Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách: Thế Giới Giống Như Biến Quỷ Dị

Chương 15: Tập hợp




Chương 15: Tập hợp

Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Sinh theo thường lệ thức giấc, đang ngồi trên bàn dùng bữa sáng.

Khả năng do ngày hôm qua quá mức khổ cực, cơ hồ nguyên ngày không ăn uống gì, nên hôm nay hắn ăn đặc biệt điên cuồng, mặc kệ cho miệng nhét đầy thức ăn, tay vẫn không ngừng gắp lấy gắp để.

Xét về một mặt, cơm nước do Cấm Vệ cung cấp rất không tệ, 3 món mặn 1 món nước, hương vị đảm bảo thơm ngon.

Ăn ăn, không hiểu sao Cố Trường Sinh có loại xúc động muốn bật khóc, sáng hôm nay thức dậy hắn mới nhận ra bản thân đói chừng nào, đêm qua vừa về phòng hắn liền đọc sách, đọc sách xong lại ngủ li bì, cơ hồ quên mất chuyện ăn uống.

Nhịn đói một ngày, chỉ sợ cho một bát cơm trắng, hắn cũng có thể ăn đến nhìn rất ngon. . .

Tay cầm nguyên bát canh, cảm nhận được giọt canh cuối cùng chảy vào miệng, Cố Trường Sinh chùi miệng thỏa mãn: “Thế này mới là sống a~”

Trên bàn thức ăn đã bị hắn đánh chén sạch sẽ, chỉ còn lại từng cái dĩa không, nếu không phải suy nghĩ tới hình tượng, hắn đều nhịn không được liếm sạch đống bát dĩa này.

“Ăn no sao?” Bên tai vang lên giọng nói thâm trầm, Cố Trường Sinh theo phản ứng tự nhiên gật đầu, còn không quên no nấc một tiếng: “No, nấc.”

Nhưng suy nghĩ lại, hình như trong phòng rõ ràng chỉ có một mình mà thôi, ở đâu ra người thứ hai? Cố Trường Sinh nổi da gà, vừa định bật dậy bỏ chạy thì cảm thấy bả vai giống như bị ai đó nắm lấy, hắn thần sắc cứng đờ từ từ xoay ra sau.

Thấy được, phía sau lưng hắn không biết từ bao giờ đã đứng một trung niên nam tử, mũi ưng mày kiếm, chỉ là râu ria quá mức bồm xồm, tạo cho người khác cảm giác tùy tiện cũng như tính tình nóng nảy.

Cấm Vệ con mẹ nó đều xuất quỷ nhập thần như vậy sao. . .Khóe mắt lấy biên độ rất nhỏ co giật, Cố Trường Sinh nở một nụ cười khó coi: “Khụ! Không biết tiền bối tới, tiểu bối có chút thất lễ. . .”

Nơi đây là Cấm Phủ, chỉ Cấm Binh mới được vào, nên Cố Trường Sinh chắc chắn bản thân sẽ không nhận lầm, kỳ quái duy nhất ở đây là vị tiền bối này Cố Trường Sinh nhìn không ra hắn Dị Hóa rốt cuộc là ở đâu, cơ hồ Cấm Binh ai cũng có một đặc điểm nhận Dị Hóa qua, khác nhau ở chỗ dấu vết ít hay nhiều mà thôi.

Nhưng trung niên nam tử bề ngoài nhìn như là người thường, không hề có bất kì Dị Hóa nào làm Cố Trường Sinh không khỏi âm thầm kêu quái lạ, cứ như thể bản thân đi dạo giữa một đám khỉ đầu chó thì ở đâu lú ra một con tinh tinh đồng dạng. . .

Khánh Dương Tử cảm giác như thể bị ai đó nói xấu, tay nắm lực đạo gia tăng, làm Cố Trường Sinh liên tục kêu đau.

Hắn tuy nở một nụ cười dữ tợn, mặt đối mặt nhìn Cố Trường Sinh hỏi: “Ngươi hôm nay quả thật gan to! Tên họ Yến kia không nói cho ngươi hôm nay phải tới Diễn Võ Trường tập hợp sao?”

Cố Trường Sinh đờ đẫn: “Ách? Có sao?”



Khánh Dương Tử trong đầu dấu chấm hỏi hiện lên, cũng hoài nghi hỏi: “Không có sao?”

Trong đầu hai người đều tràn ngập dấu chấm hỏi, bầu không khí vi diệu trở nên có chút xấu hổ, Khánh Dương Tử đành ho khan một tiếng hòa tan bầu không khí này: “Khụ! Lần này tha cho tiểu tử ngươi! Nhanh đi theo ta đến Diễn Võ Trường! Còn có không ít người đang đợi đâu!”

Dứt lời, không quan tâm cảm giác Cố Trường Sinh ra sao, Khánh Dương Tử cường tráng cánh tay khiêng hắn lên, sau đó xông ra ngoài, phá luôn cửa phòng của hắn.

“Rắc!” Tiếng cửa tan thành bột phấn cũng như đâm vào tim Cố Trường Sinh một cái, sợ rằng đêm nay ngủ trong phòng cùng ngủ ngoài trời không có khác nhau là nhiêu. . .

“Cửa của ta. . .” không biết vô tình hay cố ý hắn vẫn phát ra những âm thanh rên rỉ tràn đầy đau thương, Cố Trường Sinh cắn cắn răng, sẽ không bắt ta bồi thường đi a?

Khánh Dương Tử nhướng mày, tức giận nói: “Rầu rầu rỉ rỉ cái gì! Chỉ là một cái cửa thôi mà, suốt ngày nỉ non như cái nữ hài! Mạnh mẽ lên!”

Cố Trường Sinh cắn răng: “Ta. . .Ta sợ bồi thường. . .”

Hắn nghèo, nếu thật đòi tiền, hẳn trả bằng gì đây? Bán thân sao?

“. . .”

Khánh Dương Tử sắc mặt đen nhánh, ném Cố Trường Sinh xuống đất: “Tự mình đi! Làm hỏng hết tâm tình lão tử! Tưởng Cấm Vệ là cái gì, chỉ vài ba cái cừa này mà cũng đòi tiền ngươi được sao?”

Cố Trường Sinh cười xấu hổ cũng không phản bác lại, lặng lẽ đi theo sau lưng Khánh Dương Tử.

. . .

Diễn Võ Trường.

Xung quanh vô cùng rộng lớn, dưới chân là nền đá kiên cố, đằng xa còn có giá treo v·ũ k·hí, kiếm, đao, búa, thương, kích, vô cùng đa dạng.

Cố Trường Sinh phát hiện ngoài chính mình ra còn có 4 người khác đã đợi sẵn tại nơi này, tuổi tác đều có khác biệt, nhưng so kĩ thì hắn vẫn nhỏ tuổi nhất, trong khi đó người lớn tuổi nhất cũng tầm 20 21 tuổi.

Đây hẳn là tân nhân mà Cấm Vệ mới thu nhận đi. . .Cố Trường Sinh nghĩ thầm, không biết bọn hắn lựa chọn dạng Đạo Thuật gì đây?



“Đi vào hàng!” Khánh Dương Tử không chút do dự đạp vào mông Cố Trường Sinh, kém chút làm hắn té ngã, trong lòng khó trách sinh ra oán niệm nhưng vẫn thành thật vào hàng đứng.

Khánh Dương Tử chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nhìn về năm người: “Các ngươi đều là những tinh anh được lựa chọn để bước vào Cấm Vệ! Ta hi vọng các ngươi không phụ kỳ vọng của những người đã dẫn dắt, cố gắng sống sót chính là lời cầu nguyện duy nhất của ta cho các ngươi!”

“Nhắc lại! Ở đây một sống! Hai c·hết! Nếu có người do dự! Ngay lập tức cút ra khỏi hàng cho ta!” Khánh Dương Tử như đầu tạc mao hùng sư, khí tức tỏa ra làm cho đám người không khỏi run rẩy.

Quá đáng sợ, đây là Tu Sĩ sao?

Cố Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng, lần đầu tiên hắn thực sự đối mặt với Tu Sĩ, tuy trước đó gặp không ít, nhưng phần lớn người đều không sử dụng khí tức của mình lên hắn, nên hắn thực ra cũng không hiểu được khoảng cách giữa cả hai lớn ra sao.

Bây giờ ngược lại khác! Hắn rốt cuộc hiểu cái gì là Phàm Tiên khác biệt! Khí tràng của Khánh Dương Tử làm cho Cố Trường Sinh cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi, một ngụm Thái Sơn! Trầm trọng áp bách như hóa thành thực chất, đè nặng lên xương cốt hắn vang lên ken két âm thanh.

Cắn răng, Cố Trường Sinh cố gắng gượng qua không ho he một tiếng.

Nếu muốn bây giờ cho hắn bỏ cuộc chi bằng g·iết hắn đi! Riêng mình Khánh Dương Tử thôi thì còn chưa đủ ép hắn bỏ cuộc! Trong căn nhà hoang ở Vong An Chi Địa thứ quỷ kia mới gọi là khủng bố, thứ đó còn chưa ép hắn bỏ cuộc được thì nhiêu đây đã là gì?

Cố Trường Sinh âm thầm liếc nhìn mặt khác bốn người, hắn có thể quan sát được trên mặt bọn hắn đã chảy đầy mồ hôi, nét thống khổ hiện rõ trên gương mặt, nhưng không có ai bỏ cuộc, chỉ sợ bọn hắn đều đã đi qua Đạo Thuật Lâu, nên cũng có ý nghĩ tương đồng.

Khánh Dương Tử lại thả ra khí tức một hồi, thấy vẫn không có ai chịu từ bỏ, có chút thỏa mãn gật đầu: “Vẫn kiên trì phải không? Ta tán đồng ý chí của các ngươi! Nhưng nhớ cho thật kĩ vào, các ngươi ở đây sẽ có n·gười c·hết, 5 người! Đều có thể toàn bộ c·hết tại nơi đây! Đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở trước!”

“Được rồi! Đưa Đạo Thuật của riêng mình lại đây, ta sẽ tận tình chỉ bảo các ngươi làm sao nhập môn!” Khánh Dương Tử trực tiếp ra lệnh.

Trong 5 người lớn tuổi nhất gia hỏa xung phong đi đầu, đến trước mặt Khánh Dương Tử đưa ra Đạo Thuật của bản thân cho hắn xem xét, chỉ xem một hồi, Khánh Dương Tử nhàn nhạt gật đầu: “Phong Ngưu Pháp? Xem như không tệ!”

Cố Trường Sinh ở bên lẳng lặng suy ngẫm, Phong Ngưu Pháp hắn thấy qua, nếu như có thể khống chế tốt Dị Hóa thì môn Đạo Thuật này xem như không hề tệ chút nào, còn nếu không, thì bộ dáng chắc sẽ biến thành giống như Minotaur trong thần thoại Hy Lạp đi!

Môn Đạo Thuật này điều kiện nhập môn nói dễ không dễ, nói khó không khó, thuộc vào trung quy trung củ: 7 ngày uống máu trâu, 7 ngày tắm máu trâu, 7 ngày khử máu người, 7 ngày truyền máu trâu! Sau 1 tháng thì sẽ hình thành Dị Chủng!

Giai đoạn đầu không nguy hiểm, nhưng trung gian lại chứa nguy hiểm c·hết người! 7 ngày khử máu người, phải cắt một miệng v·ết t·hương cho đến khi máu tươi trên người hoàn toàn chảy cạn, Cố Trường Sinh cũng không biết 7 ngày này sống bằng cách nào nữa. . .

Khánh Dương Tử chỉ đằng xa một gian phòng: “Đi vào căn phòng thứ 18, bên trong có Ngưu Huyết, uống bao nhiêu tùy ngươi, đừng c·hết là được.”



Cố Trường Sinh khóe môi âm thầm run rẩy, chỉ đạo kiểu gì đây? Tận tình là kiểu này sao? Quả thật là tình cảm, đều làm lão tử muốn nói lời văng tục!

“Tiếp theo!” Khánh Dương Tử nhàm chán nói.

“Tiền bối, đây là Đạo Thuật của ta, Lột Bì Pháp!”

“Đi phòng số 41 kiếm đan dược trị thương rồi tự kéo da mình ra đi. . .”

. . .

“Tiền bối. . .Ác Mộng Pháp. . .”

“Đi ngủ đi. . .”

“Tiền bối. . .”

“Đi. . .”

. . .

Chẳng mấy chốc 4 người đều phân biệt có chỉ dẫn của mình, chỉ còn lại tuổi nhỏ nhất Cố Trường Sinh vẫn chưa đưa ra Đạo Thuật của bản thân cho Khánh Dương Tử xem xét.

“Còn đợi cái gì nữa?” Khánh Dương Tử ngoáy ngoáy lỗ tai, khó chịu nói.

Cố Trường Sinh sắc mặt có chút không tình nguyện nhưng cũng hết cách, đành phải đem Thiêu Thân Pháp thư tịch cho Khánh Dương Tử xem.

Vốn dĩ còn tưởng là cái gì nhàm chán Đạo Thuật, sắc mặt Khánh Dương Tử theo ban đầu tùy ý, lười biếng lại trở nên càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt nghiêm túc một lần nữa đánh giá thật kĩ thiếu niên trước mặt này, giọng điệu lần đầu tiên thả nhẹ xuống: “Tiểu tử ta khuyên ngươi vẫn là chọn một môn Đạo Thuật khác đi, đương nhiên nếu ngươi thật quyết tâm, vậy thì cứ làm gì mình muốn đi!”

Cố Trường Sinh ngoài không cười trong cười, tốn hơn 6 tháng thọ nguyên, đâu phải nói bỏ là bỏ! Hắn còn muốn xem sau khi miễn trừ tệ nạn Thiêu Thân Pháp là lấy dạng gì hình thái nhập môn đâu!

Chắp tay cúi người thấp xuống, dùng giọng điệu kiên định nói: “Tiền bối, đường đã đi thì cớ gì lui lại? Tiểu tử thấy cho dù có c·hết thì như vậy vẫn mãn nguyện!”

Hắn không khỏi bội phục tài diễn xuất của bản thân, cảm động không cảm động? Nhiết huyết không nhiệt huyết?

Quả nhiên Khánh Dương Tử vẫn là bị Cố Trường Sinh ‘can đảm’ thuyết phục, vỗ vỗ vai hắn, kém chút làm hắn tưởng bờ vai b·ị đ·ánh tách ra ngoài cơ thể thì mới nói: “Tốt! Thế mới là nam nhân! Đi! Đi qua bên kia chạy 10 vòng sân! Hít đất 100 cái! Rồi lựa chọn một món v·ũ k·hí vung nó 100 lần cho ta!”

Cố Trường Sinh: “?”