Chương 29: Suy đoán, hợp tác
Lưu Thanh tay nắm bí tịch, khóe môi hơi cong nhìn về Cố Trường Sinh nói: “Ngươi không phải là đang tìm thứ này sao? Chúng ta hợp tác đi, ngươi giúp ta một việc, đổi lại ta giao bí tịch cho ngươi!”
Cố Trường Sinh mỉm cười, thoải mái gật đầu: “Rất hợp lý. . .Cái đầu của ngươi!”
Tiếng nói vừa hạ xuống, tay của hắn đã động, tuy không sử dụng đến Thiêu Thân Pháp quả thật hắn có rất ít thủ đoạn đối địch, nhưng trong tay vẫn còn Quân Hình Quyền, kết hợp với Chân Khí trong người, nếu may mắn đánh bất ngờ thành công vẫn có khả năng chiến thắng.
Quyền ấn đánh vào không khí, trước mặt hắn Lưu Thanh đã không biết biến đi đâu.
Kế hoạch xem như thất bại, thậm chí ngay từ đầu nó đã không khả thi rồi, Cố Trường Sinh sắc mặt không khỏi trầm lại, vốn dĩ ban đầu không nên như này a!
Đáng lẽ ra! Đáng lẽ ra! Tất cả sẽ chỉ đơn giản là bản thân lẻn vào Hắc Hổ Bang, tóm một cái Xảo Kiếm rồi trốn đi! Đằng này lại không hiểu xảy ra chuyện quái gì, Lưu Thanh thế mà trở thành Tu Sĩ. . .
“Không nên mất tập trung trong chiến đấu nha. . .” Bên tai thổi một hơi khí lạnh, Cố Trường Sinh kịp thời phản ứng lại, lòng bàn tay sinh ra một luồng U Hỏa, tùy ý trong lòng hình tượng hóa thành một thanh trường kiếm, nắm ở trong tay chém ngang về phía sau lưng.
Nhưng trái với kỳ vọng, U Hỏa trường kiếm chỉ kịp thời vạch phá bàn tay Lưu Thanh một miệng v·ết t·hương rất nhỏ, sau đó thì thấy hắn ta thân thể bị bóng đêm bao trùm, thân ảnh quỷ dị một lần nữa biến mất.
Là môn kia Dị Võ sao? Cố Trường Sinh nghĩ thầm.
Không có trước đó nhẹ nhõm, bây giờ Cố Trường Sinh đầu đã đầy mồ hôi, trong lòng không ngừng có ý lạnh sinh ra, cả người hắn như đang đặt vào hầm băng, xung quanh lạnh lẽo như thể tử thần đã giăng bẫy đợi sẵn, chỉ cần hắn đi sai một bước, kết quả chào đón hắn chính là tan xương nát thịt.
Lưu Thanh từ trong góc tối đi ra, sờ sờ lòng bàn tay v·ết t·hương, bờ môi hơi trệ xuống làm vẻ không vui nói: “Ngươi vẫn không khác gì xưa, luôn luôn làm cái bộ mặt tươi cười mặc kệ trong đầu tràn đầy sát khí, hừ, nam nhân!”
Cố Trường Sinh gợn run, gạt đi nụ cười trên môi, cắn răng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Tên này nhất định không thể nào là Lưu Thanh. . .Nhân vật chính không có khả năng. . .Biến thái như này. . .
Nếu không phải trong tay ta bây giờ không có thủ đoạn thích hợp. . .Cố Trường Sinh nắm chặt tay, thu hồi U Hỏa cả người lại trở về bộ dáng thường thường vô hại như trước.
“Bình tĩnh lại rồi sao?” Lưu Thanh từ từ lại gần, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của Cố Trường Sinh lên, hơi thở quá gần kém chút làm Cố Trường Sinh nôn khan tại chỗ.
“Ngươi nếu lại không cách xa ra, ta liền lại mất khống chế nhịn không được muốn g·iết ngươi!” Sắc mặt nghiêm túc vô cùng, giống như thể Lưu Thanh lại không đi ra, hắn thật sự sẽ bão nổi.
“Được rồi! Được rồi!” Lưu Thanh bĩu môi, chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói: “Ngươi hẳn đã bình tĩnh lại, vậy thì hai ta bắt đầu giao dịch đi.”
Cố Trường Sinh vươn người đứng dậy, không còn bộ dáng giương cung bạt kiếm trước đó, nhưng hắn không dễ dàng tin người như vậy, vô sự hiển ân cần, phi gian tức đạo!
Nhưng mà đồng thời, hắn có thể thấy được kẻ này không có mang ác ý, bằng không với thực lực của hắn, hiện tại Cố Trường Sinh khó mà chạy thoát, đây cũng là một điểm làm cho Cố Trường Sinh rất không thoải mái.
Giai đoạn đầu Lưu Thanh không nên như thế này, không phải bây giờ hắn thậm chí chưa tập luyện võ thuật sao? Không nên mạnh như thế này a!
Cố Trường Sinh hít sâu một hơi, không cho tâm thái xuất hiện lỗ thủng, ánh mắt sắc bén đánh giá Lưu Thanh gằn từng chữ: “Ta chỉ muốn hỏi, ngươi là ai?”
Đúng vậy? Hắn là ai? Trong đầu hắn không ngừng liên tưởng tới những đáp án, xuyên không giống như hắn, mượn nhờ cốt truyện mà làm giàu, nhưng cốt truyện bây giờ đã biến thành rác rưởi, không có một tí tác dụng! Cho dù hắn có là nhân vật chính đi nữa cũng không nên như này!
Cái thứ hai, là Hệ Thống! Một kẻ khác có Hệ Thống, mà nhìn vào giống như còn chất lượng hơn cái của chính mình, Cố Trường Sinh không khỏi lạnh run, nếu như vậy thì không cần nghĩ, ở đây không có hợp tác gì cả, trực tiếp chạy!
Còn về trường hợp thứ ba cùng thứ tư, là đoạt xá và trọng sinh.
Trong đó, không hợp lý nhất là trường hợp một và trường hợp hai! Nếu hắn thật là người xuyên không thì hắn đã tìm cách lẻn vào Cấm Vệ từ lâu rồi, không cần thiết phải ở lại Hắc Hổ Bang làm chi cho mệt.
Với lại từ lời nói cử chỉ, hắn giống như rất quen thuộc với ta. . .Cố Trường Sinh cúi đầu trầm tư, lại nhìn về phía Lưu Thanh, phát hiện tiểu tử này cũng đang nhìn bản thân, ánh mắt thậm chí có chút đáng sợ, làm Cố Trường Sinh khóe miệng không khỏi co giật lên.
Trọng sinh! Chỉ có thể là trọng sinh để giải thích dị trạng này của hắn!
Cố Trường Sinh cắn ngón tay suy tính, nếu đã là trọng sinh, như vậy sẽ có điều kiện để kích phát, là b·ị đ·âm lén phản bội? Hay là vô tình vì một nguyên nhân củ chuối nào đó rồi c·hết? Cố Trường Sinh trong lòng bát quái chi tâm lại hiện ra, muốn hỏi nhưng lại thôi, quyết định kiềm nén lại đôi chút.
“Ta là ai sao? Ta họ Lưu, tên Thanh! Về sau ngươi có thể gọi ta Thanh Thanh!” Lưu Thanh nở một nụ cười xinh đẹp, tuy hắn rất đẹp, nhưng lại nghĩ tới vị đại lão này là cái người hung ác, mặc kệ lời nói có ngọt ngào tới mấy, Cố Trường Sinh trong lòng vẫn có chút buồn nôn.
Biết được thực hư của hắn, Cố Trường Sinh quyết định không tiếp tục truy vấn, dù sao theo sáo lộ bình thường, nhân vật chính trọng sinh sẽ giả bộ cao thâm mạt trắc, luôn tỏa vẻ quen thuộc như kiếp trước, nhưng tới lúc người khác hỏi, miệng hắn lại so keo 502 đều cứng.
Thật không biết quan hệ của ta và hắn trong quá khứ là như nào, rõ ràng bản thân trong cốt truyện chính cũ thậm chí là nhân vật phụ qua đường cũng không phải. . .
“Nói một chút về giao dịch đi.” Không có chiến đấu, Cố Trường Sinh ngược lại tỏa ra quen thuộc hơn rất nhiều, mỉm cười đứng dựa vào cây tùng nhìn Lưu Thanh, như thể vừa rồi xích mích chưa từng xảy ra.
Lưu Thanh cười cười chỉ trong tay Xảo Kiếm bí tịch: “Ta có thể giao cho ngươi Xảo Kiếm phương pháp tu hành. . .”
“Đổi lại đâu?”
“. . .Ngươi giúp ta g·iết một người!”
“Ai?” Cố Trường Sinh nhướng mày, trong lòng đã bắt đầu thấy không thích hợp, có thể thấy, Lưu Thanh muốn g·iết người này không đơn giản, chí ít hiện tại vị nhân vật chính này đánh không lại, mới cần hắn trợ giúp.
“Hắc Hổ Bang Bang Chủ! Hổ Minh Văn!” Lưu Thanh chỉ về phía xa lầu các, cũng chính là nơi ở của Bang Chủ, giống như thể chỉ cần Cố Trường Sinh hiện tại gật đầu một cái, liền xông đi lên tìm c·hết đồng dạng.
Cố Trường Sinh: “. . .”
Dùng nửa bàn tay che mặt, lại nhìn Lưu Thanh hai mắt óng ánh phát ra sao sáng, hắn lại tiếp tục im lặng. . .
Đây là. . .Nhân vật chính vô não trong truyền thuyết sao. . .Cố Trường Sinh nâng cằm suy nghĩ.
Rõ ràng trước đó tâm huyết dâng trào nghĩ rằng đêm nay thích hợp g·iết người? Chẳng lẽ là thương thiên ý chỉ cảnh cáo trước cho ta sao?
Lưu Thanh như thể rất quen thuộc, sờ sờ đầu Cố Trường Sinh, kém chút làm người sau nổi điên: “Không cần lo lắng, trong Hắc Hổ Bang nhiều nhất mới sáu người tu luyện Đạo Thuật! Chúng ta vẫn có thể a!”
Sáu người. . .Vậy có nghĩa là một đối ba. . .Cơ hội ở đây là mấy phần trăm? Tuy tự tin, nhưng hắn không ngốc, vẫn biết bản thân cân lượng bao nhiêu, không ngu ngốc tới mức đi vào tìm c·hết.
Có quỷ mới biết sáu người này thực lực ra sao! Nhất là cái kia Hổ Minh Văn! Hắc Hổ Bang tồn tại hơn 30 năm, ai biết hắn bây giờ cảnh giới gì, hành động lần này chả khác nào đi vào miệng cọp, đi tìm đường c·hết đạt giải quán quân. . .
“Ngươi nghĩ. . .Hai người chúng ta thắng được sao?” Cố Trường Sinh tâm lý tuyệt vọng nói.
Hắn chỉ hi vọng Lưu Thanh trả lời là không, ít ra cũng nên cho hắn một ít thời gian chuẩn bị, bằng không với mấy loại võ công mèo cào của hắn, không có binh khí, không có thủ đoạn, thật sự không có phần thắng a!
“Đương nhiên là không. . .”
“Vậy ngươi nói làm gì?”
“Vì ở đây ta có ngươi nha. . .”
“Cút!”