Chương 21: Chủng Dị [U Hỏa Tùy SInh]
Sau khúc nhạc đệm trước đó, không có gì bất thường xảy ra.
Trong tưởng tượng Cấm Vệ sẽ phản ứng vô cùng dữ dội lại không thấy đâu, ngay cả việc điều tra cũng bị dừng lại, cả Thành Tuyền Hưu như sa vào bãi nước ngầm, bề ngoài nhìn bình tĩnh nhưng phía dưới cuồng bạo bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Quân dự bị cũng không hề nhận ra bất thường, dù sao bọn hắn đã quen với việc hằng ngày có đồng bạn t·ử v·ong, nên cũng không liên tưởng tới việc trong bọn hắn có người bị g·iết c·hết, chỉ đơn thuần xem là không may mắn vô tình tu luyện ra sai lầm, đem mệnh mình chơi xong.
. . .
Thái Dương trên không hạ xuống, màn đêm như con quái thú dần dần ăn mòn Diễn Võ Trường.
“Hô!” Cố Trường Sinh từ trong tu luyện đi ra, thở nhẹ ra một hơi, nhìn xem làn da nâu y như đồng cổ của bản thân dần xuất hiện kim quang lấp lánh, trong lòng hắn có một cổ cảm giác dị thường, trái tim không ngừng bịch bịch vang to y như thể báo hiệu nguy hiểm đang tới gần
Đêm nay là Bảy Ngày Không Đêm ư. . .Trong lòng hắn không hiểu sao bình tĩnh dị thường, mặc dù biết trước cửa ải quan trọng nhất đang tới gần nhưng lại không có tí nào vội vã hay âu lo.
Tính tới hiện tại còn nửa canh giờ nữa là tới giờ Tuất, chính là thời điểm Thiêu Thân Pháp giai đoạn thứ 2 bắt đầu.
Ánh mắt hơi khép lại, giơ lên cánh tay, hắn cảm nhận được bên trong tràn đầy lực lượng, từng tế bào trong người điên cuồng chấn động, như thể đang trải qua một loại khó mà nhìn thấy biến đổi.
“Lạch cạch. . .” Tiếng bước chân vô cùng nhỏ bé, nhưng Cố Trường Sinh khó hiểu trở nên nhạy bén, thính giác giống như chồng lên nhau 100 lần, chỉ một tiếng lá rơi thôi hắn cũng phát giác ra được dị thường nói chi ở dạng này yên tịnh địa phương bỗng dưng xuất hiện một người đi tới.
Diễn Võ Trường đã bị hắc ám bao trùm, phần lớn mọi người đều đã rời đi, bây giờ không biết là ai đang đi tới, tay hắn cầm theo đèn dầu, trong khuôn viên tối đen như mực này vì đó thắp lên ánh sáng vô cùng bắt mắt, mượn nhờ ánh đèn, hắn nhìn thấy được bộ dáng chân chính của người này.
Ngũ quan anh tuấn dị thường, nhưng có loại quái dị vô cùng ký lạ, cứ như thể gương mặt này không nên xuất hiện trên người này đồng dạng, đồng thời mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, Cố Trường Sinh luôn cảm thấy bộ dáng người này vô cùng mờ ảo.
Trí nhớ hắn không kém, nhưng cứ suy nghĩ về diện mạo của hắn thì trong đầu chỉ toàn là một mớ hỗn độn.
Thanh niên mặc một bộ trường sam màu đen không có họa tiết, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy trường sam vô cùng cũ kĩ dính đầy bùn đất, như thể mới lấy từ dưới đất ra đồng dạng.
Cố Trường Sinh sắc mặt bình tĩnh, hắn chỉ nhìn chằm chằm thanh niên, ánh mắt lấy một loại quỷ dị trạng thái cùng thanh niên tương đồng.
Cả hai nhìn nhau một hồi lâu, cảm giác quỷ dị không giảm phản tăng, thanh niên không nói tiếng nào, thần sắc trầm lặng không hề để ý xung quanh, mặc kệ cho đèn dầu trong tay thể lửa biến lớn.
“Xì xì tí tách. . .” Lửa đốt mãnh liệt bắt đầu cháy lan đến cánh tay, thanh niên không hề kêu đau dù chỉ là một tiếng, mặc kệ ngón tay hắn đã bị đốt cháy đen, cơ thể vì cực nóng mà chảy ra dầu mỡ.
Những giọt dầu mỡ màu sắc vô cùng quái dị, không phải màu vàng hay trong suốt mà là một màu đỏ như máu, mùi h·ôi t·hối nồng nặc như thể là thi dầu đốt được lấy từ hủ thi.
Cố Trường Sinh nén lại cảm giác n·ôn m·ửa, trong đầu hắn hiện giờ có chút mê mang, tại sao bản thân lại không bỏ chạy? Trong đầu bản năng cầu sinh điên cuồng thúc ép hắn, nhưng là không hiểu sao, đầu óc hắn lại dị thường tỉnh táo, lý trí lại mách bảo hắn ngồi yên tại chỗ, mặc cho hỏa diễm theo thứ chất lỏng quái dị kia cháy lan tới hắn.
Bản năng cùng lý trí, hai loại cảm giác đối lập nhau không ngừng v·a c·hạm, Cố Trường Sinh càng như một pho tượng, vững vàng xếp bằng trên mặt đất mặc kệ nóng hổi thi dầu dính vào người.
Thanh niên không biết bao giờ đã trở thành một cái hỏa nhân, nhìn thấy thế lửa đã lan tới nửa người Cố Trường Sinh, miệng hắn mấp máy, giọng nói cứng đờ như một khôi lỗi, ánh mắt quỷ dị chỉ nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Củi lửa . .Đốt cháy. . .Ta là người đốt lửa. . .”
Tiếng nói vừa dứt, dính trên người thi dầu bỗng dưng b·ốc c·háy, trên người Cố Trường Sinh vốn dĩ đã dính đầy như máu thi dầu, thời khắc hỏa diễm bùng cháy, trong nháy mắt hắn đã bị thiêu thành cái hỏa nhân, không có kêu la đau đớn, hắn giống như một khối khô mộc, vô tri vô giác không có tí phản kháng bị lửa lớn thôn phệ.
Đột nhiên, vốn dĩ vẫn còn đang bình yên vô sự cái kia thanh niên hỏa nhân cả người bỗng dưng trở nên phập phồng chớp động, trên người hắn thế lửa dần dần tróc ra khỏi người, lộ ra thân thể tàn tạ bị lửa lớn thiêu đến nhìn vào như một bộ thi khô.
“. . .Ta là củi lửa. . .Vì lửa dâng hiến. . .Thiêu đốt. . .” Cái xác héo rút đen nhánh như than kia bỏ lại những lời nói quái dị, theo sau đó hóa thành từng hạt lấm tấm nhỏ bé bay về phía Cố Trường Sinh.
Vốn dĩ trở thành hỏa nhân bị thế lửa thôn phệ, tưởng rằng số phận chính là bị thiêu c·hết, nhưng theo những hạt lấm tấm bay tới, thế lửa dần dần rút đi, thu nạp về người Cố Trường Sinh.
Hỏa nhân biến mất, cả quãng trường chỉ có một mình Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng, hắn hoàn hảo không tì vết, nào giống trước đó bộ dáng bị t·hiêu s·ống.
Cả quá trình vô cùng quái dị, tất cả giống như một giấc mơ, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. . .
Trạng thái bây giờ của Cố Trường Sinh rất thần kỳ, từng tế bào trong người điên cuồng nhảy nhót chào đón tân sinh, chảy xuôi trong cơ thể những Quỷ Dị lực lượng đã góp nhặt trước đó đang từ từ tập hợp lại, không qua được bao lâu, một quang điểm tầm cỡ hạt đậu được hình thành.
Cố Trường Sinh hô hấp đình trệ, hắn không còn trước đó bình tĩnh nữa, nói đúng hơn là thoát khỏi khống chế của Hệ Thống.
Bằng không thì nghĩ xem nào, lấy phản ứng bình thường của hắn bị dạng người kia tiếp cận sẽ thật đứng yên? Chê cười rồi, tại hạ còn muốn sang năm ăn tết.
Tâm thái ‘thái thượng vong tình’ trước đó đã biến mất, bây giờ mới là chân chính Cố Trường Sinh!
“Tê! Dị Chủng! Thật đợi con mẹ nó lâu!” Hít một hơi thật sâu, ức chế trong lòng vui vẻ, Cố Trường Sinh vẫn nhịn không được mỉm cười.
Nghĩ tới chỉ cần ‘trồng’ viên Dị Chủng này xuống một nơi bất kỳ trên cơ thể thì sẽ thu được thủ đoạn phi phàm, trở thành quỷ dị tiên nhân! Hắc! Nói thế nào nghe vào vẫn có hố a!
Cố Trường Sinh tâm tình đặc biệt không tệ nhưng ngay sau đó lại bắt đầu trầm tư, hắn tiếp tục bị bản thân suy nghĩ làm khó, rốt cuộc là nên lựa chọn Dị Điểm ở đâu đây?
Mỗi loại Dị Điểm khác nhau tương ứng thần thông cũng sẽ có đôi chút khác biệt, dị hóa cũng như vậy.
Ví dụ như Dị Điểm tệ hại nhất của Thiêu Thân Pháp là huyết dịch, máu sẽ b·ốc c·háy, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. . .Cho ngươi dùng. . .
Thử nghĩ xem, một dòng máu như nham tương đi qua nội tạng, không bị thiêu thành tro đã là may mắn lắm rồi.
Bất cứ loại Dị Điểm nào đều có phong hiểm, đồng thời cũng có lực lượng riêng, Hệ Thống đối với Dị Điểm cũng có kiến nghị của riêng nó.
Thiêu Thân Pháp lựa chọn tốt nhất là ở các bộ phận: Tim, da, xương, hồn phách.
Hồn phách cùng tim không cần nghĩ cũng biết, có khả năng nó đem lại thần thông vô cùng kinh người, nhưng đồng dạng phong hiểm cũng so với da cùng xương lớn hơn rất nhiều.
Cố Trường Sinh cảm thấy con đường an toàn nhất mới là thỏa đáng, hắn không muốn làm liều, chỉ cần vững vàng sống tiếp thì tất cả đều có thể, không cần thiết phải đặt cược làm gì cho mệt mỏi.
Da cùng xương, nhìn xem cũng khác nhau không có là bao, nhưng xương cốt giống như cột nhà vậy, thiếu nó thân thể sẽ sụp đổ, không giống như da, cho dù có bị lột mất đi nữa thì Tu Sĩ với sinh cơ cường đại vẫn có thể sống sót, mặc dù nhìn vào hơi đáng sợ. . .
Lựa chọn tốt nhất ngay từ đầu chính là da, so sánh với những Dị Điểm khác, nơi này là an toàn nhất, ít phong hiểm nhất.
Bất quá Cố Trường Sinh trong lòng lại có một ý nghĩ khác, hắn không khỏi nhớ tới quãng thời gian kiếp trước trong lúc vô tình bản thân có xem một thông tin thú vị.
Ma trơi. . .
Nghe vào rất khốc huyễn, có loại ma pháp thiếu nữ chơi lửa. . .
Nhưng thực chất ma trơi trong kiếp trước được giải thích theo một cách khoa học là các chất hóa học nào đó tự b·ốc c·háy trong không khí, còn về thế giới này giải thích làm sao thì Cố Trường Sinh không rõ, đồng thời cũng không quan tâm.
Hắn chỉ nhớ, ma trơi được hình thành liên quan tới xương, mặc dù là xương bị phân hủy. . .Nhưng cũng là xương a!
Nếu thật sự thành công, hắn có thể từ chiến binh cận chiến chuyển nghề làm ma pháp sư! Còn về thất bại? Haha! Lão tử một cái nhân sĩ thành công có Hệ Thống sẽ thất bại sao?
Cố Trường Sinh sau khi hình thành Dị Chủng, tâm lý đã bắt đầu xuất hiện một loại tự tin mù quáng. . .
Liếm liếm môi, dụ hoặc không nhỏ, đều đủ để bản thân làm liều.
Thời gian dài không bị khống chế, Dị Chủng bắt đầu trở nên xôn xao bất định, Cố Trường Sinh biến sắc không thể không khống chế lại nó.
Cắn cắn răng, không thể lại kéo dài thời gian, lão tử phải là ma pháp sư!
Khống chế Dị Chủng từ từ hướng tới xương sống, vì sao không phải những nơi khác? Cố Trường Sinh cho rằng, càng nhỏ hẹp xương uy lực của Dị Chủng càng ít ỏi, đồng thời phong hiểm bị Dị Hóa cũng càng cao.
Dù sao thì một cái lu không thể chứa nước của cả một con đập được, hắn không thể để Dị Chủng dung nhập vào xương ngón tay được nha, lúc đó làm cái gì ma trơi, có mà Liệt Dương Chỉ thì có!
Theo Dị Chủng tiến vào xương sống lưng, tất cả diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng chưa kịp để hắn thờ ra một hơi nhẹ nhõm, Cố Trường Sinh đã thấy cả thân thể dần dần phát ngứa, đặc biệt là xương cốt, ngứa đến mức có loại dục vọng dùng dao cạo ra ngoài!
Hắn không khỏi cắn răng chịu đựng, thật không ngờ ngay cả bước cuối này cũng không bình thường, vốn tưởng Dị Chủng hình thành đã xem như xong việc, xem lại thì ra bản thân vẫn là có chút ngây thơ.
“Con mẹ. . .!” Hắn hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn tròn, trên trán gân xanh lộ rõ vô cùng dữ tợn, trên người bỗng bốc lên một cỗ hiện ra màu lam đen U Hỏa, y phục cũng vì cực nóng thiêu cháy.
U Hỏa không hề dập tắt, lại từ từ tróc ra khỏi người Cố Trường Sinh, huyền phù tọa lạc tại hư không liên tục không ngừng tỏa ra sóng nhiệt.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, nhưng chưa để hắn lộ ra dị sắc, muốn thử một chút uy lực của Thiêu Thân Pháp, nhưng có vẻ như hắn có chút xem trọng bản thân.
Vừa mới đột phá, song trọng tinh thần cùng thể chất nhận lấy rất lớn dày vò, Cố Trường Sinh vốn dĩ đã nằm trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, bây giờ càng thêm không biết tiết chế bậy bạ sử dụng năng lực.
Hắn chỉ thấy đầu choáng nặng, kém chút liền hôn mê đi, xương sống lưng càng liên tục đau nhức, như thể có vô số giòi bọ bò trong cốt tủy vô cùng quỷ dị.
Cả người hắn nóng hổi như bị đốt dưới lửa lớn, làn da càng là bị nung đỏ như thể bị gác lên lò quay, theo U Hỏa lộ ra ngoài càng lâu, cảm giác này càng trở nên mạnh liệt.
Thu vào như ý, U Hỏa ngay lập tức quay trở lại xương sống lưng.
Trong đầu hắn cũng hiện ra một dòng thông tin liên quan tới Thiêu Thân Pháp Dị Chủng Cảnh.
[U Hỏa Tùy Sinh: U Hỏa sống nhờ tại xương sống lưng, có thể tùy ý t·hiêu r·ụi bất kỳ thứ gì, có thể tùy ý khống chế bất kỳ thứ gì!]
[Có thể sử dụng 10 năm thọ nguyên chỉnh sửa nội dung Đạo Thuật [Dị Súc Cảnh Nhất Luân] miễn trừ đại giới bên trong Đạo Thuật]
. . .
[Tính Danh: Cố Trường Sinh]
[Tuổi Thọ: 13]
[Thọ Nguyên: 37 năm 3 tháng 18 ngày]
[Đạo Thuật: Thiêu Thân Pháp (Chủng Dị)]