Chương 1: Cố Trường Sinh
Tấn Quốc, Thành Tuyền Hưu.
Ngoài đường bóng người tấp nập, các con phố tràn đầy vẻ náo nhiệt, nơi nơi đều nghe thấy âm thanh người bán hàng rong reo hò, đồng thời có thể là do dạo gần đây thời tiết thất thường, thường xuyên có mưa xuất hiện, nên đường phố có chút ẩm ướt, kèm theo mùi vị của bùn đất làm người khác ngửi vào có chút không quen thuộc.
“Bánh bao nóng, bánh bao nóng đây?” Gian hàng bánh bao thơm nức, khói trắng bay nghi ngút làm người khác không khỏi ghé nhìn, đặc biệt bên trong quầy hàng càng chật kín người không có chỗ ngồi đủ để hiểu nơi này đắt khách ra sao.
Giang Hậu là một đại thúc trung niên có chút mập mạp, trên mặt treo nụ cười tủm tỉm, ngồi trước quầy bánh bao lâu lâu lại mời chào người đi đường.
“Giang Thúc, cho 3 chiếc bánh bao mang đi!”
Giang Hậu liếc nhìn nơi phát ra giọng nói, bất giác không khỏi mỉm cười: “Tiểu Sinh a! Hôm nay lại tới ăn sáng phải không?”
Người cùng Giang Hậu nói chuyện là một thiếu niên tầm 12 13 tuổi, tuy còn tuổi trẻ, diện mạo có chút non nớt nhưng có thể nhìn ra được nét anh tuấn của hắn, chỉ sợ không mất vài ba năm liền trở thành một cái mỹ nam tử.
Cố Trường Sinh đo đếm tiền ở trong tay, sau đó đặt ở trên bàn chờ Giang Hậu lấy bánh bao.
Không mất bao lâu, trong tay Cố Trường Sinh đã có một túi bánh, bánh bao còn nóng hổi, khói trắng bốc lên, bề ngoài lại trắng tinh như tuyết, chạm vào mềm mại làm người nhịn không được muốn cắn một miếng.
Cố Trường Sinh cũng không làm ra vẻ, tiện tay cầm một cái bánh trong túi, cắn một miếng, nước thịt cùng vị thanh ngọt kỳ lạ của bánh bao làm hắn say mê.
Bất quá hắn phát hiện điểm đặc biệt ở nơi sâu trong cửa hàng vài bóng người lạ mắt, bọn hắn cả người hắc y che kín, bộ dáng vô cùng khả nghi đồng thời cũng không giống dạng người thân thiện gì, hắn không khỏi nhíu mày hỏi Giang Hậu: “Giang Thúc, hôm nay người sinh ý không tệ nha?”
Giang Hậu hiểu hắn tò mò, cũng cười ha hả nói đùa: “Ha ha! Còn không phải ta tay nghề càng ngày càng bổng, bánh bao thơm ngon danh tiếng lan xa nhiều người ghé ăn sao?”
Cố Trường Sinh im lặng, hắn biết Giang Hậu đang lẩn tránh câu hỏi của hắn, bất quá không sao, dù sao đi nữa thì hắn cũng đã đoán được bảy tám phần. . .
‘Xem ra những người này là trong truyền thuyết Cấm Vệ, như vậy chỉ sợ thời gian cốt truyện bắt đầu cũng không xa.’ Cố Trường Sinh ăn bánh bao, ánh mắt tỏa ra quang mang kỳ dị đánh giá những hắc y nhân này.
Đúng vậy, hắn nguyên bản cũng không phải người của thế giới này! Hắn là người xuyên không!
Bất quá cũng không phải là hồn xuyên đoạt xá, mà là chuyển sinh luân hồi thành một đứa trẻ, thế nên vẫn phải trải qua một quãng thời gian dài sống ở đây, vì vậy hắn cũng đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, lấy thân phận một người bình thường mà sống tiếp.
Đương nhiên như vậy chưa phải là đặc biệt nhất, Cố Trường Sinh trong lúc vô tình thì phát hiện ra một việc, đó chính là hắn xuyên không vào thế giới của một quyển tiểu thuyết tu tiên mà hắn từng đọc!
Hắn rất chắc chắn về giả thuyết này, một cái Thành Tuyền Hưu, một cái Tấn Quốc, thậm chí là mấy cái nhân vật phụ được nhắc trong tiểu thuyết. . .
Quá nhiều điểm tương đồng làm Cố Trường Sinh không có lý do gì để không tin tưởng, bất quá tới giờ vẫn chưa thấy mặt nhân vật chính, nhưng mà chỉ sợ cũng không sớm thì muộn thì sẽ gặp thôi.
Bây giờ lại thêm mấy người mặc hắc y này, nếu thật không nhớ lầm thì chính là Cấm Vệ của triều đình, sự xuất hiện của bọn hắn cũng là một điềm báo cho Cố Trường Sinh, khoảng cách thời gian cốt truyện chính đang ngày càng tới gần, có thể không đến nửa năm liền sẽ chính thức mở ra.
Đương nhiên biết trước cốt truyện là tốt, hắn cơ hồ có thể lấy hết lợi thế về phía bản thân, nhưng Cố Trường Sinh cũng có đôi chút bất đắc dĩ, lần cuối hắn nhìn quyển tiểu thuyết kia thế nhưng là rất lâu về trước, nội dung đã quên bảy tám phần, cơ hồ ưu thế bị trừ đi một nửa.
Thế nhưng cũng có vài thứ vẫn nhớ rất rõ, bằng không hắn cũng không nhận ra thế giới này là thế giới trong quyển tiểu thuyết đó.
Đột nhiên Cố Trường Sinh cảm giác cả người lạnh băng, cứ như thể bị hung tàn dã thú chú ý tới, không khỏi trong lòng hô hỏng bét một tiếng, nhanh chóng di dời ánh mắt.
Nhìn lại mới thấy, những người được cho là hư hư thực thực Cấm Vệ không biết từ khi nào đã chú ý tới hắn, khả năng cao là do ánh mắt vừa rồi của Cố Trường Sinh quá mức lộ liễu nên dẫn tới bị người khác phát hiện.
Hắn có chút hối hận, không ngờ cảm giác của Cấm Vệ nhạy bén như vậy, chỉ sợ nếu vừa nãy ánh mắt của bản thân mang theo ý xấu, không biết kết quả sẽ tồi tệ đến mức nào.
Hắn tin chắc bọn người này dám g·iết hắn, Cấm Vệ hung hăng không phải chỉ trên mặt chữ, bọn họ được Hoàng Đế giao cho trọng trách lớn, quyền hạn thậm chí có thể trực tiếp g·iết một quan lại ngay trước mặt vua, thế thì g·iết hắn một dân thường lại có việc gì?
Thế nên Cấm Vệ ở Tấn Quốc không dễ chọc, đây là một ổ kiến lửa, cắn rất đau lại không thể bị diệt trừ, đơn giản mà nói thì chọc vào chỉ có c·hết hoặc là lựa chọn lưu vong sang quốc gia khác, bằng không tiếp tục ở lại Tấn Quốc cơ hồ không có cơ hội phát triển gì đáng nói.
Cố Trường Sinh lau mồ hôi lạnh, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Giang Hậu: “Trời không còn sớm, ta còn có việc phải đi trước.”
Nói xong cất bước chạy như bay, Giang Hậu chưa kịp nói gì thì hắn đã chạy thật xa.
Không khỏi lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói thầm: “Tiểu tử này hôm nay bị làm sao cứ như bị ma nhập, đi vội vàng như vậy a!”
Giang Hậu tiếp tục ngồi trước cửa hàng, hai chân bắt chéo quạt giấy ở trên tay đung đưa, thần sắc vô cùng lười biếng nhìn dòng người qua lại. . .
. . .
Trốn ở trong một hẻm nhỏ, Cố Trường Sinh cho là bản thân đã chạy đủ xa, thế là bắt đầu ôm gối thở phì phò, tiện thể ăn nốt miếng bánh bao còn đang dang dở, trong lòng tràn ngập bắc đắc dĩ, thực ra hắn cũng không cần chạy trốn làm gì, nhưng mà đám người Cấm Vệ đích thực quá đáng sợ, trên người bọn hắn toát ra khí tức quá mức lạnh lẽo, làm hắn đều lầm tưởng bọn hắn là n·gười c·hết biết đi.
Nếu không phải bị dọa sợ, đồng thời lo lắng vạn nhất bọn hắn thực g·iết người, Cố Trường Sinh cũng không muốn bỏ chạy.
Nhưng mà càng đáng sợ hơn chính là ánh mắt vừa rồi, Cố Trường Sinh ngẫm lại đều thấy lạnh sống lưng, người kia chỉ sợ trong Cấm Vệ thực lực cũng không yếu.
Vì sao hắn lại nghĩ như vậy? Bởi vì hắn cảm nhận được t·ử v·ong! May mắn ánh mắt kia chỉ lấy thăm dò là chủ, bằng không nếu quả thật muốn g·iết hắn, chỉ sợ cửa hàng của Giang Hậu hắn còn chưa kịp chạy ra thì đã nằm. . .
Cố Trường Sinh che ngực, cố gắng đè nén con tim đang đập mạnh, chơi với tử thần quả nhiên kích thích, bây giờ tim hắn đều nhanh bị dọa cho đập hỏng.
Cảm thấy tần suất tim đập rốt cuộc giảm xuống tới mức độ bình thường, Cố Trường Sinh mới thở nhẹ ra một hơi: “Về sau nhất định phải cẩn thận một chút, tốt nhất không nên liếc nhìn mấy tồn tại như này.”
Lắc đầu, Cố Trường Sinh định đi ra khỏi hẻm nhỏ, chân vừa đi ra nửa bước thì nghe một tiếng răng rắc vang lên bên tai.
Không gian xung quanh giống như vỡ nát rồi lại tổ hợp, Cố Trường Sinh chưa từng di chuyển nhưng lại có loại cảm giác như thể bản thân vừa đi ra vạn trượng.
Một cảm giác buồn nôn, hắn đầu óc choáng váng kém chút té ngã xuống đất, cả người đều hiện lên không khỏe.
Xung quanh giống như đấu chuyển tinh di, thay đổi hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng con hẻm lúc ban đầu.
Vốn dĩ trời còn đang sáng lại chuyển sang đêm, liệt nhật trên không đã đổi thành minh nguyệt, hai bên hẻm tối rách nát không thấy đâu, ngược lại xuất hiện một con phố âm u tử khí, hai bên mọc đầy gian hàng, nhìn qua cũng có chút niên đại.
“Giống như nơi này không có người. . .” Cố Trường Sinh khóe mắt co giật nói thầm.
Nơi hắn đang đứng là cổng vào, bên trên còn treo một chiếc bảng bự khắc hai chữ Phố Cổ, có thể là do nhiều năm không được người tu sửa, tấm bảng hiệu mấp mô nhiều chỗ còn tỏa ra mùi mục nát làm Cố Trường Sinh không khỏi nhăn mặt.
Vì hắn đứng ở trước cổng nên cũng nhìn được một ít cảnh tượng bên trong.
Tuy nhìn từ xa nhưng Cố Trường Sinh vẫn có thể cảm nhận được Phố Cổ chướng khí mịt mù, trên mỗi cửa hàng còn treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, bất quá ánh sáng vô cùng hạn hẹp, khắp nơi đều là một mảnh tăm tối.
Nhưng có một nơi hắn thấy rất rõ, đó là một gian hàng bán vài, không biết bằng cách nào nó xuất hiện ngay kế bên cổng vào, vị trí cách Cố Trường Sinh không đến 2 bước chân.
Nơi này chỉ có mỗi mình Cố Trường Sinh nên dị thường yên tĩnh, kèm theo tiếng thở nặng nề của hắn lại lộ ra một cổ cảm giác trầm trọng, Cố Trường Sinh khỏi nuốt nước bọt.
Nơi này bộ dáng có vẻ ghê gớm, giống như không phải mở cho người vào. . .