Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 18: Tu luyện Thiêu Thân Pháp




Chương 18: Tu luyện Thiêu Thân Pháp

Bất kỳ loại Đạo Thuật nào đều cũng có chứa phong hiểm c·hết người, thậm chí có nhiều môn điều kiện còn kém xa Thiêu Thân Pháp nhưng cũng đủ hại c·hết không biết bao nhiêu người.

Đúng vậy c·hết rất nhiều người. . .

Cố Trường Sinh tâm tình có chút hạ thấp, hắn đang nghĩ tới những gì đã xảy ra trong thời gian 2 tháng này.

Tu luyện Đạo Thuật là đem mạng chính mình đi liều.

Quân dự bị toàn bộ đều rất trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ tầm hai mươi ra mặt, thậm chí có người còn nhỏ hơn hắn 3 4 tuổi nhưng vẫn lựa chọn chấp nhận phong hiểm gia nhập Cấm Vệ.

Muốn thoát khỏi danh hiệu quân dự bị thì phải thành công đột phá Đạo Thuật bước vào Chủng Dị Cảnh, nhưng Cấm Vệ Thành Tuyền Hưu lại có mấy người? Cố Trường Sinh không chắc chắn lắm, bình thường mỗi ngày Cấm Phủ đều đổi ca trực, nhưng tính sơ sơ qua cũng có hơn 30 40 trái phải.

Vô cùng ít ỏi, Thành Tuyền Hưu hơn 30 vạn dân chúng, nhưng có được Dị Chủng lực lượng Cấm Binh lại không tới 50 người.

Có thể thấy được người thành công thì ít, thất bại thì nhiều.

Mà thất bại đại giới chính là mạng sống, ngoài thành nghĩa trang chính là ví dụ tốt nhất!

Thế nhưng đại giới dù có lớn tới đâu vẫn không ngăn được bọn hắn hướng tới Cấm Vệ, Cố Trường Sinh tính qua, thiếu niên thiếu nữ nơi đây đã là nhóm thứ 3 kể từ khi hắn tới qua Diễn Võ Trường.

Cấm Vệ phân biệt 1 tháng sẽ thu nhận một nhóm người, bọn hắn đến từ khắp nơi, có từ các thế lực gia tộc, bang phái trong Thành Tuyền Hưu, có đến từ q·uân đ·ội, thậm chí là người của thành khác.

Nhưng bọn hắn có một điểm chung, chính là không s·ợ c·hết. . .

Hoặc là nói bọn hắn sợ, nhưng trong lòng tham vọng lại lấn áp đi phần sợ này. . .Cố Trường Sinh có thể thấy được trong mắt bọn hắn quyết tâm, kiên trì cùng. . .Điên cuồng. . .

Đây là một điểm chung, trong Cấm Vệ đều là lũ điên, đối với siêu phàm lực lượng cố chấp, đối với lực lượng tràn đầy dục vọng không bao giờ có thể thỏa mãn.

Dục vọng, tham lam, điên cuồng là thứ thôi thúc bọn hắn, thế nhưng thực sự có thể thành công lại có mấy ai? Tất cá đều đ·ã c·hết, c·hết, c·hết, c·hết. . .

Ánh mắt Cố Trường Sinh không khỏi hiện ra vẻ hồi ức,hắn nhớ tới vị kia luyện tập Phong Ngưu Pháp đại ca, hắn luôn luôn mỉm cười, hắn đối với tương lai tràn đầy chờ mong, thế nhưng hiện thực lại trớ trêu, hắn c·hết, hắn c·hết rất thảm. . .



Hay cái người luôn luôn u ám, ít nói vì tu luyện Ác Mộng Pháp mà c·hết trong mơ. . .

Nhóm cùng lứa của hắn vô cùng bất hạnh, đều đ·ã c·hết trong lúc tu luyện Đạo Thuật.

Không chỉ bọn họ, tiếp theo sẽ còn rất nhiều người, những kẻ không s·ợ c·hết.

Bọn hắn bất hạnh nhưng cũng may mắn, c·hết đi không phải đáng sợ nhất, ít ra bọn hắn sẽ không thấy được sự việc càng khủng kh·iếp hơn, có thể an tường ngủ say. . .

“Được rồi!” Khánh Dương Tử đập vào bả vai hắn, lắc lắc đầu nói: “Đây là số phận của Cấm Binh chúng ta, sinh tử vô thường, c·hết thì c·hết, việc chúng ta cần làm là thủ hộ những gì còn sót lại của n·gười đ·ã k·huất.”

Cố Trường Sinh trầm trọng gật đầu, lần đầu tiên tâm tình hắn hạ thấp đến như vậy.

Khánh Dương Tử âm thầm thở dài, hắn hiểu cảm thụ của Cố Trường Sinh, nơi đây quân dự bị đã xem như không tệ, lớn một chút chi nhánh, thậm chí là tổng bộ nơi kia, hàng tháng đều có hàng trăm hàng ngàn n·gười c·hết!

Mà lại đây chỉ là quân dự bị mà thôi. . .

Khánh Dương Tử đá vào mông Cố Trường Sinh: “Đi phòng số 72, lấy hai viên Thái Dương Thạch rồi tự mình tu luyện đi!”

Cố Trường Sinh từ trong bi thương thoát ra, mặt đen liếc hắn, thật con mẹ nó không cho lão tử đau thương thêm 2 3 phút a?

Khó chịu thì khó chịu nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo Khánh Dương Tử đi hướng căn phòng số 72, đẩy ra cửa gỗ, đi vào bên trong.

Trong phòng đồ đạc không nhiều, phần lớn đều bị đặt trong tủ gỗ, phía trên còn có bảng chữ ghi chú.

Rất nhanh, Cố Trường Sinh liền tìm thấy nơi chứa Thái Dương Thạch, y như yêu cầu, hắn chỉ lấy hai viên.

Thái Dương Thạch nhìn qua như hổ phách, nhưng lại trầm trọng hơn rất nhiều, nắm ở trong tay thì tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, rất không được bình thường.

Khánh Dương Tử xem hắn đã trở lại, tay còn nắm hai viên Thái Dương Thạch như đã căn dặn thì nhẹ gật đầu nói: “Thái Dương Thạch sẽ giúp ngươi rút ngắn thời gian hấp thu Chí Dương Chi Khí, được rồi không nói nhiều nữa, cứ dựa theo Tâm Pháp mà làm đi! Ta đi ngủ đây!”



Dứt lời hắn liền chạy nhanh như gió rời đi, bỏ lại Cố Trường Sinh một mình.

Cố Trường Sinh không làm mất thời gian, trực tiếp ngồi xuống đất xếp bằng, hai tay phân biệt mỗi bên nắm một viên Thái Dương Thạch, không hiểu sao Cố Trường Sinh có loại cảm giác như bản thân đang tu tiên. . .

Tất nhiên hấp thu Chí Dương Chi Khí thôi chưa đủ, kèm theo còn phải có Thiêu Thân Pháp hỗ trợ, Cố Trường Sinh trong đầu không khỏi hiện lên tâm pháp đã qua Hệ Thống sửa chữa: “Hỏa thế vi chuẩn, thiêu kẻ sai. . .Người thiện ác dụng tâm nhìn, kẻ sai phóng hỏa phải tự thiêu. . .Đạo trả người, người xem thế lửa phải bị thiêu, kẻ gieo hỏa phải bị đốt. . .Không ai không tội, không ai không ác, chỉ ta có thể nhìn thấy. . .”

Theo trong lòng mặc niệm Thiêu Thân Pháp, tâm linh của hắn dần trở nên yên tĩnh, cả người từ từ nóng lên, hai viên Thái Dương Thạch nhờ ánh nắng chiếu xuống phát ra quang mang mãnh liệt, cuồng liệt nhiệt khí theo lỗ chân lông phát ra hóa thành sương mù bao khỏa lấy thân thể, nhìn qua như một viên trứng ngỗng to lớn tọa lạc trên Diễn Võ Trường.

. . .

Cố Trường Sinh tâm lạc vào hư vô, không hề để ý thời gian, hắn cứ xếp bằng ngồi ở đó quan tưởng Thiêu Thân Pháp, thân thể hắn mặt ngoài bốc lên sương mù trắng, cả người da thịt hiện ra màu hồng xích như một khối sắt vừa mới lấy ra từ lò rèn.

Mặt trời xuống núi, những thiếu niên thiếu nữ khác đều hoàn thành xong tu luyện ngày hôm nay, đang ôm đoàn trò chuyện thì nhìn thấy Cố Trường Sinh ngồi yên tại chỗ, quan sát thấy hắn dị thường, khói trắng nhiệt khí vô cùng nóng bỏng, chỉ cần chạm nhẹ vào liền nóng bỏng như bị hỏa diễm thiêu đốt.

Bọn hắn không khỏi bàn tán, câu hỏi có rất nhiều như đây là ai? Tu luyện dạng gì Đạo Thuật?

Đồng thời cũng có hâm mộ, vì nhìn vào Cố Trường Sinh Đạo Thuật giống như tệ nạn cũng không cao, có khả năng rất dễ dàng nhập môn đi?

Khánh Dương Tử từ xa đi tới, thấy cả đám tụ lại một chỗ ồn ào, trên trán gân xanh hiện lên, miệng mở rộng tới một phát sư tử hống: “Cút hết ra ngoài cho ta!!”

Tiếng nói điếc tai của hắn lại làm Cố Trường Sinh từ trong tu luyện tỉnh dậy, nhiệt khí bốc lên tự hành quay trở lại thân thể của hắn.

Nhóm thiếu niên thiếu nữ không để ý hắn tỉnh dậy, bọn hắn như là thỏ trắng bị dọa sợ, chạy tán loạn khắp nơi, có thể thấy được Khánh Dương Tử lực uy h·iếp là vô cùng lớn.

Khánh Dương Từ thân hình khôi ngô lại gần, dò xét từ trên xuống dưới Cố Trường Sinh, đặc biệt dừng lại hai khối Thái Dương Thạch đã hóa thành cát trắng trên tay hắn một vài giây.

Kiểu này chỉ sợ sau một tuần hắn sẽ bước vào giai đoạn Bảy Ngày Không Đêm. . .Khánh Dương Tử sắc mặt nghiêm túc nghĩ thầm, không biết là nên vui hay nên buồn, chỉ có thể sử dụng một loại ánh mắt ngươi tự cầu nhiều phúc mà nhìn Cố Trường Sinh.

Cố Trường Sinh đầu còn có chút choáng, như thể bản thân nhiều giờ liền chưa uống nước, hắn hiện tại vô cùng mệt mỏi nên cũng không để ý ánh mắt quái dị của Khánh Dương Tử, khàn khàn nói: “Tiền bối, ta đi nhà ăn trước. . .”

Vừa định đứng dậy, nhưng hắn có vẻ xem thường trạng thái hiện giờ của bản thân, tay chân bủn rủn kém chút té xỉu tại chỗ, may mắn Khánh Dương Tử dùng tay đỡ kịp thời.

Cố Trường Sinh tựa như một người lạc trong hoang mạc nhiều giờ liền, vừa đói, vừa khát, thể lực đã thấy đáy, nếu không phải dùng ý chí để chèo chống, chỉ sợ hắn đã ngất xỉu từ lâu.



Trong lòng không khỏi sinh ra hoảng sợ, nếu không có đặc huấn trước đó, chỉ sợ lấy hắn thể chất tu luyện Thiêu Thân Pháp có khả năng m·ất m·ạng a!

May mắn. . .Cố Trường Sinh nhẹ thở ra, cười xấu hổ nói: “Tiền bối, để ta tự đi. . .”

Khánh Dương Tử lắc đầu, từ bên hông lấy ra một hồ lô, khui ra, mùi rượu mạnh kém chút hun c·hết Cố Trường Sinh.

Một loại cảm giác bất tường hiện lên trong lòng hắn, vừa hô lên thì Khánh Dương Tử đã nhanh hơn một bước, nhét miệng hồ lô vào miệng hắn: “Tiền bối, ta không biết uống rượu. . .Ực. . .Ực!”

Khánh Dương Tử móc móc lỗ tai: “Tiểu tử ngươi nhiều lời quá, đây thế nhưng là Phong Trúc Tửu trăm năm, không phải ai cũng uống được, cố dương bồi nguyên, hắc hắc, chỉ là tửu hậu hơi mạnh một xíu. . .”

“Bành!” Chưa đợi hắn dứt lời, một bàn tay đã đấm vào cằm hắn, Khánh Dương Tử b·ị đ·ánh văng ra ngoài, trong tay hồ lô cũng bị rơi vào tay Cố Trường Sinh.

Khánh Dương Tử đầu óc trống không, một mặt hoài nghi nhân sinh nhìn Cố Trường Sinh hóa thành tửu ma.

Cố Trường Sinh hai mắt bây giờ đã nửa mở nửa nhắm, cả người uốn éo không hề có tí quy luật nào, đúng chuẩn con ma men, hắn khuôn mặt khó chịu nhìn Khánh Dương Tử còn đang trong trạng thái hoài nghi nhân sinh: “Lão già khốn kiếp. . .Nấc. . .Thật tưởng lão tử dễ chọc. . .Nấc!”

Khánh Dương Tử tính tình vốn dĩ nóng nảy, bây giờ càng bị Cố Trường Sinh khiêu khích, không khỏi cười gằn: “Tiểu gia hỏa, thật con mẹ nó xem thường lão Khánh ta a! Năm đó ta ra chiến trường, không biết ngươi còn là chú nòng nọc nào đâu!”

“Nói nhiều, nấc!” Cố Trường Sinh cười khinh thường, uống vào một miếng liệt tửu, quanh thân xuất hiện như có như không nhiệt khí.

Lúc này Khánh Dương Tử mặt đen lại, thân hình như gấu đen tràn đầy lực lượng, tụ lực chân đạp một cước, chả người nhào về phía Cố Trường Sinh, hai tay dang rộng như thể muốn bắt lấy hắn, mắt thấy Cố Trường Sinh đã ở trong tầm tay, Khánh Dương Tử không khỏi nở một nụ cười ác độc: “Tiểu bất điếm, ta để cho ngươi xem người trưởng thành lực lượng là như nào!”

Vừa dứt lời, vốn dĩ đã nằm trong vòng tay Cố Trường Sinh cột sống uốn éo quỷ dị ngả người ra phía sau, sử dụng một tay chống đất, hai chân lấy thế đạp mạnh vào mặt Khánh Dương Tử.

“Oanh!” Gương mặt bị tiếp xúc vật lý trực tiếp, in hẳn hai cái dấu giầy, Khánh Dương Tử cảm thấy một lực cực lớn, khác xa với sức mạnh bình thường Cố Trường Sinh biểu hiện ra, kèm theo còn có một cỗ nóng rát cực nhiệt cho dù là hắn vẫn phải kêu đau.

Té ngã dưới đất, Khánh Dương Tử dùng tay chùi trên mũi máu tươi, hai mắt trợn tròn mắng to: “Tê!! Con mẹ nhà ngươi, vô lý! Không phải vừa mới tu luyện Đạo Thuật sao? Làm bằng cách nào lại sử dụng được một phần lực lượng Dị Chủng rồi!”

Quá con mẹ nó không khoa học. . .Khánh Dương Tử mắng thầm nhưng thay vì bực tức, hắn càng thêm hưng phấn, đây quả thật là một viên ngọc quý a!

Cố Trường Sinh nghéo nghéo ngón tay khiêu khích, Khánh Dương Tử cũng không để hắn đợi lâu, phóng người về phía trước lại tới một quyền. . .

Cứ thế, hai bóng người dưới đêm tối bắt đầu dùng ‘vật lý’ phương thức giải rượu. . .