Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 25: Nhân vật phản diện 3 xu




Chương 25: Nhân vật phản diện 3 xu

“Ngươi là đang nói ta?” Cố Trường Sinh hoài nghi dùng ngón trỏ chỉ bản thân.

Đại thúc tu luyện Man Thú Trảo hay nói đúng hơn là Tiêu Thiết, chỉ thấy hắn cười gằn một tiếng, kết hợp vết sẹo dữ tợn kéo từ con mắt tới bờ môi, lộ ra dị thường dữ tợn: “Ở đây ngoài ngươi ra thì còn có ai dám nhìn bản đại gia như thế? Bộ không biết Hắc Hổ Bang Tiêu Thiết ta là ai sao? Cho dù là quan phủ tới cũng phải kính ta ba thước, phải đi vòng qua a!”

Cố Trường Sinh ngẩn người, sau đó nhịn không được bật cười: “Phụt! Haha! Thật sự nhịn không được, thất lễ rồi! Haha!”

“Ta nói này lão ca, ngươi là học đâu ra cái bộ dáng ác bá này? Có biết nhìn thiểu năng lắm không? Nó giống như mấy tên phản diện 3 xu được người khác thuê đúng một cảnh rồi ra lĩnh cơm hộp a~”

“Tiểu tử ngươi chán sống?!”

“Dám sỉ nhục Thiết Ca! Ngươi đây là ngại mệnh mình dài ư?!”

Đám tay sai thuộc hạ Tiêu Thiết rút ra cương đao thiết kiếm, dữ tợn nhìn chòng chọc Cố Trường Sinh như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên xé xác hắn đồng dạng.

“Ôi sợ quá, sợ quá!” Cố Trường Sinh giả bộ hoảng sợ, nhưng để ý kĩ khóe miệng hắn có rất nhỏ độ cong, giống như đang trêu chọc làm Tiêu Thiết vô cùng không thoải mái.

“Ngươi không s·ợ c·hết sao?” Tiêu Thiết không có vì Cố Trường Sinh trẻ tuổi mà cố gắng kìm nén sát khí, ở tuổi đó, hắn từng g·iết qua người, nên cũng không có gì đáng đồng cảm ở đây.

Thấy có xích mích xảy ra, dân chúng xung quanh không khỏi tự giác bu lại, giống như một lũ ruồi đen thấy thịt thối đồng dạng, xì xào bàn tán làm người khác khó chịu.



Cố Trường Sinh mỉm cười, nhưng cười đặc biệt lạnh, hai mắt hắn híp lại thành một tuyến nhỏ, ngón tay chỉ vào ngực Tiêu Thiết hơi mang theo khiêu khích: “Ngươi tên là Tiêu Thiết nhỉ? Quan phủ hẳn là kính ngươi 3 trượng, đi vòng qua ngươi? Bây giờ có thể thử một chút, g·iết ta, xem hôm nay ai đi lên Trảm Đầu Đài? Muốn thử chút không?”

Hắn chỉ mới đứng tới ngực Tiêu Thiết, không hề có tí uy h·iếp cảm nào, nhưng không hiểu sao, những người xung quanh xem trò vui có loại cảm giác lạnh sống lưng, như thể đứng trước bản thân không phải là một thiếu niên đơn giản như vậy, mà là con thú săn đang đánh giá con mồi để chuẩn bị cho cuộc đi săn thảm khốc!

Tiêu Thiết nhận phải khiêu khích, sắc mặt âm trầm đến muốn chảy ra nước, hắn có thể nghĩ ra nếu hôm nay bản thân không giáo dục tiểu tử này, về sau địa vị của bản thân trong Hắc Hổ Bang sẽ tránh không khỏi có đôi chút long đong.

“Haha! Tiểu huynh đệ ngươi nói vậy hơi sai, đều là con người với nhau, sao có thể suốt ngày chém chém g·iết g·iết! Chi bằng hai ta qua nơi khác nói chuyện, chỗ này có nhiều việc không tiện làm a. . .” Đột nhiên Tiêu Thiết mỉm cười, cười đến so hoa cúc còn cúc hoa, nhưng lại đặc biệt làm Cố Trường Sinh buồn nôn, à không, làm cho tất cả đều buồn nôn.

Diễn xuất quá kém, người ngoài nhìn vào đều thấy sát khí trên mặt ngươi, đàm cái gì hòa bình? Cố Trường Sinh trong lòng chửi mắng, hắn cảm thấy bản thân quả thật vô cùng xui xẻo mới gặp phải dạng này thằng ngu.

Ai nhìn vào đều biết hắn ý đồ không thiện, Tiêu Thiết cũng biết khả năng cao mọi việc sẽ không diễn ra như ý muốn, nếu không được, cùng quá thì lên Nha Môn uống một chút trà chiều. . .

Ánh mắt hắn dần biến hiểm độc, tay không khỏi tự động nắm chặt bên hông cương đao, nhưng bên tai giọng nói của Cố Trường Sinh hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn: “Được thôi.”

“Được! Hả? Ý gì?” Tiêu Thiết trong đầu hiện ra dấu chấm hỏi, một mặt không thể tin nhìn về thiếu niên trước mắt này, chẳng lẽ bản đại gia hôm nay gặp phải ngốc tử? Tưởng ta thật mời hắn đi uống trà đàm đạo?

Nhưng khi nhìn thấy bên hông Cố Trường Sinh không có binh khí, ngược lại còn có một túi vải trĩu nặng, giống như là chứa vàng bạc ở bên trong, hắn không khỏi liên tưởng tới mấy cái công tử ca không sợ trời không sợ đất, thế là nhịn không được nở một nụ cười dữ tợn, ý nghĩ đều không thèm che dấu hiện rõ ở trên mặt làm Cố Trường Sinh trong lòng càng thêm chán ghét.

Hắn có thể hoàn toàn xác nhận, tên này một thân cơ bắp đều từ não bộ rút ra, là con người làm gì có ai ngu như thế, ngay cả khống chế nội tâm ý nghĩ làm còn không xong, ở đây mà giả bộ làm thiện nhân hòa đàm. . .

Tiêu Thiết dẫn Cố Trường Sinh tới một con hẻm nhỏ, suốt đường đi ôm vai xưng huynh gọi đệ, nếu không phải vẻ mặt dữ tợn cơ hồ thiếu chút ghi lên vài ba chữ ta muốn g·iết ngươi bán đứng hắn ra thì người ngoài nhìn vào còn tưởng là hai tên thân huynh đệ lâu ngày mới gặp lại đâu.



“Tiểu tử ngươi đi vào trong trước, các ngươi ở ngoài canh chừng, không có lệnh của ta tốt nhất là không nên để ai bước vào nơi này!” Ra lệnh cho thủ hạ của bản thân một tiếng, sau đó đuổi theo Cố Trường Sinh đi vào con hẻm, trên môi phác họa một nụ cười như mèo vờn chuột, như thể hắn vô cùng chờ đợi trò chơi kế tiếp với Cố Trường Sinh.

Đám người đứng ở ngoài không dám bước vào xem tình hình bên trong ra sao, phần lớn đều thở dài thở ngắn, cảm thấy nuối tiếc thay cho Cố Trường Sinh.

“Ai! Thiếu niên bây giờ quá mức nóng tính a!”

“Tiêu Thiết tên hung thần này đâu phải dễ trêu! Hi vọng hắn biết tiết chế, không để xảy ra nhân mạng. . .”

Than tiếc quy về than tiếc, nhưng rất nhanh có người nhận ra, không ai lựa chọn đi báo cho Quan Phủ cả, nói đúng hơn, bọn hắn đều lấy mục đích ôm vui là chính, không ai muốn ôm phiền phức vào mình, vì một người không quen không biết mà kết thù với Tiêu Thiết, với Hắc Hổ Bang.

. . .

Tiêu Thiết bẻ bẻ cổ, thân thể to lớn của hắn từ từ đi về phía Cố Trường Sinh, trên môi nở một nụ cười khinh thường: “Tiểu tử, vừa rồi uy phong lắm mà, tại sao bây giờ lại im re rồi?”

Chắp tay phía sau lưng, Cố Trường Sinh cười như không cười đánh giá Tiêu Thiết từ trên xuống dưới, một lúc sau mới cười nói: “Ngươi đích thật là không tệ, nhưng đầu óc lại kém xa với thân thể này của ngươi! Ân, nó cỡ này đi?”

Nhìn xem hai ngón tay kẹp lại đúng kích cỡ của hạt đậu, Tiêu Thiết cảm thấy bản thân đang nhận phải sỉ nhục, cắn răng nghiến lợi, bàn tay giống như hổ trảo mang theo cự lực đánh tới: “Tìm c·hết!!”



“Rầm!” Cố Trường Sinh thậm chí né cũng không né, đứng im tại chỗ, nhìn xem bên phải vách tường bị phá nát, hắn nhịn không cười nói: “U oa! Rất nóng tính nha, ta nhận ra giống như bản thân đánh giá cao não bộ của ngươi, đứng im như thế còn đánh trượt? Là? Ngu? Sao?”

“Ngươi!!” Tiêu Thiết vốn dĩ muốn thử một chút thực lực của Cố Trường Sinh, nhưng kết quả nhận lại trái với kế hoạch của hắn, kèm theo không ngừng bị khiêu khích, hai mắt hắn hiện ra màu xích hồng, cả người cơ bắp nở ra, lông tóc lấy một loại tốc độ kinh người phát triển.

Bị cơn giận nuốt chửng, Tiêu Thiết bây giờ nhìn vào chẳng khác nào một con hổ hình người, tiếng gào rống từ trong miệng hắn phát ra như thể là đang thông báo c·ái c·hết của Cố Trường Sinh, cả người bùng nổ lực lượng, hai bên hổ trảo sắc bén hiện ra kim loại màu sắc lao lên, như hổ săn mồi đồng dạng mà vồ tới Cố Trường Sinh.

“Thật chẳng khác nào một con súc vật. . .Dị Võ. . .Rốt cuộc cũng chỉ là bán thành phẩm mà thôi. . .” Cố Trường Sinh có chút thất vọng nói, hoàn toàn khác biệt với vẻ tươi cười trên gương mặt, ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, chỉ một ánh nhìn trực diện đã làm bản năng Tiêu Thiết điên cuồng báo động hắn rút ra khỏi đây ngay lập tức.

‘Sẽ c·hết! Sẽ c·hết!’ Không hiểu sao, Tiêu Thiết lông tơ cả người dựng đứng, Dị Võ không chỉ mang lại cho hắn siêu việt nhân loại thể chất, còn có cả bản năng của động vật! Bây giờ loại bản năng này đang thôi thúc hắn mau chóng rời đi!

Nguyên bản đang vồ tới Tiêu Thiết đột nhiên đổi hướng, bốn chân chạm mặt tường, cự lực tác động dễ như trở bàn tay phá nát mặt tường, cả người giống như báo săn đồng dạng linh hoạt mượn nhờ địa thế xung quanh điên cuồng bật nhảy lao ra xa khỏi vị trí Cố Trường Sinh đang đứng nhất có thể.

Nhìn xem như mèo tạc mao đang điên cuồng bỏ chạy Tiêu Thiết, Cố Trường Sinh cảm thấy trong lòng có loại nào đó ác thú vị đang được thỏa mãn, ngón trỏ giơ lên chỉ về phía trước, khóe miệng hơi hơi cong phun ra một từ: “Trói!”

Đằng sau lưng Cố Trường Sinh sinh ra bốn tia u sắc hỏa diễm, U Hỏa tùy ý biến dạng, ngay lập tức kết nối lại tạo thành một sợi xích khổng lồ như trường xà, dữ tợn mà phóng lên không trung.

“Con mẹ nhà ngươi!” Tiêu Thiết tâm trí thoát ra khỏi bản năng sai khiến, nhớ về hành vi bỏ chạy trước đó của bản thân thì không khỏi tức giận mắng, lấy lại đôi chút tỉnh táo, hắn không biết lại từ đâu lấy ra dũng khí lựa chọn phản công, hổ trảo nắm bên hông cương đao điên cuồng loạn vũ chém hướng U Hỏa: “Cuồng Phong Đao!”

U Hỏa trường xà ngay lập tức b·ị c·hém đến chia năm xẻ bảy, chưa kịp để Tiêu Thiết ăn mừng, một cảnh tượng càng tuyệt vọng hơn đánh vỡ kinh hỉ của hắn.

Cố Trường Sinh nhìn b·ị đ·ánh đến tán loạn U Hỏa, khóe môi nhịn không được phác lên một nụ cười quỷ dị, hai tay vỗ vỗ như thể chúc mừng Tiêu Thiết thành công phá tan U Hỏa: “Không tệ! Nhưng chung quy vẫn chỉ là không tệ mà thôi. . .”

“Hợp!” Theo mệnh lệnh hạ xuống, tia lửa tán loạn trên không trung dần dần ngưng thật, liên kết với nhau tạo thành một dạng như lưới đánh cá, không hề dư một tí kẽ hở bao bọc lấy Tiêu Thiết.

Lao thẳng vào lưới lửa, mặc kệ Tiêu Thiết làm ra sao vùng vẫy, hắn chung quy vẫn không thể nào phá vỡ được từ U Hỏa mà dệt thành lưới đánh cá.

Hắc hổ đã thành cá khô, không còn tí năng lực phản kháng nào. . .