Chương 26: Ăn mòn ý thức
Đứng từ trên nhìn xuống nằm la liệt dưới đất Tiêu Thiết, hắn vẫn còn đang bị U Hỏa trói buộc, trong không khí còn không ngừng tỏa ra mùi thơm cùng âm thanh tư tư cháy mỡ của thịt nướng. . .
Cố Trường Sinh cười như không cười đá hắn một cái: “Ngươi không phải vừa rồi rất phách lối sao? Còn cái gì Quan Phủ phải đi vòng qua ngươi? Biết vì sao không? Vì ngươi quá thối nha! Bọn hắn chịu không nổi cái mùi thúi hoắc mèo bệnh này của ngươi nên mới không lại gần nha!”
Tiêu Thiết mắt hổ mở to nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, cho dù trở thành thịt cá trên thớt, nhưng khí thế hắn vẫn không hề chịu thua kém, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất thả ta ra, bằng không một khi để Bang Chủ biết việc ngươi làm hôm nay. . .A!”
Cố Trường Sinh bàn chân dẫm mạnh vào tay Tiêu Thiết, trong tưởng tượng cứng rắn không thấy đâu, thay vào đó huyết nhục xương cốt của hắn lại vô cùng yếu ớt, phát hiện việc này, không khỏi làm Cố Trường Sinh nhíu chặt lông mày.
“Ngươi! Tên khốn. . .” Tiêu Thiết thở hổn hển, ánh mắt sát khí như hóa thành thực chất, nếu không phải bây giờ thân thể suy nhược cộng thêm bị U Hỏa cầm tù, bằng không hắn sớm đã lao lên cùng Cố Trường Sinh tử chiến một trận. . .Mặc dù kết quả hắn vẫn c·hết. . .
“Không đúng? Ngươi thân thể không nên yếu như vậy?” Cố Trường Sinh lại không hề để ý tới sắc mặt đã vặn vẹo Tiêu Thiết, tay đoạt lấy cương đao, đồng thời ánh mắt của hắn trở nên phát sáng: “Thì ra là như vậy!”
Trong tay cương đao đã không còn phong thái sắc bén trước đó, cả thân đao hiện ra dị thường mềm mại, giống như nước mà không phải nước, giống như kim loại mà không phải kim loại, rất quỷ dị.
Nhưng khi Cố Trường Sinh điều khiển U Hỏa thiêu đốt cương đao, nó lại trở lại trạng thái như trước đó, sắc bén cứng rắn, thậm chí so với trước còn tốt hơn không ít!
Ánh mắt hơi hé lại, Cố Trường Sinh nở một nụ cười làm Tiêu Thiết lạnh sống lưng: “Khặc khặc. . .”
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì?!” Tiêu Thiết nằm co lại một đống, nếu hắn là một con mèo thì tốt, đáng tiếc gương mặt hắn không phối hợp với vai diễn này cho lắm. . .
“A! Thiết ca ngươi đừng sợ! Ngươi thế nhưng là ân nhân của ta, nhờ có ngươi mà ta mới hiểu được năng lực của ta không chỉ đốt với đốt thôi đâu! Muốn xem ảo thuật không a?” Cố Trường Sinh cười vô cùng tà dị, trong tay cương đao theo U Hỏa bùng cháy, lại trở về giai đoạn rắn cùng nước kết hợp thể, nhưng nhờ vào hắn khống chế, cương đao ngoại hình dần dần biến đổi, trở thành một thanh trường kiếm hai mặt sắc bén, lăng lệ thẳng tắp.
Ánh sáng kim loại sáng bóng không hiểu sao làm nằm dưới đất Tiêu Thiết bất an, khóe môi bất an co giật, đôi môi cố gắng nặn ra một nụ cười ‘dễ coi’: “Huynh đệ, ngươi chẳng lẽ thật muốn g·iết người? Đó là phạm pháp nha, chúng ta là những con dân lương thiện, cho dù ta có làm sai, ít nhất hỡi để công lý thẩm phán những tội lỗi trong người ta, để ánh sáng chiếu rọi tâm hồn dơ bẩn này. . .”
“Được rồi! Xuỵt Xuỵt!” Cố Trường Sinh dùng ngón tay ra ý ngăn chặn không cho Tiêu Thiết nói chuyện, đồng thời nở một nụ cười vô hại, tỏa nắng như thái dương: “Ta chính là công lý ở đây, tất cả mọi việc đều do ta quyết định, tất nhiên ta sẽ không tàn nhẫn đến mức g·iết ngươi sớm như vậy, chỉ là. . .”
“Chỉ là?”
Cố Trường Sinh im lặng, sắc mặt hiện vẻ khó khăn: “Chỉ là trước tiên phải làm một vài thí nghiệm, nếu may mắn ngươi sẽ nhặt về được một cái mạng, còn xui xẻo nha. . .Hehe ai biết được. . .”
Tiêu Thiết: “. . .”
“Mẹ kiếp hehe! Ngươi câm mẹ mồm đi! Hắc Hổ Bang nhất định sẽ không tha cho ngươi! Mẹ kiếp ô ô ô. . .”
Đơn giản dùng trường kiếm trong tay chặt đứt lưỡi của hắn mới chấm dứt cái âm thanh nhoi nhoi bên tai, Cố Trường Sinh liếc nhìn đầu hổ bệnh trước mặt này, không biết nên từ đâu xuống tay.
Như thể là do nói chuyện một mình đã quen, hoặc là vì ai đó ác thú vị thích xem người khác biểu hiện ra tuyệt vọng nên mới muốn lải nhải bên tai người khác: “Mặc kệ Đạo Thuật hay Dị Võ đều sẽ rèn luyện ra Quỷ Dị lực lượng, tuy nhiên Dị Võ chung quy không qua được Đạo Thuật! Nó thiếu một bước là đúc kết tập hợp những Quỷ Dị lực lượng trong người tạo thành chân chính Dị Chủng. . .”
“. . .Ta lúc ban đầu còn tự hỏi, tại sao Cấm Vệ lại không truyền bá Dị Võ cho quân dự bị tu luyện? Chà, bây giờ nhìn lại vấn đề đã có câu trả lời vô cùng rõ ràng!” Cố Trường Sinh dưới ánh mắt tuyệt vọng của Tiêu Thiết, trường kiếm không ngừng di chuyển khắp người hắn, sau đó vững vàng dừng lại ở ngực trái, cũng chính là vị trí chôn giấu trái tim.
Ánh mắt hắn hiện vẻ suy nghĩ nghiền ngẫm nói: “Dị Võ ảnh hưởng nhân thể quả thực không hề nhỏ, nó giúp các ngươi dễ dàng nhập môn một môn Đạo Thuật nào đó, nhưng cũng đoạn tuyệt đi tương lai của ngươi, cả đời cuối cùng chỉ có thể tu luyện một môn Đạo Thuật duy nhất. . .”
Đây là cho đi và nhận lại đi. . .Cố Trường Sinh trong lòng châm chọc nói.
Tuy bằng mắt thường rất khó thấy, nhưng với giác quan của một Tu Sĩ, Cố Trường Sinh đối với Quỷ Dị lực lượng cảm nhận rất tinh tường, từ Tiêu Thiết đến những kẻ tu luyện Dị Võ khác ở bên ngoài, toàn bộ Quỷ Dị lực lượng đều sẽ tụ lại ở trái tim.
Đây cũng là lý do vì sao bọn hắn lại dễ dàng vận dụng Quỷ Dị lực lượng như vậy, đồng thời còn nhận Dị Hóa không hề nhỏ tí nào.
Bất quá dù tập trung vô cùng nhiều Quỷ Dị lực lượng, nhưng những Quỷ Dị lực lượng này một mực giống như một vòng tuần hoàn, theo tim chu kỳ đập mà không ngừng chảy xuôi khắp cơ thể, cho bọn hắn lực lượng đồng thời dần dần ăn mòn bọn hắn, chứ không hề giống Tu Sĩ, Quỷ Dị ngưng hình thành Dị Chủng, hạn chế tai hại tới một vị trí nhất định.
Thậm chí ở một lối suy nghĩ khác, những kẻ tu luyện Dị Võ có thể xem là kẻ xui xẻo. . .
Cố Trường Sinh có thể cảm nhận được U Hỏa không ngừng truyền tới linh tính, bản năng muốn cắn nuốt thân thể của Tiêu Thiết.
Như thể là yêu quái thấy thịt Đường Tăng, trong mắt Cố Trường Sinh, Tiêu Thiết chả khác nào một đóa linh tài địa dược biết đi.
Dị Võ không có Quỷ Dị thức tỉnh phong hiểm, bọn hắn giống như Dị Thú, là một loại tài nguyên sống! Tuy nhiên Quỷ Dị lực lượng bản chất mang theo khác biệt, những Đạo Thuật khác một khi luyện hóa có phong hiểm gây mất khống chế.
Ánh mắt hắn có chút thương hại nhìn xuống, có thể nghĩ Dị Võ chân chính không phải trên giấy viết đơn giản là hỗ trợ tu luyện Đạo Thuật, mà là hỗ trợ người khác tu luyện đạo thuật đi, thật bi ai a. . .
Tuy kiến thức còn đôi chút hạn hẹp, nhưng Cố Trường Sinh vẫn đoán được lợi và hại bên trong, dạng này Dị Võ, thực chất chỉ nên tu luyện khi trở thành chân chính Tu Sĩ!
Có một mặt Dị Chủng áp chế, thế lực Quỷ Dị lực lượng khác trong cơ thể bị đè ép, không có tác oai tác quái làm càn giống như Tiêu Thiết trực tiếp bị chiếm cứ tâm tạng.
“. . .Không cần sợ. . .” Cố Trường Sinh vỗ vỗ gương mặt đã chảy đầy mồ hôi lạnh cùng bị U Hỏa đốt cháy sém gương mặt, hắn vẫn nở một nụ cười trên môi, như thể kế tiếp hành vi không phải bản thân làm ra đồng dạng: “. . .Ngươi biết không? Lúc ban đầu ta nghĩ U Hỏa chỉ có một chức năng, đó chính là đốt, đốt cháy hết thảy mà thôi! Dù sao nó diễn hóa ra từ Thiêu Thân Pháp mà. . .”
Hắn như thể đã tìm được tri kỷ, đơn thuần bộc bạch hết ý nghĩ cùng tâm tình hưng phấn của bản thân ra, không hề để ý tới gương mặt càng ngày càng khó coi của Tiêu Thiết: “. . .Nhưng hôm nay ta lầm, rất lầm là đằng khác, thiết kiếm trong tay là ví dụ, ta có thể đơn thuần xem nó như một thanh kiếm bình thường, nhưng khi U Hỏa đốt cháy nó, ý nghĩ đầu tiên của ta chính là khiến nó trở nên vô hại! Và đoán xem nào, nó trở nên mềm mại, hai bên lưỡi kiếm càng cùn đến mức đi đập người cũng không thấm vào đâu!”
Trong tay hắn lưỡi kiếm theo U Hỏa b·ốc c·háy, lúc mềm lúc cứng, khi thì tách ra 2 3 đoạn, khi thì hợp nhất thành một thanh đại kiếm, hoàn toàn tùy biến theo ý nghĩ của Cố Trường Sinh.
“Rất tuyệt đúng không? Thậm chí U Hỏa còn ảnh hưởng lên vật thể sống! Ngươi nhìn xem một chút cái này!” Cố Trường Sinh nắm đầu lưỡi rơi dưới đất của Tiêu Thiết, không hề để ý máu tươi mà nhét thẳng vào miệng hắn, kèm theo còn có U Hỏa ngập trời lao thẳng vào miệng rộng.
Tiêu Thiết bị lửa cháy đốt miệng, nhịn không được hét lên đầy đau đớn, cả gương mặt đều bị cực nóng thiêu đến biến dạng, bộ dáng bây giờ của hắn chả khác nào lệ quỷ từ cửu u địa ngục bò lên: “Ngươi! Tại sao ngươi lại phải làm thế?”
“Ta tại sao phải làm thế?” Cố Trường Sinh cúi đầu suy tư, thu hồi nụ cười trên môi, sắc mặt cũng lạnh dần: “Không phải vì ngươi sao? Ngươi không phải muốn g·iết ta? Muốn ăn ta sao?”
“Ta nói như vậy hồi nào?” Tiêu Thiết cắn răng nghiến lợi thanh minh cho bản thân.
“Không! Ngươi có nói! Ngươi có nói! Là ngươi muốn hại ta!” Cố Trường Sinh cả người bỗng dưng bị U Hỏa bao trùm, giống như một cái hỏa nhân, cơn nóng hắn tỏa ra cũng đủ để làm Tiêu Thiết sợ hãi run rẩy.
“Đồ điên!” Nhịn không được mắng một câu, Tiêu Thiết biết bản thân hôm nay chỉ sợ là xúi quẩy gặp phải tên điên, đồng thời mượn nhờ Cố Trường Sinh mất khống chế, hắn phát hiện trói buộc trên người giảm đi, thân thể cũng dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
Một chút nữa, một chút nữa. . .Điên cuồng nói thầm trong đầu, Tiêu Thiết cầu mong tên điên này trực tiếp điên c·hết, bản thân liền có thể chạy ra khỏi đây, hắn không có ý nghĩ phục thù tiện tay bổ một đao, ai bảo bây giờ bộ dáng Cố Trường Sinh quá mức tà dị đâu.
“Hừ! Nằm yên đó!” Nhìn thấy Tiêu Thiết rất nhanh liền bỏ chạy, Cố Trường Sinh trên người U Hỏa bỗng dưng rút đi, ánh mắt cũng dần khôi phục lại thanh minh, U Hỏa nhanh chóng trói Tiêu Thiết lại thành bánh chưng.
Liếc xem đôi mắt tuyệt vọng của hắn, Cố Trường Sinh thở dài một tiếng: “Đáng lẽ ra trước đó ta không nên sử dụng Thiêu Thân Pháp, đánh với ngươi không lật xe, ta kém lật xe bởi chính ta! Hay thật. . .”
Chỉ trong một khoảng khắc lơ là, hắn ý thức thế mà bị Thiêu Thân Pháp âm thầm ăn mòn, sợ rằng nếu không phải trước đó đã qua chỉnh sửa, vào giây phút tu thành Thiêu Thân Pháp, hắn đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Bất giác sau lưng Cố Trường Sinh đã trải đầy mồ hôi lạnh, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là không nên l·ạm d·ụng Quỷ Dị lực lượng, giáo huấn lần này để lại dấu ấn quả thật rất sâu, làm cho Cố Trường Sinh sợ hãi.
“Ta và ngươi không oán không thù, rốt cuộc thì cũng chỉ là xích mích trên lời nói! Làm người chừa một đường sống, trời cao biển rộng còn đằng sau!” Tiêu Thiết không hiểu sao lại bắt đầu nói đạo lý.
Hắn nói ngay lúc Cố Trường Sinh đang bực tức nhất, thế là trực tiếp cho hắn một kiếm xuyên tim, cắn răng nghiến lợi nói: “Con mèo nhỏ, thật tưởng chính mình là ai? Hôm nay vì ngươi ta xui xẻo đủ rồi, thật tưởng lão tử sợ ngươi Hắc Hổ Bang?!”
U Hỏa thiêu đốt nháy mắt đốt cháy thân thể của Tiêu Thiết, cả quá trình ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có, nhưng đồng thời dị biến cũng từ đây xuất hiện.
Cố Trường Sinh nhìn mũi kiếm đâm thủng dị vật, đó là một trái tim đỏ như máu, mặc kệ dù cho thân thể đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, bản thân thì b·ị đ·âm thủng, nhưng trái tim này vẫn còn đập như là một vật sống, vô cùng quái dị.
Bên trong tràn ngập Quỷ Dị lực lượng, cũng chính là một loại ngụy Dị Chủng, có Quỷ Dị lực lượng nhưng lại không thành hình, bản thân không thể nào tính là Quỷ Dị nhưng lại vẫn sở hữu một lực lượng nhất định.
U Hỏa lại truyền tới một đợt ăn mòn, xung quanh lại bốc lên 3 4 đóa U Hỏa, dựa theo bản năng muốn xâm lấn viên này tâm tạng.
Cố Trường Sinh sắc mặt trầm xuống, hắn trong lòng mặc niệm Thiêu Thân Pháp, ý đồ khống chế lại U Hỏa, kèm theo trong đầu hiện ra một ý nghĩ điên cuồng, khóe môi tự giác cong lên: “Dung!”
U Hỏa b·ốc c·háy thiêu đốt trường kiếm, bên tai tiếng tim đập như lôi minh, kèm theo còn có từng đợt đáng sợ tiếng gào khóc, trái tim chứa Quỷ Dị lực lượng dần dần bốc lên hắc khí cùng trường kiếm trong tay quyến luyến tạo thành một thể.
Không được bao lâu trái tim bị đính ở mũi kiếm trở nên khô quắt, huyết dịch khô cạn, dưới ánh mắt của Cố Trường Sinh hóa thành tro bụi.
Trường kiếm cũng đi theo nhận dị biến, nó tiếp nhận Quỷ Dị lực lượng, từ một thanh tử vật trường kiếm bắt đầu sinh ra huyết nhục cùng xương cốt. . .