Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 24: Dị Võ




Chương 24: Dị Võ

Xảo Kiếm! Xảo trả hại nhân, kiếm kiếm chí mạng, kiếm chiêu vô hình, thay đổi tùy ý!

Kiếm pháp này cho dù chỉ là phàm nhân võ học, nhưng nó lợi hại lại nằm ngoài phạm vi người thường, đã một chân bước vào Tiên Lộ.

Cố Trường Sinh nhớ rõ, trong nguyên gốc có một đoạn phân tích Xảo Kiếm kiếm pháp, nguyên văn như sau:

Xảo Kiếm không tinh diệu, nhưng thiện ở lừa dối.

Giả vị, đọc vị là 2 hạch tâm chính của Xảo Kiếm! Giả vị gây lú lẫn phán định của kẻ thù, đọc vị nhìn rõ hành vi, ý nghĩ của kẻ địch!

Giả vị làm ra động tác giả giả thật thật, cố tình đưa ra điểm yếu c·hết người nhằm dẫn địch nhân vào cạm bẫy, nhưng ngươi phải mãi mãi nhớ kĩ, giả mãi mãi là giả, nếu giả thành thật, c·hết chính là người ra kiếm.

Đọc vị nhìn ánh mắt, gương mặt, hành vi thói quen, cơ bắp chuyển động, lời nói để suy đoán bước chuyển động tiếp theo của địch nhân để nhanh chóng ra kiếm đối phó, đồng thời đọc vị có một điểm yếu c·hết người chính là một khi trong trạng thái đọc vị, trong đầu xuất hiện hàng trăm hàng ngàn hình tượng diễn biến khác nhau, trong chiến đấu nếu không tập trung có thể bị mê hoặc, thất thần dẫn đến b·ị đ·ánh bại.

Bình tĩnh, quyết đoán, hiểm độc, xảo trá chính là những từ ngữ dùng để miêu tả Xảo Kiếm.

Tuy nhiên phàm nhân võ học suy ra vẫn là phàm nhân võ học, theo cảnh giới càng trở nên cao hơn, Xảo Kiếm cũng dần mất đi đất dụng võ.

Khả năng đọc vị chỉ từ cơ mặt, ánh mắt, cử chỉ, cảm xúc để phán định hành vi kế tiếp của kẻ thù, nhưng đến cảnh giới càng cao, Tu Sĩ trở nên càng nội liễm, bọn hắn biết che giấu tất cả những điểm yếu của bản thân, cũng kĩ càng phân tích đối thủ.

Nói chi việc lại gần cận thân chiến đấu vô cùng khó khăn, phần lớn Tu Sĩ một là dùng Pháp Bảo, hai là dùng Thần Thông trực tiếp oanh tạc, trừ khi não có gân, bằng không là ai cũng không muốn chiến đấu cận thân, đó chẳng phải là t·ự s·át sao?

Cố Trường Sinh cũng nghĩ như vậy, bằng không hắn cũng không chuyển từ cuồng huyết chiến sĩ sang class pháp sư hệ hỏa. . .



Xảo Kiếm thực chất vào tay hắn cũng chỉ để làm một việc, chính là đọc vị né chiêu mà thôi.

Hắn thèm nhỏ dãi Xảo Kiếm không phải vì kiếm chiêu bên trong, mà là khả năng đọc vị cùng phương pháp giữ bình tĩnh trong chiến đấu của môn kiếm pháp này!

Không thể không nói, vị tiền bối sáng tạo ra môn kiếm pháp này là một kỳ tài, chỉ là sinh ra không đủ thời vận, nếu chạm đến một tia Tiên Đạo, hiểu được thế nào là Dị Chủng, kết hợp với nhau có khả năng Xảo Kiếm càng trở nên quỷ dị, càng trở nên khó đoán!

Tùy tiện tìm một chiếc xe ngựa, Cố Trường Sinh từ bên hông lấy ra túi tiền, cẩn thận tính toán liền ném cho mã phu tầm cỡ 1 lượng bạc: “Đi Thành Tây!”

Mã phu nhìn xem Cố Trường Sinh một hồi, gật gật đầu, giơ lên dây cương quất đánh, không hề hỏi thăm vì sao hắn lại đi Thành Tây, ngược lại rất hợp khẩu vị với Cố Trường Sinh.

Rất ít nói nha. . .Cố Trường Sinh cười cười, ngồi dựa vào ghế, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn xem không ngừng lướt qua phong cảnh.

Xe ngựa đi rất nhanh, không mất được bao lâu đã đi tới Thành Tây.

Xuống xe, Cố Trường Sinh lại tiếp tục phân vân, hắn thật sự không biết bây giờ nên đi đâu, vẫn là trước tìm Xảo Kiếm bí tịch, hay là đi xem một chút nhân vật chính trước?

Mã phu thấy Cố Trường Sinh đứng đơ người ở đó một mình, vì trước đó hắn hào phóng, không khỏi nhắc nhở: “Công tử, ngài đây là muốn đi Hắc Hổ Bang sao?”

Cố Trường Sinh nhíu nhíu mày, không khỏi hoài nghi nói: “Làm sao ngươi biết?”

Mã phu lắc đầu cười: “Phần lớn người đi tới Thành Tây không phải vì chuyện gia đình thì chính là đi tìm Hắc Hổ Bang lập nghiệp, giống như ngài những thiếu niên lạ mặt đồng thời vô cùng trẻ tuổi phần lớn đều là người sau.”

Nghe vậy, Cố Trường Sinh gật gật đầu, tuy người này đoán hơi sai một chút, nhưng hắn đích thực là đi tìm căn cứ của Hắc Hổ Bang.

“Nhưng thực ra ta cũng không đề nghị ngài đi vào Hắc Hổ Bang, bọn hắn làm phần lớn đều là công việc của hắc đạo, không phải g·iết người thì là đòi nợ thuê mấy công việc dơ bẩn!” Mã phu hạ thấp thanh âm, nói nhỏ vào tai Cố Trường Sinh.



Gật đầu xem như đáp lại, thực chất hắn đối với lời nói của mã phu cũng không để vào lòng, dù sau không tới mấy ngày nữa bản thân chính là Cấm Binh rồi, ai rảnh rỗi đi theo Hắc Hổ Bang làm giang hồ?

Cố Trường Sinh cười nhạt, nhưng có vài thứ nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Đi Hắc Hổ Bang con đường như thế nào?”

Mã Phu xem lời nói không lọt tai Cố Trường Sinh, trong lòng nuối tiếc thở dài một tiếng, đơn giản chỉ hắn một con đường đơn giản liền thúc dây cương rời đi.

Cố Trường Sinh mỉm cười không nói, chắp tay sau lưng nhàn nhã đi dạo.

Hắn cảm thấy không cần thiết phải vội vàng tiến vào Hắc Hổ Bang, dù sao bản thân đã định rằng không đi cửa chính, ngược lại có thể đi dạo nhìn xem phong cảnh xung quanh nơi này.

So với khu trung tâm, Thành Tây quả thật là một mớ hỗn độn, nói đúng hơn nơi này là một khu ổ chuột.

Tràn đầy dơ bẩn ô uế khu ổ chuột.

Cố Trường Sinh nhìn xem từng vị tráng hán bên hông treo cương đao, cả gương mặt đều hiện ra sát khí, cơ bắp thân hình tạo ra rất lớn lực trùng kích.

Chỉ là khi nhìn thấy trên tay hắn mơ hồ hắc sắc lông tơ, hai bàn tay hiện ra trảo hổ hình dáng, đồng tử của hắn lấy rất nhỏ biên độ co rút lại.

Bước chân trì trệ dừng hẳn lại, Cố Trường Sinh không khỏi nghiêm túc đánh giá mấy người này, nụ cười trên môi Cố Trường Sinh đã thu lại, thay vào đó là vẻ cẩn thận cùng nghiêm nghị.

Đây là Dị Hóa sao? Bọn hắn đều tu luyện Đạo Thuật? Cấm Vệ không ngăn cản?. . .Đủ loại câu hỏi hiện ra trong đầu Cố Trường Sinh, hắn đã chìm trong những câu hỏi của bản thân, không hề để ý ánh nhìn đang bắt đầu nghiêng về phía bản thân.



Nếu có thể xem được Bảng Thông Tin của hắn liền tốt rồi. . .Cố Trường Sinh trong lòng nuối tiếc nói, nhưng vừa suy nghĩ như vậy, một Bảng Thông Tin mới toang hiện ra trước mắt hắn.

[Tính Danh: Tiêu Thiết]

[Tuổi Thọ: 34]

[Thọ Nguyên: 27 năm 6 tháng 21 ngày]

[Đạo Thuật: Không]

[Dị Võ: Man Thú Trảo (Nửa nhập môn)]

Thật con mẹ nó biết chơi, lão tử không hiện ra ý tưởng muốn xem Bảng Thông Tin của kẻ khác, chỉ sợ nửa đời sau đều không thấy được thứ này. . .

Nhưng Cố Trường Sinh sau đó lại phát hiện một điểm kỳ quái.

Dị Võ? Phàm nhân còn có dạng này chơi. . .Cố Trường Sinh khóe mắt khẽ run, trong lòng đắng cay ngọt bùi hỗn tạp, hắn vốn dĩ tưởng Đạo Thuật đã đủ tà dị, bây giờ lại tới một cái Dị Võ, phàm nhân võ học đều biến dị a!

[Man Thú Trảo từ ba loại Đạo Thuật Hắc Hổ Pháp, Phi Điểu Pháp, Sư Thú Pháp cơ sở tạo thành! Tu luyện cần không ngừng quan tưởng một trong ba loài Dị Thú Hắc Hổ, Phi Điểu, Sư Thú! Hàng ngày đánh ra 108 trảo, uống vào thú huyết, đến khi sơ bộ thân thể xuất hiện Dị Hóa xem như luyện thành!]

Cố Trường Sinh khóe môi khẽ run, con mẹ nó cơ sở trảo pháp, đây là từ Đạo Thuật sáng tạo ra đặt nền móng Công Pháp a!

Nhưng như thế nào Cấm Vệ lại không truyền bá dạng này võ thuật? Như vậy không phải sẽ tiện hơn giảm thiểu khả năng t·hương v·ong của quân dự bị sao?

Cố Trường Sinh có chút nhức đầu, hắn cảm thấy tầm nhìn bản thân lại được lần nữa khai sáng, thật con mẹ nó tà dị, hết tới Đạo Thuật rồi Dị Võ, thế giới này chẳng lẽ không có thứ gì là bình thường ư?

Thở dài một hơi, Cố Trường Sinh lại đánh giá những người khác, phát hiện trên phố có tầm 4 5 người gì đó cũng tu luyện dạng này Dị Võ, nhưng đồng thời còn có 2 môn Dị Võ khác nhau như Phong Ngưu Thối, Man Tượng Quyền.

Có thể thấy được bọn hắn đều là người của Hắc Hổ Bang, còn Hắc Hổ Bang lại âm thầm truyền thừa đủ loại Dị Võ, nhằm đặt căn cơ cho tiếp sau tu luyện Đạo Thuật!

“Tiểu tử nhìn đủ chưa?”