Chương 2: Phố Cổ, quỷ dị Cấm Vệ
Cố Trường Sinh đứng yên trước cánh cổng, khuôn mặt của hắn lộ vẻ suy tư mà dò xét xung quanh.
Con đường phía trước lộ ra quá mức yên bình, ít nhất mặt ngoài là như vậy.
Xung quanh không có người để hỏi thăm, mà chỉ sợ có người hắn cũng không dám tới gần nói chi là hỏi thăm, ai biết ở nơi quái quỷ này, thứ mình gặp được rốt cuộc là người hay quỷ?
Tình trạng bây giờ làm Cố Trường Sinh đau đầu! Rất đau đầu!
Khuôn mặt hắn tràn đầy nét đau khổ, một mặt hắn tò mò muốn dò xét hư thực xung quanh, một mặt khác thì hắn lại cẩn thận không dám làm bừa, trong đầu hai cổ ý niệm tranh đấu với nhau làm Cố Trường Sinh không biết lựa chọn làm sao cho đúng.
Quay đầu định lùi về phía sau, Cố Trường Sinh mới phát hiện giống như không có đường lui. . .
Phía sau lưng hắn không biết từ khi nào đã bị sương xám mịt mù bao vây, bên trong tầm nhìn vô cùng hạn hẹp, đưa tay vào cũng không thấy 5 ngón, Cố Trường Sinh có thử đem tay qua thăm dò, chỉ thấy một cỗ khí lạnh chảy dọc theo da bắt đầu lan vào cốt tủy làm hắn run sợ không một chút do dự rút tay về, đồng thời trong lòng của hắn không khỏi sinh ra lo sợ, như thể bên trong sương xám có một loại cự thú giấu ở bên trong đang chờ đợi hắn bước vào trong để ăn tươi nuốt sống hắn.
Theo thời gian dần trôi, Cố Trường Sinh giống như dính định thân thuật, hắn vẫn đứng tại trước cổng bồi hồi một mình mà không có đi lên hay lùi về sau, linh cảm mách bảo hắn mặc kệ dù lui hay tiến đều sẽ có nhất định nguy cơ, vì vậy nên hắn cũng không có làm bậy làm bạ, chỉ đơn giản đứng một chỗ suy tư tìm kiếm đối sách.
Nhưng càng nghĩ, vẻ mặt của hắn càng trở nên không gì sánh bằng âm trầm.
Không có thứ gì. . .
Đầu hắn trống trơn, cơ hồ không có cách nào thích hợp có thể cứu giúp hắn vào bây giờ. . .
Cố Trường Sinh hai tay nắm chặt, tuy tâm lý có chút tuyệt vọng nhưng một phần nào đó trong hắn vẫn không cam lòng, dù sao ai cũng không muốn c·hết, hắn cũng vậy!
Hít sâu một hơi, đè ép tâm tình tiêu cực cố gắng cho bản thân bình tĩnh lại, một lần nữa Cố Trường Sinh nhìn kĩ Phố Cổ, hi vọng có thể tìm ra được manh mối từ bên trong.
Dưới đất chỉ đơn giản là một con đường được lát bằng gạch gốm, lại không hiểu sao tràn đầy nước ứ đọng bên trên.
Cố Trường Sinh đồng tử bỗng dưng co rụt lại, cả người như thể ở trong hàn băng, cứng ngắc không dám cử động.
Dưới đất vũng nước vốn dĩ yên tĩnh lại đột nhiên xuất hiện gợn sóng, như thể là người vô tình dẫm phải, bất quá nơi này một cái bóng cũng không có, lấy đâu ra người.
Chỉ có khả năng, nơi này có ‘người’ nhưng hắn không thấy được. . .
Cố Trường Sinh không dám nhìn nhiều, thậm chí không dám thở mạnh, như thể sợ hãi bị những ‘người’ đi bộ chú ý tới.
Phát hiện điểm đặc biệt này không làm hắn vui mừng, ngược lại còn kích phát lòng kiêng kỵ của Cố Trường Sinh, chỉ sợ không vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không tình nguyện đi vào Phố Cổ.
Hai bên Phố Cổ bày rất nhiều quầy hàng, nhưng nhìn kĩ thì Cố Trường Sinh phát hiện những quầy hàng nơi này bố trí giống như bị một loại quy tắc chế định, hai quầy hàng vị trí sẽ không liền kề nhau, ngược lại sẽ có một khoảng trống nhất định, như thể nước sông không phạm nước giếng, một loại trật tự quái dị được xây dựng ở nơi này.
Bên trong cũng không có người, giống như một cái sạp không, tuy nhiên lại có thể thấy phía bên trên quầy vẫn treo không ít đồ đạc như thể đợi người đến mua.
Kết hợp phía trước suy đoán, có thể không phải là không có người bán đồ, mà chỉ sợ chủ nhân của những quầy hàng này. . .Cố Trường Sinh nhìn không thấy.
Tuy phía trước có nói, mỗi cửa hàng đều sẽ treo một chiếc đèn giấy màu hồng, nhưng bây giờ nhìn kĩ lại thì mới phát hiện, có vài địa phương lộ ra hơi khác biệt, treo không phải truyền thống đèn lồng màu hồng, mà là dùng để viếng tặng n·gười c·hết màu trắng đèn lồng.
Tà dị, khủng bố, nguy hiểm. . .Không ngừng có đánh giá hiện lên trong lòng Cố Trường Sinh, hắn nhận ra mặc kệ hắn đạt được thông tin gì, chỉ cần càng phân tích thêm lại càng thấy sợ hãi, lại càng nhận rõ hiện thực tàn khốc.
Một bầu không khí tuyệt vọng luẩn quẩn bên người như muốn ép hắn trở nên điên cuồng.
Cố Trường Sinh dần dần trở nên nóng vội hơn, suy đi tính lại hắn cắn răng: “Không được ở lại mãi, chỉ có thể quay về. . .”
Hắn đang đặt cược, cược phía hậu phương sương mù là lối ra!
Bên trong Phố Cổ quá tà dị, Cố Trường Sinh có mười cái gan cũng không dám vào, sau lưng vị trí tuy sương mù che kín tầm mắt đồng thời có chút lạnh lẽo nhưng lại lộ ra an toàn hơn Phố Cổ rất nhiều.
Hắn chỉ có một cái mạng, nếu thật sự cần đánh cược giữa Phố Cổ cùng sương mù sau lưng, hắn tình nguyện lựa chọn cái sau!
Tất nhiên có thể đây là một cái bẫy, sương mù có lẽ nguy hiểm hơn Phố Cổ nhưng Cố Trường Sinh cũng không lo sợ nhiều như vậy.
Bất quá trước tiên cần lấy một ít lợi tức.
Cố Trường Sinh ánh mắt lấp lóe nguy hiểm hào quang, một hồi nữa chỉ sợ cửu tử nhất sinh, nếu thật sống qua cơn nguy kịch mà không có chiến lợi phẩm gì, quả thật xấu hổ c·hết hắn cái người xuyên không này!
Đã điên rồi thì điên tới cùng! Cho dù c·hết thì vẫn có đồ vật chôn cùng!
Cố Trường Sinh cắn răng giật lấy một mảnh vải trong cửa hàng kế bên mình, hắn bây giờ trong lòng có chút may mắn, không hiểu vì lý do gì ở bên cạnh cổng lớn lại có gian hàng, nhưng như vậy cũng giúp hắn dễ dàng thực hiện hành vi t·rộm c·ắp.
Nắm lấy mảnh vải vừa định dùng sức kéo ra thì Cố Trường Sinh cảm giác giống như thể cổ tay bị ai đó nắm chặt, lực lượng lớn đến mức có một dấu tay in hẳn lên cổ tay hắn.
Trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống, đoán không sai, quả thật là có người!
Nhưng hắn cũng không lo nhiều được nữa, dùng hết sức kéo lấy, không biết có phải hay không cố tình, Cố Trường Sinh cảm giác như thể bàn tay nắm lấy hắn thả lỏng ra đôi chút, nhân cơ hội này Cố Trường Sinh nắm lấy mảnh vải chạy như bay về phía sương mù.
Đi không được mấy bước, Cố Trường Sinh cảm giác chân giống như đeo tạ, nhìn lại thì phát hiện hai chân hắn không biết từ bao giờ đã đóng băng, khóe môi không khỏi khẽ run, trong lòng vạn phần bất đắc dĩ, thở dài: “Quả nhiên không còn đường sống a!”
“Vù!” Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, Cố Trường Sinh kịp phản ứng thì đã phát hiện vai của bản thân đã bị một cánh tay xa lạ nắm chặt, điểm quái dị chính là cánh tay này dài như trường xa, kéo dài không thấy điểm cuối, làm Cố Trường Sinh có loại cảm giác như gặp phải ma quỷ.
Cánh tay động. . .
“A!!!”
. . .
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cố Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu căng đau, giống như thể bị đại chùy đánh qua.
Từ từ mở mắt ra, đánh vào mắt hắn là một đám người lạ mặt, không, đây phải là một đám ngưu quỷ xà thần. . .
Vì sao lại nói như vậy? À hừm. . .Nêu ví dụ đi. . .
Trước mặt hắn đứng hơn mười người, nhưng cơ hồ trong số những người này gần như không có ai có bộ dáng của người bình thường, kẻ thì hai bên hông mọc ra từng chiếc chân nhọn y như chân nhện, người thì diện mạo vốn dĩ thường thường không có gì đáng chú ý nếu như ngươi không nhìn vào hai hốc mắt trống không của hắn, bên trong vẫn có tiên huyết chảy xuôi như thể mới đào ra hai mắt.
Không đầu người, mọc ra đuôi cáo nhân loại, có người thậm chí làn da sưng vù như nhiều ngày ngâm trong nước ẩn ẩn còn tỏa ra mùi thi thối khó ngửi.
Đây đơn giản là cái động yêu ma, còn hắn là dê đang chờ thịt, Cố Trường Sinh cũng không tiếp nhận nỗi hiện thực tàn khốc này, cố gắng nhắm mắt lại tự thôi miên bản thân: ‘Tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác thôi!’
“Không cần giả vờ, đã tỉnh rồi thì mở mắt ra. . .” Bên tai vang lên giọng nói cứng ngắc, tuy âm thanh không lớn nhưng quỷ dị là nó cứ vọng lại trong đầu Cố Trường Sinh làm sao cũng không dứt ra được, hai mí mắt thì không nhận sai khiến tự động mở ra.
Cố Trường Sinh mặt lộ vẻ sợ hãi, gặp quỷ rồi sao?
Hết Phố Cổ bây giờ lại tới đám người quỷ không ra quỷ, người không ra người này, chả lẽ hôm nay ta ra đường không xem lịch, giẫm phải cứt chó rồi?
Cứ thế mười mấy đôi mắt nhìn về hắn, còn hắn thì lại tê da đầu tiếp nhận thống khổ hiện thực, hoàn toàn chờ đợi kết quả bị chia ăn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nhãn thần của hắn càng trở nên quái dị, giống như. . .Phát hiện một thứ gì đó kinh thiên động địa. . .
Hắc y? Bên tai áo còn khắc Cổ Kiếm đồ án? Đây không phải là y phục của Cấm Vệ sao?
Cố Trường Sinh khóe mắt âm thầm run rẩy, theo trí nhớ của hắn, người trong Cấm Vệ không phải tiên phong đạo cốt thì cũng như người trong giang hồ tiêu sái, ít nhất cũng ra hình người.
Bất quá đám yêu ma quỷ quái này là thế nào? Thật sự là cấm vệ sao?
Cái chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Ta đi nhầm truyện rồi? Hay thời thế thay đổi rồi?
Thấy Cố Trường Sinh vẻ mặt tái xanh, một binh lính trong Cấm Vệ liền đổ cho hắn cốc nước ấm uống lấy sức, người này làn da trắng bết, không hiểu sao dù cách hơi xa nhưng bên tai Cố Trường Sinh lại vang lên tiếng sóng biển va đập.
Người này tay vừa chạm vào cốc, nước ấm liền hóa thành huyết thủy, huyết thủy tanh hôi tràn đầy mùi rỉ sắt hun vào mũi làm Cố Trường Sinh đều có chút muốn nôn khan.
Đám người thấy vậy không khỏi cười mắng: “Lục Trạch, ngươi cái tên điên này, Huyết Thủy không thể uống, ngươi muốn cho tiểu huynh đệ này tan thành cặn bã sao?”
Cố Trường Sinh hai tay khẽ run, thiếu chút ném bay cốc huyết thủy đang đưa tới.
Lục Trạch cười khan, có chút xấu hổ nói: “Haha, xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất việc này!”
Dứt lời liền cầm lại cốc nước, huyết thủy nhanh chóng rút đi màu sắc cùng mùi rỉ sắt đặc trưng, một cốc nước ấm ngay sau đó lại được đặt trước mặt Cố Trường Sinh.
Bất quá hắn dám uống sao? Xin mời, hắn còn muốn sống thêm vài năm!
Cố Trường Sinh ho khan trả lại cốc nước: “Khục, ta không khát lắm. . .”
“Được rồi!” Một giọng nói uy nghiêm cắt ngang tất cả mọi người bàn tán, Cố Trường Sinh nhìn lại thì phát hiện người nói là một trung niên tầm 30 40 tuổi, hắc y che nửa mặt, chỉ có thể nhìn thấy mắt mũi, phần miệng bị cực lực che lại, không biết là che giấu thứ gì.
Nhìn phản ứng của những vị Cấm Vệ khác, Cố Trường Sinh có thể thấy được nam tử trung niên này có khả năng cao chính là người đứng đầu ở đây, thậm chí chỉ nhìn chằm chằm một hồi thôi đã làm cho hắn tim đập nhanh hô hấp dồn dập.
Đáng sợ! Rất đáng sợ!
Không khỏi nhớ tới người gặp ở tiệm bánh bao của Giang Hậu, chỉ sợ chính là người này đi.
Cố Trường Sinh khóe miệng khẽ run, không ngờ chạy một hồi vẫn là quay lại đối mặt với đám người này. . .
Trong tiểu thuyết có xuất hiện một nhân vật là đầu lĩnh của Cấm Vệ Thành Tuyền Hưu, nếu đoán không sai thì chính là hắn, Yến Hành Vũ!
Thế nhưng Yến Hành Vũ tạo hình cũng không có che mặt như này, nên Cố Trường Sinh cũng có chút không chắc chắn đây có phải là Yến Hành Vũ hay không.
“Yến đại nhân, ta thấy tiểu tử này tinh thần còn chưa ổn định lắm, hay là để cho hắn nghỉ ngơi thêm một xíu rồi lại tra hỏi.”
Được rồi, đây chính là Yến Hành Vũ. . .
Yến Hành Vũ phất tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, mở miệng nói: “Tiểu tử, muốn sống hay c·hết?”
Cố Trường Sinh: “?”
Đây là ý gì? Đe dọa sao? Giống như ta cũng chả làm gì, chẳng lẽ nhìn vài cái liền muốn g·iết người, có cần ngang ngược như vậy không?
Trong lòng Cố Trường Sinh loạn như ma, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, cắn răng nói: “Muốn sống!”
Yến Hành Vũ gõ gõ bàn, ra lệnh cho đám người ra khỏi đây, trước khi rời đi còn nhìn hắn mà nói một câu: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, khỏe rồi thì tới thứ phòng tìm ta.”
Dứt lời liền đóng cửa lại, bỏ mặc Cố Trường Sinh một mình trên giường hoài nghi nhân sinh. . .
. . .
Trong thư phòng, Yến Hành Vũ đứng trước cửa sổ, nhìn một con chim ưng bay lại, thân thủ nhanh nhẹn từ trên chân chim lấy xuống một bức thư, chỉ nhìn vài ba hồi thì hai hàng lông mày của hắn nhịn không được nhíu lại.
Một hồi lâu Yến Hành Vũ mới bình tĩnh trở lại, vuốt vuốt mi tâm, hắn thì thầm nói gì đó, đột nhiên trong tay bức thư dần dần nóng lên, từ một góc xuất hiện hỏa diễm, rất nhanh cả bức thư liền trở thành tro tàn. . .