Chương 20: Ngươi nghe thấy sao?
“Vương Thúc, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Vương Diệu nhìn thấy Cố Trường Sinh, không khỏi dừng lại 2 3 giây, trên miệng nở một nụ cười khó coi nói:“Không có gì, chỉ là bọn ta đang điều tra một việc, ngươi còn là một cái tiểu hài tử cũng không nên tới nơi này.”
Nói hai ba lời liền ra lệnh đuổi Cố Trường Sinh đi, giống như thể đang cực lực che giấu thứ gì đó, nói đúng hơn là không muốn cho Cố Trường Sinh dính líu vào chuyện này.
Là có chuyện gì lại cần làm ra động tác lớn như vậy không? Cố Trường Sinh không khỏi tự hỏi, nhưng khi mũi hắn từ không khí ngửi ra mùi máu tươi loang loãng, hai mắt hắn tự giác trợn tròn, hiện ra vẻ không thể tin được.
Thật con mẹ nó điên rồ. . .Liên tưởng tới đáp án, nếu thật đúng như bản thân nghĩ thì quả thật đủ làm người khác kinh hoàng, Cố Trường Sinh nhịn không được mắng chửi ở trong lòng.
Là tên nào chán sống đi vào Cấm Phủ g·iết người, mà nhìn bộ dáng ai ai cũng khó coi thế này giống như còn chạy thoát! Hảo, ta kính ngươi là hảo hán tử!
Sang năm nay, người chán sống nhiều vô số kể, lấy đủ loại kỳ hoa phương thức t·ự s·át. . .
Tuy nơi này mới chỉ là biệt viện của quân dự bị, nhưng dù sao cũng là Cấm Phủ, dám lẻn đi vào thì không nói đâu, ngươi thế mà trực tiếp g·iết người, thật tưởng Cấm Phủ là nhà ngươi?
Cố Trường Sinh mắng thì mắng, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ, dạng người dám làm liều này không riêng một bộ đầu óc bị bò đá không s·ợ c·hết, thực lực chắc rằng cũng không tầm thường, cho dù không phải Tu Sĩ thì cũng là cao thủ võ lâm, bằng không đã không thể đột nhập vào Cấm Phủ thành công mà là bị chặn g·iết ngay từ vòng ngoài.
Xui xẻo bị hắn nhắm tới, Cố Trường Sinh không cần nghĩ cũng biết, kết quả sẽ ra sao.
Ví dụ đơn giản nhất là nhân vật không biết mặt nằm trong kia, đứng ở ngoài này đều ngửi thấy mùi máu tươi, chỉ sợ bị g·iết đã có đoạn thời gian đi?
Lặng lẽ rời đi, còn về phía Vương Diệu cùng mặt khác Cấm Binh cũng không để ý hắn, nói đúng hơn là bọn hắn đang chuyên tâm vào vụ án, riêng phần ai tâm lý đều không phải rất dễ chịu, mặt càng âm trầm ra nước, có thể tưởng tượng bị dạng này tập kích chả khác nào bị tát thẳng vào mặt, làm người tức giận xấu hổ a!
Cố Trường Sinh thở dài, cứ như vậy chỉ sợ một đoạn thời gian sau Cấm Phủ không được yên bình, sự việc này không hề nhỏ, nếu thật làm rầm rộ lên sợ rằng về phía bên Nha Môn cũng phải nhận điều động.
Đương nhiên đây cũng không phải là việc của bản thân, dù sao nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một quân dự bị nho nhỏ, ngay cả lực tự vệ cũng không có, làm gì có khả năng tham gia điều tra. . .
Tốt a, hắn sợ. . .
Đối mặt dạng này hung nhân, trước khi trở thành tu sĩ, Cố Trường Sinh thật sự không muốn dính líu một tí nào.
“Đi nhà ăn, đi nhà ăn. . .” Vung suy nghĩ ra sau đầu, Cố Trường Sinh giả trang một bộ tiểu thuần khiết, như thể hắn không biết chuyện gì xảy ra đồng dạng.
. . .
“Yến Đại Nhân, đây là báo cáo của Vương Diệu!”
Yến Hành Vũ tiếp nhận cuộn tre, liếc xem một lúc thì lại đặt cuộn tre xuống bàn, gương mặt trầm tĩnh ngồi tại chỗ một lúc lâu không nói gì, những người khác cũng không dám lên tiếng, cả thư phòng vô cùng yên tĩnh, bầu không khí áp lực như hóa thành thực chất.
Tuy nhìn như bình tĩnh, nhưng ai cũng biết Yến Hành Vũ hiện tại đang rất tức giận, tức giận nhưng vẫn bình tĩnh, chứ không phải vô năng mắng to người xung quanh, bất quá càng là dạng này đám người càng sợ hãi.
Yến Hành Vũ gõ bàn, cả người tự động toát ra thượng vị giả khí tức, khàn khàn nói: “Trương Cửu Quan, ngươi nghe một chút, việc này là ai làm. . .”
Trương Cửu Quan là một thanh niên tầm 20 22 tuổi, diện mạo thường thường nhưng lại quỷ dị c·hết lặng không có một tí cảm xúc, điểm chú ý duy nhất là ở phía tai phải có một miệng v·ết t·hương dị thường dữ tợn, như thể bị người khác trực tiếp kéo xuống.
“Là ai làm việc này sao?” Trương Cửu Quan nghiêng tai sang một bên, như thể lắng nghe ai đó thì thầm, gương mặt nhìn qua như n·gười c·hết cứng đờ rốt cuộc cũng có một tí thần sắc.
Hắn sờ sờ cằm, nở một nụ cười như có như không: “Thú vị, thế mà không phải là Tu Sĩ.”
Những người khác nghe vậy nhao nhao bàn tán, phần lớn đều lộ ra khó có thể tin được, nếu không phải tin tưởng năng lực của Trương Cửu Quan, bọn hắn cơ hồ hoàn toàn không nghĩ ra được một phàm nhân lại dám lẻn vào Cấm Phủ, hơn nữa còn thành công g·iết một người quân dự bị!
“Vô lý, Cấm Phủ thủ vệ sâm nghiêm, cớ sao lại có phàm nhân lọt vào?” Dưới dạng không khí thế này vẫn có người dám chuyện, đồng thời giọng nói mang theo đôi chút gièm pha, âm dương quái khí như thể không biết sợ là gì.
Xung quanh bầu không khí bỗng dưng ngưng trệ, cả đám Cấm Binh phân biệt dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía thiếu niên vừa mới nói chuyện kia.
“Này? Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói bộ không đúng sao?” Hắn vẫn không nhận ra bản thân sai ở đâu, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai, ánh mắt hẹp dài âm hiểm, nếu không phải trên người y phục là chính thức Cấm Binh, bằng không đều tưởng ở đâu lạc vào nhị thế tổ.
Trương Cửu Quan liếc hắn một cái âm thầm lắc đầu: “Ngươi giống như không phải rất tin tưởng lời nói của ta?”
“Hừ! Đương nhiên, ngươi nghĩ ngươi là ai mà bắt ta phải tin tưởng?” Thiếu niên cười lạnh, vẫn giở bộ mặt không sợ trời không sợ đất.
“Mạc Quân Khương, 17 tuổi, sinh ra ở Thành Đốc Châu, cha là Mạc Bất Thuần, mẹ là Lâm Thúy Nhi, trưởng tử Mạc Gia. . .Vừa qua giữ trọng trách thủ hộ Cấm Phủ, kẻ kia nhân cơ hội tiến vào cùng quãng thời gian ngươi đang thủ hộ Cấm Phủ đúng hay không?”
Trương Cửu Quan một mạch nói hết lai lịch của Mạc Quân Khương, từ thông tin lai lịch tới ngay cả bí mật mà hắn giấu vô cùng kín đáo gần như không ai biết cũng bị nói thẳng thừng ra ngoài.
Mạc Quân Khương sắc mặt kinh dị, hai mắt trợn tròn không thể tin nhìn về phía Trương Cửu Quan, hắn không rõ người này rốt cuộc là ai, nói đúng hơn hắn không rõ toàn bộ Cấm Phủ rốt cuộc là như nào.
Thực chất, hắn cũng chỉ mới gia nhập Cấm Phủ, trước đó cơ duyên xảo hợp vô tình luyện thành Đạo Thuật, lại được Cấm Phủ thu nạp, chưa có thời gian làm quen cho nên Mạc Quân Khương đối với Cấm Phủ cũng không trị rõ ràng, hắn đơn giản chỉ xem bọn hắn những Cấm Binh khác cũng là một dạng người có sức mạnh thần kỳ giống như bản thân.
Thế nên khi bị trước mặt người khác nêu sai, mặc dù chưa nói tên hắn, nhưng vẫn có đôi phần chột dạ, thiếu niên tâm khí nóng nảy thế là nhịn không được bật lại, nhưng nhìn xem phản ứng như này, hình như chính mình đụng phải tấm thép cứng. . .
“Thế, thế thì có làm sao cơ chứ?” Mạc Quân Khương cắn răng, tới c·hết vẫn không nhận sai nhưng có thể nhận thấy rõ, trong ngữ khí hắn thiếu đi lực lượng rất nhiều, hắn không phải kẻ ngu, vẫn biết nhìn thời thế, bây giờ trong lòng hắn cực kỳ hối hận, nhìn phản ứng của đám người này, chỉ sợ cái tên gọi Trương Cửu Quan này thân phận không tầm thường.
Mạc Quân Khương sợ, nhất là xung quanh bầu không khí càng ngày càng trở nên khoa trương, ánh mắt như nhìn xiếc thú của những người khác cũng làm cho hắn khó chịu, nhưng thiếu đi lực lượng, hắn cũng không dám làm càng chỉ có thể giả trang cứng rắn.
Trương Cửu Quan sắc mặt c·hết lặng giơ lên cánh tay trắng bệt như thể là của n·gười c·hết: “Hắn nói với ta là ngươi đang sợ? Thật vậy sao?”
“Ngươi. . .Đang. . .Sợ?”
Thanh âm quái dị lặp lại, vốn dĩ chỉ có một giọng nói lại khi nghe vào tai lại bóp méo thành hai, giọng nói đầu tiên là của Trương Cửu Quan không sai vào đâu được, giọng nói còn lại thì vô cùng khó nghe, như một chiếc đài radio bị hư, rì rì không nhận rõ là giọng người hay giọng quỷ. . .
Mạc Quân Khương không khống chế nổi bắt đầu điên cuồng run rẩy, thân thể hắn thay đổi vô cùng rõ rệt, bằng mắt thường cũng nhận ra hắn đang nhanh chóng hư thối, không ngừng có thi ban lốm đốm xuất hiện.
Miệng hắn run rẩy, trước c·ái c·hết nỗi sợ vô hạn phóng đại, hắn chỉ có thể sợ hãi cầu xin tha mạng: “Ta sợ!! Ta thật sự sợ!! Tha mạng!!”
“Im ngay! Mạc Quân Khương!” Đám người biến sắc, vừa định lao lên cứu trợ thì đã thấy Quân Mạc Khương ánh mắt dần mất đi tiêu cự, bờ môi cong lên phác họa một nụ cười quỷ dị.
Trong lòng bọn hắn lại lần nữa vang lên giọng nói quỷ dị kia: “Hắn. . .Nghe. . .Thấy. . .Ta. . .”
Đám người sởn da gà, không ai dám động đậy, mồ hôi lạnh cơ hồ chảy ướt nhẹp lưng của bọn hắn.
“Haha!” Ngay lúc bầu không khí trở nên có chút quá mức âm u, một tiếng cười vang lên làm đám người không khỏi ngó nhìn.
Lục Trạch cười đến chảy cả nước mắt: “Trương Cửu Quan, ngươi cũng quá dám làm liều, thật không sợ Yến Đại Nhân vỗ c·hết ngươi?”
Trương Cửu Quan im lặng, một hồi lâu lại gật đầu: “Sợ!”
Lục Trạch: “. . .”
“Thật con mẹ nó không thú vị tí nào!” Hắn phĩu môi một tiếng, dưới chân dậm mạnh một cái, nền gỗ dưới cái xác Mạc Quân Khương hóa thành huyết thủy, cuốn đi đang bắt đầu khôi phục cái xác, không biết là đi về nơi nào.
Trong suốt quá trình không lên tiếng Yến Hành Vũ bỗng dưng gõ bàn thu hút sự chú ý của bọn hắn, bình tĩnh nói: “Trương Cửu Quan, tên kia đang ở đâu?”
Trương Cửu Quan nhàn nhạt lắc đầu: “Hắn không lên tiếng, khả năng bị che đậy rồi đi. . .”
“Vậy sao. . .”