổ còn chưa bức điên hắn được, thì nhiêu đây đã nhằm nhò gì hoặc là nói tâm thái của hắn đã hoàn toàn c·hết lặng, thậm chí bây giờ có một con heo biết đi bằng hai chân đứng trước mặt hắn cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Nhưng mà nói đến cũng lạ, sau sự việc Phố Cổ Cố Trường Sinh phát hiện thân thể suy nhược rất nhiều, chỉ sợ không có Cấm Vệ đưa tới thuốc bổ, hắn cũng không có khôi phục nhanh như vậy.
Đồng thời còn có một thứ. . .
Cố Trường Sinh âm thầm đánh giá xung quanh không có ai, mới thấp thỏm từ trong ngực móc ra một món đồ vật.
Đó là một tấm vải lụa kích thước không hề nhỏ, bất quá bị Cố Trường Sinh xếp rất gọn gàng, vừa đủ che ở trong ngực.
Vải lụa hiện ra thảm bạch sắc, có vài chỗ biến đen như thể để lâu ngày nên bị mốc meo mất, nhưng mà nhìn như thế nào, Cố Trường Sinh cảm thấy như thể thứ này không phải là vải, mà là một tấm da người bị người khác trực tiếp xé xuống. . .
Nếu không phải sờ vào cùng vải lụa không hề khác nhau là mấy, chỉ sợ thứ này cùng da người không khác là bao.
Còn về xuất xứ của thứ này? Đương nhiên là tấm vải trước đó trộm được ở Phố Cổ.
Hắn còn nhớ lúc đó bản thân là điên rồ ra sao, ngược lại bây giờ lại cảm thấy gợn sóng lưng, có loại vui sướng sống sót sau đại nạn.
Còn về công dụng của tấm vải thì ngược lại vẫn chưa hiểu rõ lắm, tấm vải như thể chỉ là tử vật bình thường, im ru rú không hề có động thái gì bất thường.
Đương nhiên Cố Trường Sinh cũng không tin nó bình thường, từ địa phương quỷ quái đó đi ra mà bình thường thì quả thật không có thiên lý! Bất quá bây giờ cũng không có cách trị rõ ràng thứ này, hắn cũng chỉ đành lâu lâu lấy ra xem xem một hồi, hi vọng xem thấu thực hư bên trong, còn lại thời gian đều là bỏ mặc không quan tâm.
“Trường Sinh! Có ở trong đó không?” Phía ngoài cửa vang lên một giọng nói, Cố Trường Sinh phản ứng lại nhanh chóng giấu tấm vải lại vào ngực, sau đó cất tiếng đáp: “Là Vương Đại Nhân sao? Vào đi!”
“Két!” Cửa gỗ mở ra, bất quá nơi này điều kiện có chút không nói nổi, tiếng cửa cũ kỹ kêu một hồi thì mới dừng lại.
Bước vào trong phòng là một nam tử tầm 30 35 tuổi, hai tay hắn lớn hơn người bình thường một vòng, đồng thời cả người cơ bắp hiện ra kim loại màu sắc, ngoài ra cùng người bình thường không có gì khác biệt.
Hắn là Cấm Vệ chuyên môn lựa chọn người chăm sóc cho Cố Trường Sinh, cũng vì trong phủ không có người hầu, lại lo lắng Cố Trường Sinh chưa thích ứng kịp với môi trường xung quanh nên cho một vị binh lính có diện mạo ‘bình thường’ nhất tới chăm sóc hắn.
Vương Diệu cười đặt chén canh bổ ở trên bàn: “Tiểu tử ngươi cũng không cần gọi ta là Đại Nhân làm gì, sớm muộn cũng thành đồng liêu, không cần thiết gò bó như vậy!”
Cố Trường Sinh nụ cười trên môi lộ vẻ cứng ngắc, hắn nghĩ cũng không cần nghĩ liền hiểu tại sao Yến Hành Vũ giữ hắn lại lâu như vậy, chỉ sợ là muốn cho hắn gia nhập Cấm Vệ! Đích thực đây là một lựa chọn không tồi, nhưng mà trong lòng của hắn vẫn có chút do dự, hắn sợ một ngày nào đó luyện ra một bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ. . .
Bất quá hắn vẫn có chút không hiểu, vì sao Yến Hành Vũ lại lựa chọn hắn, dù sao Cấm Vệ hẳn là có danh ngạch nhất định, không nhất thiết lựa chọn một người không quen không biết chỉ trong vô tình cứu được bổ sung số lượng a?
Thậm chí ngay cả Nhân Vật Chính vì gia nhập Cấm Vệ vẫn phải trải qua đủ loại huấn luyện lẫn thử thách, tình huống của hắn lại lộ ra quá dễ dàng đến mức không chân thật làm Cố Trường Sinh có chút lo sợ.
Vương Diệu thấy Cố Trường Sinh vẻ mặt có chút lo lắng, sảng khoái cười vỗ vai hắn, nhưng vô tình lại không cẩn thận khống chế không tốt lực lượng, chỉ nghe bên tai tiếng rên rỉ không hề nhẹ của Cố Trường Sinh thì mới phát hiện giống như bản thân dùng lực hơi nhiều, hắn không khỏi cười xấu hổ: “Haha! Lỗi ta, lỗi ta! Để ta xoa xoa cho ngươi. . .”
Cố Trường Sinh khóe mắt lấy biên độ rất nhỏ run lên, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành nhắm mắt lại tiếp nhận Vương Diệu xoa bóp.
Tuy không có gãy xương nhưng thực sự là rất đau, Vương Diệu lực lượng không hề nhẹ, thậm chí Cố Trường Sinh còn thấy hắn dễ như trở bàn tay đánh nát một tảng đá 200 cân là đủ hiểu hắn đáng sợ nhường nào rồi!
Vương Diệu ánh mắt sâu thẳm, có chút hâm mộ nói: “Có một thân thể bình thường quả thật rất không tệ a?”
Cố Trường Sinh liếc hắn, nhìn thấy vẻ mặt có chút bất đắc dĩ của Vương Diệu, lần đầu tiên hắn thử nhìn thẳng những người này.
Bọn hắn ngoại trừ ngoại hình dị dạng ra thì giống như cơ hồ cùng người bình thường không có gì khác nhau, có vui, có buồn, có giận. . .
Cảm xúc chính là thứ dễ dàng nhất để khẳng định một con người, Cố Trường Sinh có thể thấy được cảm xúc hiện rõ trên mặt Vương Diệu, không khỏi tò mò hỏi: “Vương Thúc, ngươi nói xem, gia nhập Cấm Vệ là đúng? Là sai?”
Vương Diệu mỉm cười, hắn có thể nhìn rõ được Cố Trường Sinh do dự, đồng thời cũng muốn dẫn đạo một chút hậu bối: “Là đúng là sai không quan trọng! Tùy tâm sở dục là được rồi!”
“Vậy ngươi biến thành bộ dáng này, ngươi có hối hận không?” Cố Trường Sinh hỏi một câu rất n·hạy c·ảm, có chút ngưng trọng nhìn Vương Diệu.
Người sau trầm ngâm, một lúc lâu mới thở dài ra một hơi nói: “Không hối hận! Sức mạnh có cái giá của nó, ở trong cái thời loạn thế này, sống sót đã là một thứ xa vời! Cho dù là biến thành bộ dáng như yêu như ma thì lại làm sao? Với lại ta sống không phải vì chính mình, ở nơi khác còn có người ta cần bảo vệ!”
“Gia đình sao?”
“Đúng vậy! Là gia đình!” Vương Diệu mỉm cười, như thể nghĩ tới ai đó, nụ cười trên môi của hắn ngày càng âm áp, làm tâm tình của Cố Trường Sinh rất phức tạp.
Hắn rốt cuộc hiểu lý do gì mà nhiều người đối với Cấm Vệ tha thiết ước mơ như vậy, địa vị, tiền bạc, quan trọng nhất chính là một nơi ổn định để dàn xếp gia quyến. . .
Đối với dân chúng bình thường, Cấm Vệ là một cơ hội để đổi đời, khác với sung quân đi g·iết địch, phong hiểm càng lớn nhưng lợi ích lại quá nhỏ thì Cấm Vệ ngược lại tốt hơn rất nhiều, dù sao đi nữa Cấm Vệ quyền lợi đưa ra là quá cao rồi, cơ hồ không có gì bắt bẻ đáng nói.
Có khả năng phía sau Cấm Vệ còn có gì đó nguy cơ lớn hơn, nhưng hiện tại Cố Trường Sinh nhìn không tới, cũng không rảnh đi nghĩ tới! Hắn rất rõ ràng, Cấm Vệ là con đường duy nhất hiện nay hắn có thể đi để tiếp cận tới Tiên Đạo!
Cho dù biến thành Yêu biến thành Ma thì làm sao? Tu Tiên chính là không để ý tất cả! Chỉ nguyện trường sinh! Chỉ nguyện làm chính ta!
Cố Trường Sinh ánh mắt tràn đầy quyết tâm, hít một hơi thật sâu nhìn Vương Diệu: “Vương Thúc, ta muốn đi gặp Yến Đại Nhân!”
Vương Diệu không có hối thúc hắn, ngược lại gương mặt còn lộ ra dị thường nghiêm túc: “Ngươi chắc chắn? Cấm Vệ không phải muốn lui là lui, đã đi lên con đường này dù cho có c·hết ngươi cũng không có cơ hội quay đầu, ta chỉ muốn hỏi một lần nữa, ngươi chắc chắn sao?”
Cố Trường Sinh trầm trọng gật đầu: “Ta chưa bao giờ chắc chắn như bây giờ!”
“Được! Ta dẫn ngươi đi gặp Yến Đại Nhân!”