Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 19: Đặc thù




Chương 19: Đặc thù

“Tê. . .Tên khốn nào nhân lúc ta say ra tay nặng như vậy?” Cố Trường Sinh đứng ở trước gương, nhìn thấy trên người vết bầm tím lớn nhỏ không đồng đều, cả thân thể hắn tràn đầy v·ết t·hương, như thể mới bị người h·ành h·ung xong đồng dạng.

Có thể nghĩ được, với thủ pháp này, kẻ ra tay không hề có tí nhân nhượng nào, nhưng xui xẻo ở nỗi, bởi vì bản thân say rượu đầu óc mê muội hoàn toàn không nhớ được gì.

À không, giống như ta cùng ai đó đánh nhau, thế là không phải do ta bị ngộ hại, mà là đi kiếm chuyện trước. . .Cố Trường Sinh sờ đầu, không khỏi vì tên xui xẻo kia cảm thấy đáng thương, à không, bản thân mới là người b·ị đ·ánh, cảm thương làm gì?

“Quả nhiên là không nên uống rượu. . .Nhưng ta làm sao lại uống rượu?” Hắn có một vấn đề rất lớn về rượu bia, đó chính là tửu lượng kém vô cùng, đặc biệt một khi uống say thì hoàn toàn như hóa thành người khác, đồng thời cũng không nhớ gì vào quãng thời gian đó.

Nói chung cảm giác là vô cùng tồi tệ, nên Cố Trường Sinh hoàn toàn nói không với rượu bia, thật không biết là tến khốn nào đúc rượu vào mồm ta. . .

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, mặt trời cũng vừa lên, thế là Cố Trường Sinh gượng ép cơn chóng mặt buồn nôn trong người, bước chân có chút run rẩy đi về phía đại môn, hắn định đi Diễn Võ Trường tiếp tục tu luyện Thiêu Thân Pháp.

Tu hành Đạo Thuật không thể gián đoạn, bằng không sẽ gặp phải phản phệ, cũng chính là t·ử v·ong.

Nên hắn không dám đùa giỡn bằng mạng của chính mình, mặc kệ thân thể khó chịu ra sao, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.

Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn chính là một cơ thể cao to của Khánh Dương Tử, dùng 1m6 thân hình so sánh với chiều cao của người gần 2m, đơn giản tới nói là hài tử cùng người trưởng thành, hắn chỉ có thể sử dụng tư thế của người thấp ngước nhìn lên trên để giao tiếp: “Tiền bối, chào buổi sáng.”

Khánh Dương Tử không hiểu sao xoa xoa cổ, đem bình đan dược nắm ở trong tay ném cho Cố Trường Sinh: “Uống vào đi, nó sẽ giúp v·ết t·hương của ngươi lành nhanh hơn đôi chút.”

Cố Trường Sinh trong đầu hiện ra dấu chấm hỏi, nhưng hắn đầu óc vô cùng nhanh nhẹn, vài ba giây sau đã dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Khánh Dương Tử, làm người sau không khỏi khó chịu, có xúc động muốn đánh người.

Lại tiếp tục sờ vào cổ, như thể ở vị trí đó có gì đó rất đau nhức, Khánh Dương Tử mặt đen lại cất tiếng nói: “Còn đứng đây làm gì, không nhanh lên đi tu luyện! Hay muốn ta đá gãy chân ngươi rồi khiêng ra Diễn Võ Trường?!”



Cố Trường Sinh miệng mở rồi lại đóng, nhưng vẫn không nói ra lời được, chỉ đành nhịn cười rời đi nhanh nhất có thể.

Hắn không cần nghĩ cũng biết, đêm qua bản thân rốt cuộc cùng ai đánh nhau, tuy nhìn bản thân là ăn thiệt thòi, bất quá xem ra ai kia cũng không quá dễ chịu. . .Haha, cười c·hết ta. . .

Đi đủ xa Cố Trường Sinh bắt đầu cười như điên, cười tới nước mắt đều chảy ra, chỉ sợ đây là việc mà làm hắn vui nhất kể từ đặt chân vào Cấm Vệ đi?

Hôm nay là một ngày không tệ, Cố Trường Sinh mỉm cười nuốt vào đan dược, trong miệng ngâm nga khúc hát, nhìn xem đặc biệt yêu đời.

Khánh Dương Tử vẫn còn đứng ở trước cửa viện, nhìn bóng lưng Cố Trường Sinh rời đi, bàn tay lại lần nữa sờ vào cổ: “Chưa hình thành Chủng Dị, nhưng lại có thể sử dụng một phần lực lượng của Dị Chủng?”

Dị Chủng sinh ra nhờ vào Đạo Thuật, nhưng trước khi hình thành chân chính Dị Chủng, chúng cũng chỉ là những sợi khí tức phiêu phốt vô định khó mà khống chế, nói đơn giản một chút chính là béo trôi không rễ.

Việc cảm thấy được nó đã vô cùng khó khăn, nói chi giống như Cố Trường Sinh trực tiếp vận dụng càng là khó như lên trời, đương nhiên theo nguyên lý mà nói, vẫn có thể sử dụng được lực lượng này, chỉ là vô cùng khó, vô cùng khó. . .

Chí ít, Cố Trường Sinh là ví dụ duy nhất mà Khánh Dương Tử có thể cho, nhưng ví dụ này lại vượt qua phạm vi của nguyên lý đã đặt ra phía trước.

Dị Chủng lực lượng như đã nói, khi chưa thực sự hình thành Dị Chủng, nó chả khác gì bèo trôi cả, không có nguồn phát ra, không có hình dáng cố định, phiêu phù mông lung khó mà nắm bắt.

Thế nên việc sử dụng sức mạnh này chả khác nào đang dùng một đồ vật với duy nhất 1 lần sử dụng.

Nhưng Cố Trường Sinh lại hoàn toàn không hợp thói thường! Hắn vượt qua các quy tắc đã đặt ra trước đó!

Khánh Dương Tử sắc mặt trầm tinh, cả đêm hôm qua đánh nhau, Cố Trường Sinh không biết bao nhiêu lần dùng ra Thiêu Thân Pháp lực lượng, tuy không đến mức có thể dẫn động ra ngoài, nhưng cũng không kém là bao.



Vấn đề nằm ở chỗ, Cố Trường Sinh cho dùng ra bao nhiều lần Thiêu Thân Pháp lực lượng đi nữa, mà vẫn không hề có tí dấu hiệu cạn kiệt nào.

Đối với một kẻ chưa bước vào Chủng Dị Cảnh, một kẻ lần đầu tiên tu luyện, lần đầu tiếp xúc với Đạo Thuật thì vốn dĩ điều này không nên xảy ra.

Nhưng là mặc kệ cho hắn suy nghĩ đến nát óc, cũng không tìm ra được lý do gì hợp lý, Khánh Dương Tử rốt cuộc cũng bỏ cuộc, nguyên do duy nhất có khả năng ở đây là ‘đặc thù’ đi?

Hẳn mỉm cười, buông ra bàn tay che ở cổ, nơi đó làn da đã bị thiêu cháy, dữ tợn tạo thành một v·ết t·hương lớn nhưng đối với hắn chả thấm vào đâu, mất vài ngày lại có thể khôi phục như bình thường.

“Đi Diễn Võ Trường xem một chút, quan sát vị này ‘đặc thù’ thiên tài . .”

. . .

Cứ thể, Cố Trường Sinh sinh hoạt lại rơi vào quỹ đạo, không có cái gì ngoài ý muốn xảy ra.

Sáng cùng trưa khi mặt trời lên thì ra Diễn Võ Trường tu luyện Thiêu Thân Pháp, buổi tối dùng bữa xong thì đi tắm rửa, đồng thời cũng không quên đánh một chút Quân Hình Quyền rèn luyện thân thể.

Sau ngày đó ăn thiệt thòi, Cố Trường Sinh cũng hiểu được một thân thể khỏe mạnh nắm vai trò lớn như nào, nên hắn cũng không dám tiếp tục lười biếng, bình thường thời gian nhàn nhã đều dùng ở luyện tập, ít khi nghỉ ngơi.

Qua hơn 1 tuần tu luyện Thiêu Thân Pháp, Cố Trường Sinh có cảm nhận được thân thể dần dần thay đổi, đương nhiên là theo chiều hướng tốt đẹp.

Thân hình trở nên cao hơn đôi chút, bắp thịt thay vì căng to thì trở nên nội liễm, lực lượng cũng lấy một loại tốc độ chóng mặt gia tăng, Cố Trường Sinh có so sánh qua, nếu trước đó treo 50 cân bao cát là cực hạn của hắn, thì bây giờ 100 cân không nhằm nhò gì, chí ít tăng trưởng gấp đôi!

Hắn rốt cuộc hiểu vì sao nhiều người lại say mê khăng khăng một mực đối với Cấm Binh danh ngạch như vậy, không chỉ địa vị, dạng này lực lượng thăng tiến tốc độ quả thật để không ít người mê muội!



Nhưng đồng thời, theo thời gian trôi qua, trong lòng Cố Trường Sinh dần sinh ra một loại không hiểu dự cảm không may.

Hắn có hỏi qua Khánh Dương Tử, đạt được đáp án không phải rất dễ nghe.

“Đây là tử kiếp của ngươi muốn tới, sẵn sàng a?”

Tử kiếp con mẹ ngươi. . .Cố Trường Sinh khi đó mặt đen trực tiếp hỏi thăm sức khỏe gia đình hắn, hắn không ngu, cũng biết đây không phải là cái gì tử kiếp, chỉ là một đạo khảm lớn đến từ Đạo Thuật mà thôi, nói đúng hơn, là dự cảm Bảy Ngày Không Đêm đang tới gần!

Tuy thời gian đến hơi nhanh một chút, nhưng lý do bên trong vẫn rất dễ hiểu, mỗi lần tu luyện cơ hồ Cấm Vệ tổn thất 2 viên Thái Dương Thạch, bây giờ trong kho Thái Dương Thạch đã ở tình trạng rất khó coi, nếu một thằng xui xẻo nào đó lựa chọn Thiêu Thân Pháp, sợ rằng hắn phải bằng vào nghị lực vững vàng đợi hết 30 ngày. . .Mặc niệm cho huynh đệ 3 giây. . .

. . .

“Hô!” Thở nhẹ ra một hơi, nhìn trong tay hóa thành cát bụi Thái Dương Thạch, Cố Trường Sinh trong lòng có chút nuối tiếc, đây đã là hai viên cuối cùng, chỉ sợ về sau không thể lại dùng dạng này phương thức tu hành.

Nhưng cũng không sao, bản thân đã gần hoàn thành bước đầu, cho dù không có Thái Dương Thạch, sau tầm 2 3 ngày gì đó cũng sẽ vững vàng bước vào giai đoạn Bảy Ngày Không Đêm.

Cảm nhận thân thể phát ra nhiệt độ nóng hổi, thời khắc hiện tại Cố Trường Sinh đã không khác gì một hòn Thái Dương Thạch biết đi, bất cứ lúc nào cũng phát ra sóng nhiệt, nhiệt độ thân thể cao dị thường.

Nếu là người bình thường thì đã sớm c·hết từ lâu, cũng không biết hắn bằng cách nào sống được với thân nhiệt kiểu này.

Phủi phủi trên người bụi bẩn, hoạt động một tí đã có vài phần cứng ngắc xương khớp, tuy có chút khát cùng đói nhưng bây giờ hắn cũng không có kiệt sức tới mức giống như lần đầu tu luyện.

“Đi nhà ăn.” Cố Trường Sinh trong đầu đã xuất hiện mục tiêu, nhịn đói không phải là việc mà hắn chịu được.

Vừa bước ra khỏi Diễn Võ Trường, băng qua một số căn viện, đột nhiên Cố Trường Sinh hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn trước cửa viện tụ tập không ít người, trong đó còn có cả Vương Diệu, nhìn qua giống như hắn đang cùng một số Cấm Binh khác trao đổi thứ gì đó.

Cố Trường Sinh nhịn không được xích lại gần, mở miệng hỏi thăm: “Vương Thúc, các ngươi đang làm gì ở nơi này?”