Chương 23: Trong nhà có mỏ, đầu rõ không bình thường!
Đủ loại âm thanh vang lên bên tai, những tiếng hò reo quen thuộc như thể kéo Cố Trường Sinh về sinh hoạt của 3 tháng trước.
Hắn không khỏi cảm khái, thời gian qua thật nhanh.
“Nhưng bên tai luôn luôn vang lên mấy loại tạp âm như này cảm giác thật không dễ chịu tí nào.” Đột phá Chủng Dị Cảnh, linh thức giác quan đều được tăng lên trên diện mạnh, hắn cảm thấy trong phạm vi 30m toàn bộ âm thanh không trượt phát nào tiến vào trong lỗ tai chính mình, vô cùng thần kỳ.
Nhất là phố chợ đặc biệt ồn ào, tạp âm mãnh liệt đến mức nhức đầu, thế nhưng ngoại trừ cảm giác khó chịu ra, tâm tình của Cố Trường Sinh có chút quái lạ, như thể bản thân là cái n·gười t·hứ 3· ẩn nấp đâu đó nghe lén chuyện của người khác, vừa có lỗi vừa hưng phấn, cảm giác thập phần vi diệu.
Hắn thử tập trung tinh thần khống chế thính giác của bản thân, may mắn là hắn thành công, Cố Trường Sinh không khỏi thở nhẹ ra một hơi.
Nếu thật sự cứ tiếp tục trạng thái vừa rồi, hắn không biết bao lâu bản thân sẽ bị bức điên, dù sao trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, là người bình thường cũng sẽ sinh ra một ít tâm tình tiêu cực.
“Bây giờ nên đi đâu. . .” Cố Trường Sinh bóp cằm trầm tư, không thể trực tiếp xông vào Hắc Hổ Bang hỏi tung tích của nhân vật chính, như thể không khỏi làm người khác nghi ngờ ta mà còn để lộ ra Chủng Dị Cảnh lực lượng, với lại ai biết nhân vật chính trông ra sao!
Cố Trường Sinh đặc biệt muốn dùng những từ ngữ thô túc để mắng chửi, hắn nhận ra một vấn đề lớn, thứ hắn xem là tiểu thuyết, không phải là truyện tranh, hình ảnh nhân vật được miêu tả có hai ba từ, nếu muốn tìm người chả khác nào mò kim đáy biển.
Dùng mấy cái đặc điểm nhận dạng từ tiểu thuyết để tìm người không biết mất bao lâu, Hắc Hổ Bang có ít nhất 300 người, trong đó cùng độ tuổi 11 tuổi với nhân vật chính khoảng 30 người!
À. . .Cũng không lâu lắm. . .Cố Trường Sinh gãi gãi đầu, làm sao không hiểu bản thân cứ như tên ngốc, diễn trò cho người khác xem. . .
“Được rồi, trước tiên qua Thành Tây thăm dò một chút Hắc Hổ Bang!” Cố Trường Sinh rốt cuộc ra quyết định, việc chính giải quyết trước, nói chi bên trong Hắc Hổ Bang còn giấu một cơ duyên không nhỏ, không, đối với hắn một kẻ đã là Tu Sĩ thì cơ duyên này chỉ tính là tru·ng t·hượng mà thôi.
“A! Tiểu Sinh!” Nghe được đằng sau tiếng thăm hỏi, Cố Trường Sinh chân không khỏi khựng lại, trong Thành Tuyền Hưu chỉ có một người gọi hắn là Tiểu Sinh. . .
Giang Hậu thân thể mập mạp chạy tới, kéo tay Cố Trường Sinh thở hổn hển nói: “Tiểu Sinh, hô hô, dạo gần đây ngươi rốt cuộc là đi đâu? Đều đã một thời gian dài không thấy!”
Cố Trường Sinh mỉm cười, đối với Giang Hậu hỏi thăm cũng có chút ấm lòng: “Giang Thúc, ta không sao, chỉ là tìm được công việc, đoạn thời gian trước có chút bận rộn, hôm nay may mắn rảnh rỗi nên nhân tiện đi ra ngoài dạo phố cho thoải mái.”
Trong bóng tối hắn thè lưỡi một cái, bản thân không có nói dối nha, chỉ là lược bớt vài chi tiết thôi, bằng không chỉ với những thứ gì diễn ra quanh hắn đủ để dọa hỏng Giang Hậu.
“Hô! Ngươi không sao là ta mừng rồi, thật không biết là dạng người ác ôn nào lại đi bốc lột đứa trẻ chân yếu tay mềm đến mức thành ra như này! Khốn nạn a!” Giang Hậu nhìn trên người Cố Trường Sinh cơ bắp cuồn cuộn, tưởng hắn bị bốc lột đến nỗi luyện thành một thân công phu như này, hai mắt cơn giận cơ hồ hóa thành thực chất.
Cố Trường Sinh khóe môi khẽ run, ánh mắt không khỏi kinh dị nhìn về phía Giang Hậu, không ngờ phúc hậu đại thúc lại có khả năng tìm đường c·hết tốt như vậy, nếu có một vị Cấm Binh nào đó ở đây, thật không biết kết cục hắn ra sao. . .
“Được rồi không nói mấy thứ này nữa, đến nhà ta làm khách, ngươi cũng lâu rồi không ăn bánh bao do ta làm, chắc hẳn đoạn thời gian qua cũng không ăn được thứ gì ngon đâu ha?” Giang Hậu vỗ lưng Cố Trường Sinh, nhưng cảm nhận bàn tay nhối đau, quyết định không vỗ nữa, kéo tay hắn băng qua dòng người đi hướng về nhà của bản thân.
Không, thực ra đồ ăn trong Cấm Vệ ăn rất ngon. . .Cố Trường Sinh ở trong lòng bù một câu, nhưng đảo mắt một cái đã không hiểu sao ngồi trên ghế, trước bàn còn có 10 cái bánh bao nóng hổi.
“Haha! Dạo gần đây ta có việc vui, nên bữa này ta khao, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, ăn hết thì kêu thêm!” Giang Hậu ngồi ở cái ghế bên cạnh, vô cùng phóng khoáng nói.
Cố Trường Sinh cũng không ra vẻ, trong lòng đồng dạng cũng hết sức vui vẻ mà ăn vào bánh bao, đồ miễn phí mà, không ăn hơi uổng. . .
Bất quá nhìn xem xung quanh bàn ghế không có ai, Cố Trường Sinh nhịn không được hoài nghi hỏi: “Giang Thúc, hôm nay ngài không buôn bán sao?”
Giang Hậu uống vào nước trà, lắc đầu nói: “Hôm nay ta đi thăm nhi tử của ta, không tiện buôn bán.”
“Ngài có nhi tử?” Cố Trường Sinh tưởng chính mình nghe lầm, quanh năm suốt tháng đơn độc một mình Giang Hậu lại bỗng dưng có nhi tử, quả thật là chuyện lạ.
“Haha! Thế là tiểu tử ngươi không biết rồi. . .” Giang Hậu cười ha hả bắt đầu kể về chiến tích lẫy lừng của bản thân, càng nghe càng cảm thấy nó vô lý. . .
Đặc biệt là nhìn hình thể 108 lớp mỡ dự trữ này của hắn, Cố Trường Sinh không liên tưởng được một tí nào với người có vận đào hoa.
Theo Giang Hậu nói, Cố Trường Sinh càng cảm thấy vi diệu, lão này thực chất là cái ẩn hình phú hào, đi bán bánh bao thực chất cũng chỉ vì đam mê mà thôi.
Quả nhiên, người với người cách biệt đủ để làm người khác tức c·hết!
Nói tóm tắt một chút gia đình của hắn như sau: Ở nhà có thê th·iếp thành đàn, nhi tử nhi nữ có hơn 6 người, đất đai phương thị nhiều đếm không xuể.
Bây giờ nghĩ lại, có thể ở con đường này mở một tiệm bánh bao sẽ là người bình thường sao? Người khác đều bán hàng rong, sáng ngày dọn quán, đêm dẹp tiệm, xui xẻo còn có người tới dẹp quán.
Cố Trường Sinh cảm thấy bánh bao trên tay không còn thơm nữa, thậm chí có chút đắng cũng cay, đây là vị khổ của cuộc đời. . .
Còn về kinh hỉ mà Giang Hậu nói, là trong nhà hắn tam nhi tử sắp kết hôn, dự tính 2 3 tháng gì đó sẽ cử hành hôn lễ.
Trùng hợp ở chỗ, Giang Hậu vừa mới đi thăm nhi tử xong thì bắt gặp Cố Trường Sinh trên đường, nên mới có câu chuyện buôn dưa lê hôm nay.
Đồng thời cặp phụ thân nhi tử này cũng không được bình thường, vị tam nhi tử này cùng phụ thân hắn là cùng một dạng người, đều là có đam mê đặc thù về nghề nghiệp, phụ thân bán bánh bao thịt, nhi tử đi lò mổ g·iết heo bán thịt cho phụ thân. . .Quả thật là một cặp đôi kỳ lạ. . .
Quả nhiên phú hào không có người nào là bình thường, Cố Trường Sinh âm thầm chùi khóe mắt thanh lệ.
“Giang Thúc, trời không còn sớm, ta có việc còn phải làm, tạm biệt!” Cố Trường Sinh vươn người đứng dậy, Giang Hậu còn chưa kịp giữ hắn lại thì hắn đã chạy mất tăm m·ất t·ích.
Thoát khỏi Giang Hậu, Cố Trường Sinh thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần, lần đầu tiên hắn thấy ăn bánh bao là khó nuốt như vậy, nhịn không được cảm thán một câu: “Ai! Tại sao đều là con người với nhau, cách biệt lại lớn như vậy. . .”
Chùi chùi trên mắt vốn dĩ không tồn tại nước mắt, Cố Trường Sinh nhìn về phía Thành Tây, nơi đó là căn cứ của Hắc Hổ Bang, cũng chính là mục tiêu ngay hôm nay của hắn.
Bên trong còn có một cơ duyên mà Cố Trường Sinh đang nhắm tới, không, nói đúng hơn là một môn võ công! Xảo Kiếm!