Chương 32: U Minh Trâm
Nhân lúc Hổ Minh Văn còn đang đờ đẫn, Cố Trường Sinh nắm mộc kiếm ở trong tay, Chân Khí không ngừng truyền vào trong, đi kèm còn có một ít lực lượng của Thiêu Thân Pháp, cả thanh mộc kiếm đi theo đó bốc lên lửa lớn, cực nhiệt thiêu đốt đều làm không khí chung quanh trở nên vặn vẹo.
Cố Trường Sinh chỉ cảm thấy thân thể trở nên tràn đầy lực lượng, mộc kiếm không chỉ tiếp nhận Chân Khí cùng lực lượng của hắn, đồng thời còn phản hồi lại một cổ sức mạnh gia trì lên thể chất, làm Cố Trường Sinh trong một thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ hơn bình thường.
“C·hết!” Mộc kiếm giơ lên, không chút do dự chém về phía đầu của Hổ Minh Văn, hắn định nhất kích tất sát, nhân cơ hội lấy mạng hắn, tránh đêm dài lắm mộng.
Vốn dĩ thường thường mộc kiếm lại không hiểu vì sao phát ra huyết mang, một đường kiếm khí mang theo vô tận lệ khí chém tới, bên tai vang lên vô số tiếng dã thú rít gào, khí tức trầm trọng như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái đủ để làm người hình thần câu diệt!
Hổ Minh Văn mượn nhờ ý chí cùng thực lực chống lại Tiều Phu lực lượng khôi phục lý trí, trên đầu lại một lần nữa khôi phục lại hình dáng đầu hổ, chú ý tới kiếm khí đang bay tới, hắn theo bản năng lấy hai tay chặn trước mặt, trên làn da lông hổ rút đi, thay vào đó là lại xuất hiện từng lớp da dày đặc màu xám tựa như da voi.
“Oanh! Leng keng!!” Kiếm khí cùng thân thể v·a c·hạm lại phát ra kim loại tạp âm, Cố Trường Sinh thậm chí còn thấy tia lửa phát ra, lòng không khỏi trầm lại.
Tên c·hết tiệt này không ngờ phòng ngự mạnh như vậy. . .Xung quanh từng đóa U Hỏa bốc lên, tựa như mãng xà đồng dạng âm hiểm lao lên cắn xé Hổ Minh Văn.
“Hừ! Muốn c·hết!” Hổ Minh Văn hừ lạnh, nhìn xem trên hai tay v·ết t·hương không ngừng có máu tươi rời ra, lệ khí theo bản năng kích phát, sát khí càng hóa thành thực chất, hai tay nắm chặt trường đao, điên cuồng loạn vũ chém những cái kia đang lao tới từ mãng xà do U Hỏa biến thành.
Nhìn xem đang từ từ biến mất hỏa diễm, Hổ Minh Văn cười lạnh, định một lần nữa lao lên lấy mạng tên chuột nhắt này, thì đột nhiên hai chân trì trệ, nhìn xuống thì thấy không biết lúc nào dưới chân cầu thang lại trở nên vô cùng quỷ dị, hóa thành một đôi bàn tay nắm chặt hai chân của hắn.
U Hỏa nhờ vào này, giống như giòi bọ một dạng xâm lấn, làm cho trên người Hổ Minh Văn khắp nơi đều nổi lên U Hỏa, tính ăn mòn cực mạnh, y phục đều nhanh bị đốt cháy hết.
Tùy theo ý nghĩ, Hổ Minh Văn đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên đuối sức, lực lượng lấy một loại tốc độ quái dị hao mòn, nhưng nhờ Dị Chủng cùng Chân Khí trong người đối chọi, hắn tạm thời có thể không cần lưu ý dạng này quỷ dị hỏa diễm.
Nở một nụ cười quái dị trên môi, Hổ Minh Văn sắc mặt phá lệ dữ tợn: “Con chuột nhỏ, không tệ a! Nhưng vẫn còn quá kém!”
Vừa dứt câu, chân hắn đã rút ra khỏi nền gỗ, lại lần nữa lao về phía Cố Trường Sinh như thế chỉ cần hắn không c·hết liền sẽ không dừng lại đồng dạng.
Nhưng đây cũng là điểm yếu chí mạng của hắn. . .
“Ngươi quên ta sao?” Lưu Thanh không biết lúc nào đã lẻn ra phía sau hắn, trong tay nắm một thanh mộc chất trường thương, Chân Khí không ngừng đổ dồn vào trong, làm cho trường thương phát ra từng tiếng thanh thúy nứt vỡ.
“Ngươi!” Hổ Minh Văn kịp thời phản ứng lại, Lưu Thanh trường thương đã đâm ra, cảm nhận cự lực theo xương sống lưng truyền tới, sắc mặt hắn không khỏi biến vô cùng dữ tợn, trường đao xoay hướng chém về phía Lưu Thanh.
Nhưng đồng thời đằng sau lại một lần nữa truyền tới áp lực, Cố Trường Sinh trong tay mộc lần nữa bốc lên U Hỏa, khác với lần trước thử nghiệm, mộc kiếm cùng mộc thương đều do ít nhất 3 loại bán thành phẩm Quỷ Dị tạo thành, chí ít có thể sử dụng 3 lần mới tan vỡ!
“Lũ khốn!” Hai phương đều không ngừng có sát chiêu ập tới, Hổ Minh Văn tái mặt, quyết định từ bỏ t·ấn c·ông, chuyên tâm phòng thủ, thân thể Tam Lục Trọng Tượng Bì Công vận dụng đến cực hạn, một lớp da sần sùi thô ráp xuất hiện, ở vài chỗ yếu hại còn đặc biệt mọc ra lân giáp!
“Oanh!!” Âm thanh lớn tới mức điếc tai, Hổ Minh Văn b·ị đ·ánh bay ra xa, đụng mạnh vào tường bay ra ngoài, ở đây là lầu 8, nếu xui xẻo, có khi đã té c·hết. . .
Lưu Thanh mượn nhờ thời cơ này đi lại gần Cố Trường Sinh, nhíu mày hỏi thăm thương thế của hắn: “Như thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Cố Trường Sinh thở hổn hển: “Nát 3 cái xương sườn, lục phủ ngũ tạng đều đổi chỗ, ta ổn!”
Lưu Thanh: “. . .”
“Ổn là được, chuẩn bị tiếp tục đi!” Lưu Thanh bỏ lại một câu liền lao xuống cái hướng Hổ Minh Văn vừa tạo ra.
Cố Trường Sinh không nói gì, âm thầm dùng U Hỏa chữa thương, máu tươi mới ngừng chảy, ho khan một tiếng, liền không chút do dự đi theo Lưu Thanh nhảy lầu.
“Oanh!” Mãnh mẽ tiếp đất, bụi mù tung bay khắp không khí nhìn không rõ tình trạng thực hư ra sao.
Cố Trường Sinh không khỏi nắm chặt mộc kiếm, nhìn xem hố sâu bên trong bóng người, trong lòng bắt đầu cảm thấy không ổn.
“Bắt đầu rồi đấy, chú ý cẩn thận. . .” Lưu Thanh gương mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, cả người sẵn sàng nghênh địch, cẩn thận nhìn về phía hố sâu.
Theo khẩu âm đóng lại, chung quanh bầu không khí dần trở nên quỷ dị, Cố Trường Sinh cảm thấy mũi bản thân hơi ngứa, một mùi h·ôi t·hối không biết từ đâu truyền tới.
Vốn dĩ đêm nay không trăng đã vô cùng tối tăm, nhưng bây giờ nơi này không hiểu sao lại càng trở nên hắc ám, cho dù là lấy thị giác của hắn, bàn tay 5 ngón giơ ở phía trước vẫn chỉ thấy mờ mờ khó mà quan sát.
“Là U Minh Trâm!” Cố Trường Sinh cắn răng nói, nhưng lại phát hiện ra Lưu Thanh không hề có một tí hồi đáp nào, giống như cả hai đang bị tách biệt vậy, mặc kệ hắn nói gì hay nhìn đi đâu, xung quanh cũng chỉ là một bầu không gian u ám cô tịch.
Chưa kịp để Cố Trường Sinh lo lắng, một cỗ khí tức làm người gợn tóc gáy từ sau lưng phát ra, không chút do dự, hắn liền ngã người lăn về phía trước.
“Rầm. . .” Âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng cũng làm tâm Cố Trường Sinh trầm xuống, khí tức t·ử v·ong làm hắn chảy mồ hôi lạnh, bất giác lại nắm chặt mộc kiếm ở trong tay.
Đôi mắt ở trong không gian này không có một tí tác dụng, đồng thời cảm giác u hàn ngày một lấn tới, nếu để lâu chưa chắc gì Thiêu Thân Pháp Quỷ Dị lực lượng có thể chống chọi lại!
Lại tới. . .Cố Trường Sinh sắc mặt căng cứng, theo bản năng tay nắm thành quyền, đấm về phía trước!
“Răng rắc!” Hắn chỉ cảm thấy bản thân đánh trúng thứ gì đó, vốn dĩ trốn trong hắc ám sinh vật kia vừa lao tới cũng b·ị đ·ánh lui.
“Hổ Minh Văn. . .” Nhẹ giọng thì thầm, hắn bây giờ đã có thể đoán được đôi chút hành vi của Hổ Minh Văn, từ thủ đoạn công kích, hắn chả khác nào đang sử dụng bản năng, chỉ đơn giản là vồ mồi rồi cắn xé, nhưng nếu một khi bị dính chiêu, kết cục chào đón Cố Trường Sinh chính là c·ái c·hết!
Nhưng cũng từ này xem ra, hắn đã bị bản năng Quỷ Dị ăn mòn vô cùng sâu, chí ít đã lựa chọn từ bỏ đao pháp, thế mạnh lớn nhất của chính hắn!
Loài hổ chuyên gia săn mồi, cho dù ánh nhìn ban đêm đã vô cùng tốt đi chăng nữa, thì ở nơi như này nó cũng chả khác gì mù lòa!
Cộng thêm từ mấy đòn t·ấn c·ông trước, có thể thấy được, Hổ Minh Văn công kích rất sơ sài, nhưng lại vô cùng quyết đoán, cứ như thể hắn không chắc chắn rằng ta ở đó, công kích thực chất cũng chỉ là giả tạo để đoán xem ta đang ở nơi nào mà thôi. . .Cố Trường Sinh sắc mặt không khỏi trầm xuống, quả nhiên là một lão hổ, xảo trá đa mưu. . .
Hắn không thấy được giống như ta, U Minh Trâm không gian hắc ám không chỉ là tầm nhìn còn có âm thanh, như vậy thứ hắn căn cứ để tìm đến ta chính là. . .Mùi hương!
Cố Trường Sinh đột nhiên không chút do dự, tay nắm mộc kiếm chém về phía sau lưng!
Ở trên mũi, tai cùng mắt của hắn, từng tia U Hỏa sinh ra, không ngừng vì đây mà cải biến thể chất.
Tuy có chút đau đớn, nhưng vì tính mạng, nhiêu đây vẫn là nhịn được.
Thị giác cũng như thính giác dần trở nên mơ hồ, đến mức chẳng bao lâu hắn liền điếc cùng mù lòa, đổi lại, Cố Trường Sinh thấy được một thế giới hoàn toàn khác. . .
(Bù chương)