Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 31: Chiến đấu




Chương 31: Chiến đấu

“Nếu đã là hợp tác. . .Nói một chút về chuẩn bị của ngươi đi!”

“Đương nhiên! Hai ta không thể đi tay không a~” Lưu Thanh nhún vai, mỉm cười ra hiệu cho Cố Trường Sinh đi theo.

Bước vào trong trạch viện, đặc biệt từ cửa vào bị người xông nát, bên trong càng vô cùng cũ kỹ, hắn nhịn không được cảm thán nói móc nói mỉa vài câu: “Ngươi ở nơi này lăn lộn quả thật không ra gì.”

“Ai biết được! Hôm nay có vài kẻ muốn c·hết, xông vào phá cửa đâu!” Lưu Thanh không để ý hắn nói móc, lấy một cái rương từ gầm giường ra đặt trước mặt cả hai.

Rương gỗ có chút nặng, rơi xuống dưới đất đều khiến xung quanh hơi hơi chấn động.

Cố Trường Sinh hai mắt mang theo tò mò chờ đợi Lưu Thanh giải thích.

Lưu Thanh cũng không để hắn đợi lâu, bàn tay nắm lấy miệng rương, dễ dàng nâng lên, làm lộ ra vật ở bên trong.

Đó là từng khối gỗ kỳ quái hình dạng trái tim, vốn dĩ lúc ban đầu Cố Trường Sinh cho rằng là Lưu Thanh cố ý điêu khắc, nhưng nhìn kỹ lại, những khối gỗ này hình dáng giống như trời sinh đã như vậy, không hề có chút yếu tố nào là bị người nhúng tay qua.

Thụ tâm nắm ở trong tay thậm chí có đôi chút ấm áp, phía trên dính đầy nhựa cây, như thể vừa mới móc từ trong ngực ra đồng dạng.

“Đây là tim người? Đúng không?” Cố Trường Sinh hơi thở có chút r·ối l·oạn, hít một hơi thật sâu, đặt thụ tâm trở lại vào rương, hắn nhìn Lưu Than hỏi.

“Không sai, ngươi làm sao biết được?” Lưu Thanh gật đầu, khẳng định câu hỏi của hắn là chính xác.

Cố Trường Sinh im lặng, lặng lẽ lắc đầu: “Linh tính mách bảo. . .”

“Không cần lo lắng, những trái tim này là của những vị ‘khách nhân’ để lại! Ta cũng chỉ là đang vận dụng những gì bọn hắn để lại mà thôi!”

Cố Trường Sinh khó hiểu dùng tay bụm ngực, trong lòng mặc niệm Thiêu Thân Pháp mới cảm thấy khá hơn, đầu óc cũng trở nên thanh minh, không có bị vô số tạp niệm hiện lên trong đầu ảnh hưởng.

“Ngươi cũng không cần nói thêm gì nữa, vừa rồi ta chỉ là đang nhớ lại một vài thứ mà thôi.” Cố Trường Sinh thở nhẹ ra một hơi, gương mặt biến trở nên vô cùng bình tĩnh, nhìn không thấu thực hư ra sao.

Lưu Thanh mỉm cười, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi hẳn là biết nên làm gì với những trái tim chứa Quỷ Dị lực lượng này?”

“Đương nhiên. . .” Xung quanh bốc lên từng đóa hỏa diễm trông như quỷ hỏa, khóe môi hơi cong tạo thành một nụ cười như có như không: “. . .Một món sát khí, không, một món quà đặc biệt. . .”



. . .

“Dựa theo kế hoạch mà làm.”

“Dựa theo. . .Cái quần!” Cố Trường Sinh gật đầu, nhưng nói được nửa lời liền mắng.

Lưu Thanh lườm hắn, hất tóc lắc đầu nói: “Trước mặt một cô nương, nói những lời lẽ thô tục như thế này quả thật không hề có tí gì gọi là lễ phép!”

Cô nương. . .Ngươi quá xem trọng bản thân rồi, đâu phải chỉ cần cắt là có thể gender bender đâu. . .

Cố Trường Sinh im lặng, sờ sờ huyệt thái dương, nhức đầu nói: “Ta không nghĩ bản thân thích hợp làm việc này.”

Lưu Thanh ném cho hắn túi da, bên trong chứa một món quà lớn, lắc đầu nói: “Ngươi đương nhiên không thích hợp, nhưng ngoài ngươi ra thì không ai làm được!”

“Ngươi quá xem trọng ta. . .” Nhìn xem trong tay túi da, Cố Trường Sinh cảm thấy cả hàm răng đều đang đau nhức.

“Không! Ngươi không hiểu! Hổ Minh Văn tu luyện Hắc Hổ Pháp, bản năng săn g·iết đã ghi sâu vào tiềm thức, hắn trước tiên sẽ t·ấn c·ông ngươi cho tới c·hết mới chuyển sang tập trung bên ta! Nếu ta nắm lấy thứ này thì ngươi sẽ c·hết vô ích!” Lưu Thanh lắc lặc ngón tay, nói ra lý do thực sự làm Cố Trường Sinh tâm hơi trầm xuống.

“Vậy là do ta yếu nên mới là người thích hợp nhất. . .” Cố Trường Sinh mặt đen nói.

Lưu Thanh nhún vai: “Ai biết được, hổ thích săn g·iết con mồi yếu đuối nhất, lỡ hắn cũng giống vậy thì sao. . .”

Nghẹn lời, không biết phản bác ra sao, Cố Trường Sinh chỉ có thể im lặng thu hồi vật lễ, xem như chấp nhận số phận.

“Hắn cũng thật biết chơi, ở một nơi cao như vậy.” Cố Trường Sinh gương mặt hiện ra nét c·hết lặng, người với người so ra vẫn là có cách biệt, tòa lầu này nhìn qua ít nhất cũng có hơn 10 tầng đi?

“Hắc! Ngươi có thể thử đốt nó, xem Hổ Minh Văn có hay không nhảy xuống a!” Lưu Thanh lời nói nửa đùa nửa thật, nhưng nhìn lòng bàn tay ai kia sinh ra U Hỏa, sắc mặt hắn không khỏi biến đen mắng: “Ngươi bị điên sao? Chúng ta là đi á·m s·át, chứ không phải phóng hỏa rồi chạy!”

Cố Trường Sinh chậc lưỡi một tiếng tỏa vẻ không hài lòng: “Bên trong thủ vệ chắc chắn có không ít, ngươi có tự tin không một tiếng động g·iết hết đám người trong đó không?”

Lưu Thanh nhún vai, hắn không ngốc, làm sao lại không đoán trước được vấn đề này cơ chứ: “Nếu không nghĩ ra đối sách, ta cũng không mời ngươi tới đây làm gì.”



Cố Trường Sinh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mờ ra thì đã tự giác đóng lại, nhìn đằng xa không ngừng bốc lên hỏa diễm, ánh mắt của hắn dần dần mất đi thần thái: “Ngươi điên mẹ rồi. . .”

“Có thích khách! Có thích khách! Mau tới hỗ trợ!!” Bốn phương tám hướng kêu la, không phải c·háy n·hà thì là thích khách, thậm chí bang phái khác tập kích cũng có, đêm nay chú định Hắc Hổ Bang loạn đến chó gà không yên. . .

“Ta nói lại. . .Ngươi điên rồi. . .” Cố Trường Sinh miệng đắng lưỡi khô, hắn rốt cuộc hiểu được độ chịu chơi của Lưu Thanh, tên khốn này thực chất là một thằng điên, máu liều nhiều hơn máu não!

“Nhưng hiệu quả mà, không phải sao?” Lưu Thanh nhún vai, hắn không cảm thấy bản thân chuẩn bị có gì sai, ngược lại còn rất hiệu quả.

Thấy không ngừng có thủ vệ chạy ra khỏi lầu các, Lưu Thanh vẫy tay ra hiệu, Cố Trường Sinh gật đầu, cả hai tiềm nhập vào trong bóng đêm, ẩn nấp tiến vào trong lầu các.

Nhìn xem không có ai, phòng thủ vô cùng lỏng lẻo, chỉ chừa lại một hai người thủ vệ, Cố Trường Sinh tùy tiện dùng kiếm rạch phá yết hầu bọn hắn, cơ hồ toàn bộ quá trình một mạch liền thành, không có bất kỳ ngoài ý muốn gì xảy ra.

Bên kia Lưu Thanh cũng vô cùng nhẹ nhàng, chỉ có thể nói, mưu kế của hắn đích thật là hữu dụng, chỉ là hơi cực đoan một xíu. . .

Một đường đi thẳng, tuy lầu có chút cao, nhưng chân vẫn còn đó, đi được!

“Ta muốn đốt nơi này. . .”

“Ngươi nói lần thứ 9 rồi đấy, đợi g·iết xong rồi muốn đốt thì đốt!” Lưu Thanh mặt đen mắng.

“Ta ghét người giàu. . .”

“Ngươi nghèo?” Lưu Thanh lại lườm hắn, thật tưởng ta không biết gia thế nhà ngươi?

Cố Trường Sinh nín họng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Lui về sau. . .” Đột nhiên Lưu Thanh mịt mờ bỏ lại một câu, bản thân sử dụng Tùy Ảnh Bộ, cả thân thể phiêu phốt biến mất, nhìn lại đã lùi về phía sau gần chục mét.

Cố Trường Sinh cũng không chậm chạp, ngay lúc Lưu Thanh nhắc nhở, hắn đã quay lưng lại, hai chân đạp mạnh vào cầu thang, mượn lực nhảy ra xa.

“Oanh!!” Như thể có một vật lớn rơi xuống, gỗ vụn bay tứ lung tung, cầu thang run rẩy như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Nhìn kỹ lại, vị trí vừa rồi đang đứng vững một sinh vật kỳ lạ, đầu hổ nhưng thân người, vài nơi còn có hổ vằn, thân thể lực lưỡng tràn đầy lực lượng, như một con quái thú đang đứng vững bằng hai chân.

[Tính Danh: Hổ Minh Văn]



[Tuổi Thọ: 62]

[Thọ Nguyên: 35 Năm 9 Tháng 4 Ngày]

[Đạo Thuật: Hắc Hổ Pháp (Chủng Dị)]

[Dị Võ: Cuồng Thú Đao, Tam Lục Trọng Tượng Bì Công]

Khí thế của hắn cuồng bạo đến nỗi làm Cố Trường Sinh nghĩ rằng đứng trước bản thân không phải là một con người, mà là một kẻ săn mồi lão luyện, một con quái thú từ trong giấc ngủ tỉnh dậy!

“Hai con chuột nhắt? Những việc hôm nay là do các ngươi gây ra sao?” Hổ Minh Văn mắt hổ hiện đầy sát khí, hắn từ trên lầu các đã nhìn ra Hắc Hổ Bang hôm nay có người p·há h·oại, nhưng phát hiện kẻ đến là hai đứa nhóc con lông còn chưa mọc đủ, tâm tình không khỏi có chút khó chịu.

Chủng Dị Trung Kỳ quả nhiên không đơn giản, khí tức của hắn phát ra thôi đã đủ làm ta run sợ tới mức này. . .Cố Trường Sinh nghĩ thầm, cố nén lại sợ hãi đến từ bản năng, chỉ cần Hổ Minh Văn động một cái, hắn liền không chút do dự tung ra hết sức!

“Không trả lời sao? Haha!” Hổ Minh Văn nở một nụ cười gằn, cả người cơ bắp chuyển động, một giây sau đã biến mất, để lại tàn ảnh tại vị trí cũ.

Cố Trường Sinh đồng tử co lại, nhìn xem móng vuốt càng ngày càng đến gần, hắn không chút do dự dùng ra trường kiếm chấn trước mặt mình.

“Oanh!” Cả người đập mạnh vào vách tường, máu tươi theo cổ họng phun ra ngoài, đầu hắn trở nên choáng váng, đi kèm là một cơn nóng ran thiêu đốt đầu óc, không ngừng có những lời nói mê hoặc tâm trí hắn.

Trường kiếm bị U Hỏa thiêu đốt, lớp kim loại bên ngoài tróc ra, để lộ bản chất thật là một thanh mộc kiếm.

Mộc kiếm màu nâu đỏ, không ngừng có nhựa cây chảy xuống, phía trên hoa văn không ngừng lưu chuyển, nhìn vào như từng gương mặt người đang gào thét thảm thiết.

Hơi thở của Cố Trường Sinh bắt đầu trở nên trầm trọng, nhưng nhở còn sót lại ý chí trấn áp, giọng nói hư ảo dần dần biến mất, đầu óc hắn lại quay trở lại thanh minh như cũ.

Hổ Minh Văn thấy vậy, từ bên hông rút ra trường đao, dã thú vồ mồi cũng dùng hết sức, hắn cũng không cho là Cố Trường Sinh nhỏ yếu nhất sẽ ít nguy hiểm, thế nên tuy mặt ngoài lộ ra khinh thị, nhưng thực chất bên trong hắn đối với Cố Trường Sinh và Lưu Thanh đều có một mức độ kiêng kỵ nhất định.

Đây là hổ bản năng, đến từ kẻ săn mồi bản năng!

Thấy Hổ Minh Văn lao tới, Lưu Thanh cũng không đứng nhìn, hai tay hợp thành một chỉ về phía trước, dưới chân cái bóng giống như sinh vật sống, huyễn hóa ra một bóng người không thuộc về hắn, tay cầm rìu, chặt hướng về cái bóng của Hổ Minh Văn: “Tiều Phu!”

Tiều Phu bóng người chặt trúng đầu cái bóng Hổ Minh Văn, trong một chốc lát, Cố Trường Sinh ở đằng xa thấy một hình ảnh quái dị, cái bóng Hổ Minh Văn khi bị lưỡi rìu đánh trúng, dần dần từ một bóng người biến đổi thành một cây đại thụ, còn Tiều Phu bóng người thì lại không ngừng dùng trong tay rìu bổ vào thân cây.

Trong một giây lát, Hổ Minh Văn đơ người trên không trung, ý thức hắn cùng thân thể tách ra, cả người huyết nhục trở nên giống như khối gỗ đồng dạng cứng rắn, trên đầu Dị Hóa cũng biến trở nên vô cùng cổ quái, lông tơ từ từ rút đi, hàm răng sắc nhọn cũng trở về như người bình thường. . .