Chương 28: Người hung ác
“Hắc Hổ Bang tổng bộ. . .Nhìn cũng không tệ a. . .” Hắc Hổ Bang phủ đệ không hổ là bang phái thống trị Thành Tây, biển hiệu đều mạ vàng, trước cổng điêu hai còn hắc hổ bằng ngọc thạch nhìn qua cũng tốn không ít tiền.
Bây giờ so ra, Cấm Vệ quả thật kém bạo. . .Chí ít biệt viện của bản thân nên gọi là chuồng heo cho thỏa đáng. . .
Thật giàu, thật muốn đi vào c·ướp. . .Cố Trường Sinh sực tỉnh, không khỏi nắm chặt hai tay, hắn thế mà lại bị đồng tiền tha hóa, muốn đi vào trong làm việc phi pháp! Thật con mẹ nó tội lỗi a!
Đương nhiên nếu vô tình đi vào bảo khố chắc không tính là c·ướp ha? Dù sao là ‘vô tình’ mà, Cố Trường Sinh nén lại ý nghĩ dần bay xa của bản thân, quả nhiên nghèo khổ sẽ dẫn tới làm con người ta biến chất, chí ít khi trở về, ta phải tìm Yến Đại Nhân xin cái chức Cấm Binh, hàng năm kinh tế xem như có giải quyết.
“Đợi thêm một hồi rồi lại lẻn vào.” Liếc xem không trung mặt trời đang có xu thế hạ xuống, Cố Trường Sinh ý định ban đêm lại lẻn vào Hắc Hổ Bang.
Không vì cái gì hết, chủ yếu là để yên tâm một chút mà thôi, mặc dù Tu Sĩ hay võ sĩ đến một cảnh giới nhất định thì ban ngày hay ban đêm đều chả khác biệt gì mấy.
Nhưng vì để phối hợp hôm nay nguyên bộ đồ đen, đi ban ngày không khỏi hơi chói mắt, dựa vào nửa đêm đi ngược lại hợp lý hơn đôi chút, điều kiện bắt buộc là hắn không bỗng dưng đốt ra cái gì ma trơi vào nửa đêm. . .
Mặt trời rất nhanh hạ xuống, đêm nay lại không trăng nên phá lệ u ám, dù cho phủ đệ treo không ít đèn lồng nhưng vẫn không phá tan được hắc ám u tĩnh.
Gió đều không thổi, rất thích hợp g·iết người. . .Cố Trường Sinh cười thầm, hắn có thể tưởng tượng được cảnh đêm nay bản thân vừa lẻn vào thì đồng thời còn có một cái thích khách đi theo chơi cùng. . .
Tất nhiên điều đó sẽ không xảy ra, dù sao ai rảnh tới nỗi dám thầu g·iết cái đám quỷ không ra quỷ, thú không ra thú trong Hắc Hổ Bang cơ chứ.
Có thể thấy, Cố Trường Sinh trong tiềm thức đã trồng nên một loại quái dị nhận thức về Hắc Hổ Bang, hắn thấy dạng người tu luyện Dị Võ, thậm chí Đạo Thuật, đơn giản mà nói đều đã thoát khỏi phạm vi của nhân loại, ai cũng không muốn dây dưa vào.
Chân đạp mảnh ngói, thân thể tựa như lông hồng không ngừng bay nhảy trên không trung, hòa hợp làm một với hắc ám, Cố Trường Sinh linh hoạt như một đầu hắc miêu, không ngừng chạy nhảy trong khuôn viên Hắc Hổ Bang.
Hắn đang đi tìm Xảo Kiếm bí tịch, nếu nhớ không lầm, vị trí là nằm ở dưới một gốc cây tùng nào đó, đồng thời vị trí còn rất gần viện trạch của nhân vật chính, bằng không hắn cũng không chiếm được cơ duyên này.
Mượn nhờ Chân Khí cường hóa hai mắt, bóng đêm bây giờ không còn là chướng ngại, Cố Trường Sinh ánh mắt không ngừng loạn chuyển, hai chân chưa từng dừng lại, hắn đang cố gắng tìm kiếm vị trí phù hợp với những miêu tả trước đó.
“Đằng kia!” Đột nhiên thân thể hắn hơi dừng lại, ánh mắt nghiêm túc đánh giá đằng xa, nơi đó có một gốc cây tùng lớn, kế bên còn có một đầm sen, ngược lại rất thích hợp cho mấy đôi tình tứ ước hẹn.
Nhà nhàng đáp xuống đất, Cố Trường Sinh phát hiện không có ai thì từ từ chạy tới phía dưới gốc cây, trong tay không biết lúc nào móc ra một thanh tiểu đao, tìm kiếm vị trí thích hợp trên thân cây, hắn dễ dàng chém ra một khối gỗ hình vuông, để lộ không gian ở bên trong.
Nhưng trái với mong đợi, vẻ mặt Cố Trường Sinh dần dần trở nên khó coi, âm trầm kém chút chảy ra nước: “Bị người tới trước?”
Là hắn sao? Nhưng rõ ràng không nên. . .Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, một cơn gió bỗng nhiên ập tới, Cố Trường Sinh không chút suy nghĩ ném đi trong tay tiểu đao ra phía sau lưng.
Tiểu đao xé gió, khảm nạm trên vách tường, nếu nơi đó đứng một người, sớm đã bị tiểu đao đâm nát đầu!
“Chẳng lẽ là do ta nghi thần nghi quỷ?” Cố Trường Sinh nhíu mày thì thầm, việc bị hớt tay trên đã làm hắn vô cùng khó chịu, mặc dù cơ duyên này vốn dĩ ban đầu không thuộc về hắn, nhưng vẫn khó chịu!
Nên thay đổi kế hoạch sao. . .Cố Trường Sinh không khỏi tự hỏi, bây giờ nhân vật chính chỉ mới là phàm nhân, cho dù là võ sĩ đi nữa, thực chất đối với hắn xử lý vẫn dễ như trở bàn tay, hắn nếu thật nắm giữ Xảo Kiếm, vậy chỉ có cách tìm vào trong nhà đánh ngất rồi tính sau. . .
Vươn người đứng dậy, Cố Trường Sinh chưa kịp làm gì thì ánh mắt đã va phải một bóng người, hắn không biết từ khi nào đã đứng ở đó, điều này làm Cố Trường Sinh gợn tóc gáy, kết hợp thêm ban đêm khuya khoắt, thấy được chưa chắc là người, nếu thế giới khác thì còn đỡ, nơi này nhìn thấy quỷ chính là muốn mạng a!
Không cần suy nghĩ, không đánh, lão tử chạy trước!
“Đi đâu vội vàng như vậy? Không phải muốn đi tìm ta sao?” Giọng nói thanh thúy vang lên ngăn cản đang chuẩn bị bỏ chạy Cố Trường Sinh.
“Ngươi là người?” Cố Trường Sinh không thể không nhìn thẳng tên khốn kiếp không biết từ đâu ra này, hắn để xỏa tóc dài, má trắng môi hồng, gương mặt thanh tú, so với nữ nhân còn nữ nhân, nếu không phải nhìn thấy Bảng Thông Tin của hắn, Cố Trường Sinh đều tưởng trước mặt là vị tiểu thư khuê các của gia tộc nào đâu.
[Tính Danh: Lưu Thanh]
[Tuổi Thọ: 11]
[Thọ Nguyên: 97 Năm 7 Tháng 4 Ngày]
[Đạo Thuật: Tiều Phu (Chủng Dị)]
[Dị Võ: Tùy Ảnh Bộ]
Ánh mắt Cố Trường Sinh không khỏi nheo lại, bản năng kích phát Thiêu Thân Pháp, trong xương cốt U Hỏa tùy thời đều có thể bốc ra t·ấn c·ông, thế lớn sẵn sàng đón địch, nhưng bề ngoài vẫn lộ ra tươi cười thăm hỏi, giả bộ như không biết người trước mặt này là ai: “Không biết công tử đại danh là gì? Đêm nay không phải một đêm thích hợp đi dạo, gặp nhau không khỏi vô cùng có duyên a!”
Đương nhiên hắn là giả vờ giả vịt, vô danh tiểu tốt hắn có thể không nhớ, nhưng ngay cả cái tên nhân vật chính thế giới mình xuyên vào còn không nhớ thì hắn không phải là người a!
Lưu Thanh! Con mẹ nó tại sao lại là Tu Sĩ rồi! Cố Trường Sinh nội tâm gào thét điên cuồng, tại sao trên đời này mọi thứ đều thoát khỏi cốt truyện vậy a!
“Có duyên sao. . .” Lưu Thanh khóe môi không khỏi cong lên đôi chút, sờ sờ mang theo hơi hơi ẩm ướt tóc, điều này thiếu chút nữa làm Cố Trường Sinh thật tưởng hắn là nữ nhân.
Ca, ngươi không thể man lỳ lên được à? Ẻo lả, ẻo lả thật không đáng mặt nhân vật chính a!
Nhưng mà con mẹ nó, tên này Đạo Thuật không hợp thói thường. . .
[Tiều Phu do Bất Vi Đạo Nhân sáng lập! Tu thành cần mỗi ngày chặt đi một cây đại thụ, uống vào nhựa cây, đợi đến khi thân thể dần mộc hóa, chặt đi trên người một bộ phận, tự nhiên sinh ra Dị Chủng!]
Tê! Đừng nói ta tên này chặt đi nơi đó. . .Thái giám a. . .Nhầm, ông trời a!
Cố Trường Sinh bất giác lạnh run, ánh mắt rất xảo diệu che giấu đi sự thương hại của bản thân đối với Lưu Thanh, quả nhiên nhân vật chính nhóm đều hung ác, không ngờ bản thân hôm nay lại có dịp nhìn thấy Quỳ Hoa Bảo Điển phiên bản Quỷ Dị!
Lưu Thanh tiến lên một bước, Cố Trường Sinh lại lui về sau một bước, bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng cứng ngắc.
Dùng tay hơi nâng cằm, Lưu Thanh giọng nói thanh thúy như một thiếu nữ nói: “Ngươi giống như sợ ta?”
Đương nhiên là không!
“Lão tỷ ta thật sợ, ngươi là cái người hung ác!” Cố Trường Sinh sắc mặt lạnh nhạt nói.
Lưu Thanh: “. . .”
Cố Trường Sinh: “. . .”
“Ngươi có vẻ biết ta là ai.” Lưu Thanh cười như không cười, ánh mắt chất chứa một loại quỷ dị cảm xúc nhìn Cố Trường Sinh.
Còn về Cố Trường Sinh, mặc kệ bây giờ Lưu Thanh làm gì, hắn đều đã gắn mác ‘quỷ dị’ vào bên trong hành động của hắn.
Tiến lại gần hơn chút nữa, lần này Cố Trường Sinh cố gắng gượng lại, không lựa chọn tránh né, đi kèm theo là một mùi hương truyền vào mũi hắn.
Mùi hương vô cùng dễ ngửi, như mùi nước hoa cùng tuổi trẻ thiếu nữ thanh xuân mùi vị, nhưng càng là như vậy, càng là kích thích, Cố Trường Sinh càng là buồn nôn.
Thấy vẻ mặt ngày càng xanh xao Cố Trường Sinh, Lưu Thanh không tiếp tục tiến tới, lùi về phía sau non nửa bước, ừm, đúng non nửa bước.
Hắn cười từ trong tay lấy ra một bảo hạp, bên trong chứa đúng chính xác thứ mà Cố Trường Sinh đang tìm. .. Xảo Kiếm bí tịch!