Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 16: Cảm Quan Người Khánh Dương Tử




Chương 16: Cảm Quan Người Khánh Dương Tử

Chạy bộ? Hít đất? Vung đao vung kiếm? Đây là muốn cho ta đi luyện thể hình sao? Cố Trường Sinh hoài nghi bản thân nghe lộn, rõ ràng tới nơi đây là để tập luyện Đạo Thuật, tại sao xoay qua đã biến thành phòng Gym phiên bản dị giới rồi?

Còn nữa, Diễn Võ Trường nhìn sơ qua cũng gần 500m, bắt hắn chạy 10 vòng liên tiếp, tính sơ sơ qua cũng tầm cỡ 5 cây số! Với cái thể trạng của một đứa nhóc 12 tuổi như hắn, thì việc này cơ hồ, không, phải là chắc chắn, chắc chắn không có khả năng làm được!

Cố Trường Sinh biết cực hạn của bản thân ở đâu, gọi hắn tay yếu chân mềm cũng không sai, vì hắn chưa tập võ bao giờ, thể trạng vô cùng yếu ớt, bây giờ lại bắt hắn làm hàng đống bài tập huấn luyện, như vậy chả khác nào khó như lên trời.

Một mặt khác, hắn có đôi chút không bằng lòng, hoặc đúng hơn là bài xích! Rốt cuộc luyện võ hắn mức cao nhất vẫn giới hạn trong phàm nhân, không thể đối phó được chân chính Quỷ Dị, như vậy có một thể chất tốt để làm cái gì?

Thậm chí khi tiến vào Chủng Dị Cảnh, thể chất khả năng cao sẽ đạt được thuế biến, đến lúc đó cho dù cao thủ phàm nhân võ giả cũng không làm gì được hắn, thế thì bây giờ luyện tập làm gì trong khi có thể chuyên tâm vào Đạo Thuật, thăng tiến thực lực nhanh hơn?

Bất quá nhìn đám người kia quả thật rất đau đớn. . .Cố Trường Sinh ánh mắt âm thầm liếc nhìn nhưng người khác, trong lòng rét lạnh.

Bây giờ Diễn Võ Trường bộ dáng nhìn chẳng khác nào cái động tà giáo, mặt khác 4 người nhìn vào giống như thành tín tà giáo môn đồ, đều đang ra sức tự mình hại mình, không thì cũng làm mấy cái hành động kỳ dị quái lạ, như thể đều bị Tà Thần mê hoặc tâm trí hoàn toàn mê thất bản thân.

Kẻ uống máu trâu, cái vạc đựng máu đủ để một người trưởng thành chui vừa. . .

Kẻ thì đang nằm ngủ, sắc mặt lại thường xuyên biến đổi, khi thì thống khổ khi thì đau khổ. . .

Kẻ dùng tiểu kiếm ở trên người chém vài nhát, sau đó từ miệng v·ết t·hương bắt đầu kéo ra từng miếng tươi mới da người. . .

May mắn bọn hắn không có kêu la cái gì quái dị ngôn từ, bằng không Cố Trường Sinh thật sự nghĩ bọn hắn thật bị Tà Thần tẩy não. . .

Khánh Dương Tử nhìn ra Cố Trường Sinh không tình nguyện, âm thầm lắc đầu nói: “Tiểu tử ngươi nên khôn ngoan hơn đôi chút, với cái thể trạng hiện tại của ngươi, nếu thật sự bây giờ trực tiếp luyện tập Thiêu Thân Pháp, ngươi sẽ c·hết!”



Cố Trường Sinh nhướng mày, trong lòng có chút không tin, dù sao Thiêu Thân Pháp đã qua chỉnh sửa, tệ nạn gần như không có. . .Chí ít Hệ Thống nói như vậy. . .

Nhưng hắn không ngốc, hắn có thể phát giác được Khánh Dương Tử giống như thể đang lo lắng điều gì đó liên quan mật thiết tới Thiêu Thân Pháp, bằng không cũng không cần thể hiện ân cần như vậy.

“Tiền bối, tại sao luyện tập Thiêu Thân Pháp phải cần một thể trạng tốt? Thể chất thực sự quan trọng tới như vậy sao?” Cố Trường Sinh nói ra nghi vấn của bản thân, đứng yên tại chỗ chờ đợi phản ứng.

Khánh Dương Tử sờ cằm, khóe môi không khỏi cong lên như thể nhìn thấy hiếm lạ sự kiện: “Có vẻ như trước đó không có ai nói cho ngươi một Cấm Binh chân chính không chỉ có Đạo Thuật mà còn mang bên người cương thiết binh khí!”

“Võ nghệ không chỉ phàm nhân có thể dùng! Bản thân Tu Sĩ thủ đoạn đã không có bao nhiêu, chúng tuy quỷ dị khó giải nhưng không phải ai cũng dám l·ạm d·ụng! Đi ra đây!” Khánh Dương Tử râu ria bồm xồm dựng đứng lên, nhìn qua như một đầu hùng sư đang nổi giận, tay chỉ về phía Cố Trường Sinh ra lệnh cho hắn đứng ở trước mặt chính mình.

Như thể nhớ được thời học sinh đau khổ ở kiếp trước, bất giác Cố Trường Sinh lại run rẩy. . .Hình như bản thân rất có thiên phú đi tìm đường c·hết thì phải?

Sợ hãi quy về sợ hãi, Cố Trường Sinh cũng không dám làm trái lệnh, ngoan ngoãn đứng trước mặt Khánh Dương Tử chờ đợi hắn ‘chỉ bảo’.

Khánh Dương Tử đi quanh hắn một vòng rồi nhịn không được bật cười: “Tiểu tử, nhìn ngươi như cây que tăm vậy! Ngươi biết vì sao bọn hắn có thể trực tiếp tu luyện Đạo Thuật không? Vì bọn hắn đều đã trải qua chính quy huấn luyện! Là máu cùng nước mắt thành quả! Là chân nam nhi!”

“Nơi đây không phải chiến trường nhưng hơn hẳn chiến trường, tất cả những gì ngươi học ở đây là tư bản để cho ngươi sống sót trong tương lai! Hiểu rõ chưa? Hả?!”

Cố Trường Sinh nghiêm mình, dồn hết sức lực hét: “Rõ!!”

Hét xong hắn mới giật mình tỉnh dậy, trong lòng tràn đầy hoang mang, đây là đang huấn luyện quân sự sao?

“Từ giờ cho tới khi ta hài lòng! Bắt đầu huấn luyện! Đi!” Khánh Dương Tử đạp vào mông Cố Trường Sinh một cái, thúc ép hắn giơ chân lên mà chạy.



Cứ mỗi khi Cố Trường Sinh tốc độ có chút chậm lại, Khánh Dương Tử lại bắt đầu sử dụng vật lý phương thức dạy dỗ, đơn thuần hai chữ ác ma đã không thể hình dung độ kinh khủng của hắn!

Cố Trường Sinh răng nhanh cắn nát, mỗi lần Khánh Dương Tứ đá hắn một cái, trong lòng hắn lại góp nhặt một phần uất ức cùng oán khí, trong lòng tức giận thôi thúc cơ thể hắn tiếp tục chạy, mặc kệ cho đôi chân dần mất đi tri giác, mặc kệ cặp phổi đang gào thét đau đớn, hắn bằng vào nghị lực cùng cơn oán hận kinh người của mình mà chèo chống tiếp. . .

. . .

“Đại Nhân, thả tên nhóc đó huấn luyện kiểu này có c·hết không?” Lục Trạch vừa nhai trong tay trái táo vừa hỏi, bản thân vào vai người xem, nhìn Cố Trường Sinh kêu la thảm thiết chỉ kém chút vỗ tay kêu hay. . .

Có thể thấy được, Lục Trạch đang cười trên nỗi đau của người khác, cười đến vô cùng thỏa mãn.

Tuy bị cổ áo che mất phần miệng, nhưng có thể thấy được Yến Hành Vũ vẫn đang mỉm cười, lắc lắc đầu nói: “Không cần thiết lo lắng, Khánh Dương Tử tu hành là Cảm Quan Pháp, cảm giác của hắn so với ta và ngươi nhạy bén hơn nhiều, hắn biết khi nào nên dừng lại, khi nào nên cứng rắn. . .”

Lục Trạch thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc ngắm nhìn đứng ở đằng xa như một bức tượng khắc bằng cẩm thạch Khánh Dương Tử, một cổ cảm giác bất an hiện ra trong lòng: “Cảm Quan Người Khánh Dương Tử. . .Cao tầng nơi kia chẳng lẽ dự đoán được thứ gì, đặc biệt điều hắn tới nơi này của chúng ta?”

Yến Hành Vũ im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.

“Thành Tuyền Hưu đoạn thời gian sau chỉ sợ không được thái bình. . .”

“. . .”

“Đúng rồi Đại Nhân, Khánh Dương Tử hắn ta phá nát hơn 9 cánh cửa trong Cấm Phủ rồi, có cần truy cứu gì không?”

“. . .Bắt hắn bồi thường đi. . .”



. . .

Cố Trường Sinh không biết được đoạn nói chuyện của Yến Hành Vũ cùng Lục Trạch, hắn bây giờ còn đang nằm trên đất thở phì phò còn không quên tống khứ buổi sáng ra khỏi bụng: “Ọe!”

Lần đầu tiên trong hai kiếp, hắn cảm nhận được linh hồn của mình đang bay lên, thân xác gần như hoàn toàn không còn là của bản thân nữa, có thể hiểu được gánh nặng từ việc chạy hơn 5 cây số đối với hắn lớn nhường nào.

Dù là như vậy, Khánh Dương Tử vẫn không có chút mềm lòng, dưới ánh nhìn của hắn, cả người Cố Trường Sinh tràn đầy Hồng Sắc, nhìn qua giống như liệt nhật trong đêm tối, vô cùng bắt mắt!

Tu Sĩ tu luyện Cảm Quan Thuật, không chỉ giác quan nhạy bén hơn, đôi khi còn có linh cảm ập tới nhìn thấy được một mảnh tương lai không xa, quan trọng nhất, đôi mắt của bọn hắn có khả năng nhìn thấy được rất nhiều thứ mà người thường không thấy được như sinh cơ, cảm xúc, ách nạn. . .

Đương nhiên cũng tùy người, nhãn đồng thần thông sẽ sinh ra khác biệt, Khánh Dương Tử hai mắt nhìn thấy được là sinh cơ, cũng chính là năng lượng sống của một người.

Hồng sắc chứng tỏ khỏe mạnh, hắc sắc thì ngược lại.

Nếu lần đầu nghe vào năng lực của Khánh Dương Tử ngươi sẽ nghĩ nó rất gân gà, nhưng sự thật thì trái ngược lại, bởi vì thứ tỏa ra sắc màu không chỉ riêng con người. . .

Còn về Cố Trường An, nói thật lòng thì lần đầu tiên trong đời Khánh Dương Tử thấy được một người có được sinh cơ khủng bố tới như vậy, chỉ có hai chữ thôi, thiên tài!

Đúng vậy, cái logic kỳ lạ của Khánh Dương Tử chính là càng khác người thì càng thiên tài. . .

Nhưng làm hắn có chút thất vọng là Cố Trường Sinh biểu hiện không phải quá tốt, nhưng nghĩ kĩ lại thì tiểu tử này cũng mới 12 tuổi, thể chất thậm chí còn chưa trải qua huấn luyện thì Khánh Dương Tử không khỏi gật đầu.

Đây thực ra cũng tính là không tệ, nhưng nếu muốn được gọi là thiên tài thì vẫn kém một chút, đặc quy huấn luyện a! Luyện cho tới khi nào đem tư chất của hắn hiển hiện ra bên ngoài!. . .Càng nghĩ, ánh mắt của Khánh Dương Tử càng đáng sợ, nhiệt huyết cơ hồ đều mau b·ốc c·háy, hắn muốn huấn luyện ra một thiên tài! Một thiên tài đủ để treo lên đánh đám nhóc ở Đế Đô!

Cố Trường Sinh ngồi ôm bụng ở một góc đang nôn hết buổi sáng ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy cả người lạnh run, như thể bị ai đó để mắt tới, hắn tràn đầy cảnh giác mà nhìn xung quanh, không hề để ý đứng ở đằng sau cười dữ tợn Khánh Dương Tử.

“Con cừu con! Chúng ta tiếp tục a!” Khánh Dương Tử nở một nụ cười toét cả miệng, nhìn qua như thể ác ma hàng thế, làm cho Cố Trường Sinh

Trong Diễn Võ Trường bắt đầu truyền ra những âm thanh thảm thiết, vốn dĩ chuyện này như cơm bữa ai cũng đã làm quen, nhưng không hiểu sao hôm nay âm thanh đặc biệt vang dội, như thể heo bị cắt tiết. . .