Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 5: Ngươi nói mẹ nó thả quái vật vào làm gì?!




Chương 5: Ngươi nói mẹ nó thả quái vật vào làm gì?!

“Tê!! Đây là đâu?” Cố Trường Sinh từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng mà đánh giá xung quanh, hắn nhớ kỹ trước đó bản thân bị căn nhà nuốt vào bụng, nếu đoán không sai thì đây là không gian trong căn nhà đó đi?

“Quả thật là Âm Phủ!” Có chút tê răng, quả nhiên bản thân vẫn là xem thường thủ đoạn của Cấm Vệ, nghĩ kĩ lại nơi này khắp nơi đều lộ ra dị thường, như vậy một căn nhà gỗ xuất hiện ở một nơi quỷ dị có thể bình thường được sao?

Sờ sờ mũi, Cố Trường Sinh nghiêng người đứng dậy, dùng tay phủi phủi trên y phục bụi bẩn, đập vào mắt hắn là một thư viện cũ kỹ, trong không khí tràn ngập một loại mùi hương khó ngửi làm hắn không khỏi hắt xì liên tục.

Thư viện giá sách có rất nhiều, thậm chí còn kéo dài tới mức Cố Trường Sinh nhìn không rõ đầu đuôi, trần nhà treo vài chiếc đèn dầu chiếu sáng, mùi thối khó ngửi giống như phát ra từ trên đó.

Hắn bây giờ đã rõ vì sao Đồng Lão nói đừng đi vào quá sâu, trong lòng không khỏi xuất hiện kiêng kị, một loại áp lực đè nặng lên người Cố Trường Sinh làm hắn sinh ra do dự muốn hay không sớm bỏ cuộc rời đi.

Bất quá rất nhanh hắn liền lấy lại bình tĩnh, hắn cũng không có dại khờ mà nắm đại một quyển rồi rời đi, hắn muốn cẩn thận lựa chọn, chứ không phải sợ quá mất khôn hỏng hết tiền đồ của bản thân.

Thư viện như thể chỉ có một mình Cố Trường Sinh, nơi đây lộ ra dị thường yên tĩnh, làm hắn nhìn qua có chút cô độc.

Cẩn thận nắm lấy một quyển thư tịch, nhưng chỉ xem một vài trang thì hai hàng lông mày của hắn không khỏi tự chủ nhíu chặt.

Lại xem những cuốn sách khác, Cố Trường Sinh cũng đành bất đắc dĩ thở dài buông xuống thư tịch trong tay.

Nơi này phần lớn đều là nhàn thư, không phải viết chơi ghi chép khắp Tấn Quốc đủ loại kỳ quan dị sự thì chính là viết về dã sử, nói chung kiến thức nội dung bên trong không có mấy tác dụng, chỉ sợ là vị nào đó trong Cấm Vệ rảnh rỗi nên ném vào nơi này cất chứa đi.

Nhưng mà nếu nói vô dụng thì cũng không hẳn, Cố Trường Sinh có phát hiện vài quyển thu tịch viết về dược liệu, luyện đan, luyện khí.

Ngược lại rãnh rỗi có thể nghiên cứu một hai, gia tăng tí xíu kiến thức.



Quan trọng hơn, Cố Trường Sinh cũng từ thư tịch hiểu ra được thế giới này nguy hiểm đến mức nào!

[Nạn Quan Án] ghi chép hơn trăm vụ án kỳ quái khắp Tấn Quốc, trong đó vụ án gần đây nhất được ghi chép là tầm 1 tháng trước tại Thành Hồng Trúc một hộ gia đình quỷ dị t·ử v·ong, cả nhà 5 người được tra là c·hết không hơn 3 ngày nhưng trong thân thể nội tạng lại mục nát, tỏa ra mùi bùn đất như thể mới từ dưới đất đào ra.

Thậm chí vụ án xa xưa nhất ngay khi Tấn Quốc vừa khai triều, một thành trì trong đêm tối bỗng dưng tiêu thất không một lý do, ngày hôm sau ở bãi đất trống vị trí cũ của thành trì xuất hiện hàng tá cây non, nghe nói bây giờ nơi đó đã đại thụ mọc thành rừng, bất quá không có ai dám đi vào trong rừng cây, không biết vì lý do gì. . .

Nói thật thì [Nạn Quan Án] để Cố Trường Sinh tê hết da đầu, đồng thời hắn rốt cuộc cũng hiểu Cấm Vệ công việc là làm gì.

Không phải giống như q·uân đ·ội đi ra chiến trường g·iết địch, cũng không phải giống Cẩm Y Vệ bảo vệ Hoàng Đế, nhưng công việc chắc chắn so bọn hắn nguy hiểm nhiều!

Đó chính là xử lý sự kiện linh dị! Cố Trường Sinh cảm thấy bản thân đi ra ngoài đánh giặc có khi còn an toàn hơn gia nhập Cấm Vệ, dù sao thì cùng người đánh dễ hơn những thứ yêu ma trong sách viết đánh. . .

Có thể thấy, Cấm Vệ tuy được có không nhỏ ích lợi nhưng chính là dùng mạng đi liều, không cẩn thận có khả năng sẽ tan xương nát thịt, thi cốt vô tồn.

Ngoài [Nạn Quan Án] thì Cố Trường Sinh không phát hiện ra cùng loại điển tịch ghi chép sự kiện bị nghi là yêu ma tác quái, nhưng chắc chắn sẽ có một chỗ ghi chép các vụ án đã hoàn thành! Chỉ là hắn không rõ nó ở đâu.

Có chút tiếc nuối, dù sao thông tin chính là sức mạnh, biết nhiều một chút đồng nghĩa với việc tỉ lệ sống sót của Cố Trường Sinh tăng lên, cho dù chỉ là nhỏ nhoi không đến một phần trăm!

Nơi này cũng không có gì để tiếp tục ở lại, thế là Cố Trường Sinh bắt đầu cất bước tiến về địa phương sâu hơn.

Càng đi vào sâu, hắn phát hiện con đường ngày một mờ tối hơn, xung quanh giá sách cũng biến mất không thấy đâu, cả không gian chỉ có bóng tối mịt mù, cho dù là đèn dầu treo trên cao phát ra ánh sáng cũng vô cùng ít ỏi, nhiệt độ xung quanh cũng ngày càng giảm xuống, chí ít đi tới bây giờ, hai hàm răng của Cố Trường Sinh đã liên tục chạm vào nhau phát ra âm thanh lách cách.

Hắn không khỏi thầm mắng: “Không phải nói là chọn Đạo Thuật gì đó sao? Nơi quỷ quái này chỉ sợ đi không được bao lâu thì người đã bị lạnh c·hết! Mạng đều không có, nói cái gì Tu Tiên a!”



Nghĩ tới việc có thể bị c·hết lạnh, thế thì không khỏi quá uất ức, Cố Trường Sinh không khỏi rút hết sức lực, kéo lấy thân thể chạy nhanh về phía trước, trong lòng cầu mong nơi cất chứa Đạo Thuật không quá xa.

“Lạch cạch. . .Rắc. . .Lạch cạch. . .”

Trong lúc Cố Trường Sinh không ngừng chạy, phía sau lưng giống như vang lên một tiếng gì đó rất nhỏ, nghe kĩ thì giống như tiếng bước chân của ai đó đang tới gần, nhưng lại bởi vì thân thể nặng nề nên tiếng bước chân rất lớn, đồng thời mỗi đi một bước lại kèm theo tiếng xương khớp ma sát, như thể là một t·hi t·hể cứng ngắc đang di chuyển.

Cố Trường Sinh thấy vậy không khỏi dừng bước, quay đầu lại nhưng cũng không thấy ai, bất quá âm thanh đó giống như cũng không có ngừng lại vẫn cứ đều đặn bước đi, đồng thời hắn phát hiện tiếng bước chân cũng từ chậm rãi trở nên dồn dập hơn, kèm theo âm lượng cũng trở nên to dần, như thể có người phát hiện ra hắn, đang muốn lại gần.

“Bịch! Bịch! Bịch!” Con tim không hiểu vì sao đột nhiên đập mạnh, Cố Trường Sinh sắc mặt biến tái nhợt, không chút suy nghĩ co chân lên chạy.

“Quả nhiên địa phương quỷ quái này không có thứ gì là bình thường!” Hắn vừa đi vừa mắng.

Linh cảm mách bảo hắn, nếu bị sinh vật sau lưng đuổi theo, chào đón hắn chỉ sợ là đáng sợ t·ử v·ong.

Cố Trường Sinh thời khắc này có chút hối hận, hắn chắc chắn thứ sau lưng mình không phải là người! Dù sao ở hoàn cảnh này đột nhiên không một lý do chạy đuổi theo người khác, không phải thằng điên thì chính là quái vật! Cấm Vệ có thể thả thằng điên vào nơi này sao? Mà giống như cũng không thể thả quái vật vào trong. . .Phi! Bọn họ vốn dĩ là lũ điên, chẳng lẽ còn không dám thả quái vật vào trong đây?

Hàm răng đều nhanh cắn nát, Cố Trường Sinh giờ mới thấy trước đó bản thân là biết bao ngây thơ, gia nhập Cấm Vệ thật sự dễ như vậy sao? Thứ sau lưng đang rượt hắn chính là câu trả lời! Dễ cái con khỉ!!

Tiếng bước chân ngày một gần, trái tim ở trong lòng ngực như thể có ý thức, không ngừng điên cuồng đập mạnh, Cố Trường Sinh có thể cảm giác được trái tim của bản thân đang có xu thế muốn lao ra khỏi thân thể, điều này làm cho hắn chảy hết mồ hôi lạnh, có loại cảm giác như đối mặt với tử thần làm cả thân thể lạnh lẽo cứng ngắc.

Tử vong ở ngay trước mặt, nhưng ánh mắt của Cố Trường Sinh không hiểu sao lại đặc biệt dọa người, hắn cắn răng nghiến lợi: “Thật sự tưởng g·iết ta dễ như vậy sao?”

Cầu sinh dục mạnh mẽ Cố Trường Sinh, hai chân chạy như gió, cả người sức lực dồn hết vào hai chân, không biết mệt mỏi giằng co với thứ quỷ sau lưng.



Bất quá thể lực là một vấn đề lớn, chung quy hắn vẫn là phàm thai nhục thể, kèm theo trước đó dưỡng thương cũng không ra nơi không ra chốn, rất nhanh lâm vào mệt mỏi.

Cố Trường Sinh dần đuối sức, tốc độ cũng bắt đầu chậm lại, nhưng sau lưng đồ vật kia giống như không có biết mệt mỏi là gì, thậm chí còn có dấu hiệu tăng tốc làm Cố Trường Sinh tê hết da đầu.

Thời khắc này trước ngực của hắn đã căng phồng lên như quả bóng, ẩn ẩn còn thấy như thể có một trái tim không ngừng đập dưới ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát lòng ngực mà lao ra ngoài!

Cố Trường Sinh cắn răng, hắn chưa có bỏ cuộc, mặc dù cả cơ thể căng đau nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại, đột nhiên trong tầm mắt của hắn xuất hiện một quang mang như thể ánh đèn lấp lóe. . .

Cố Trường Sinh xúc động như muốn bật khóc, không chút do dự, dùng khi sinh tới nay lớn nhất sức lực lao thẳng vào trong.

Thân thể đập mạnh vào cửa, nhưng hắn không lo được mấy cái tiểu tiết này, cảm giác lòng ngực tim đập cũng dần bình phục lại, một cổ ấm áp xóa tan băng sương kết trên người hắn, Cố Trường Sinh mới thở phì phò nhẹ nhõm.

“Lạch cạch. . .Rắc. . .” Thứ quỷ kia không tiếp tục đuổi theo, dừng lại một lúc rồi lại cất bước rời đi.

Cố Trường Sinh cố gắng nhìn về phía bóng tối, kết hợp với ánh đèn, hắn lờ mờ thấy được một thân hình ốm yếu gầy còm như thể là một cái thi khô đang từ từ rời đi, bất quá chỉ có thể thấy được bóng lưng, còn phía trước người này là thứ gì thì vẫn là một câu hỏi.

“Chắc chắn không phải người!” Cố Trường Sinh gương mặt âm trầm nói, cho dù ở rất xa nhưng hắn vẫn thấy được người kia lờ mờ xuất hiện thi ban, tuy không nhìn mặt nhưng từ cách di chuyển đến hành vi người này chả khác gì một t·hi t·hể biết đi làm hắn không khỏi run sợ.

Quả nhiên Cấm Vệ cũng không tốt vào, tuy nói là chọn Đạo Thuật nhưng âm thầm vẫn sắp xếp một số ít thử thách, nếu vừa rồi Cố Trường Sinh do dự có nên chạy hay không thì chỉ sợ bây giờ cả người đã lạnh. . .

Lắc lắc đầu, đè ép ý nghĩ trong lòng, Cố Trường Sinh hai mắt nhìn treo trên không tấm bảng cũ nát: Đạo Thuật Lâu.

Chỉ có 3 chữ, nhưng không hiểu sao Cố Trường Sinh có một loại cảm giác choáng đầu hoa mắt, có loại cảm giác buồn ngủ ập tới làm hắn sợ hãi, cố gắng tỉnh táo lại không tiếp tục nhìn vào bảng gỗ, sau đó ngồi xuống đất xếp bằng nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc khỏe hơn đôi chút, sắc mặt cũng khôi phục vài phần huyết sắc thì mới vươn người đứng dậy, tâm tình có chút kích động nhìn xếp thành hàng dài thư tịch, ánh mắt lửa nóng như hóa thành thực chất, nhịn không được đưa tay nắm lấy một quyển Đạo Thuật đặt ở trên giá sách!

[Keng! Xác nhận ký chủ tiếp xúc được tới Đạo Thuật!]

“Hả?”