Chương 13: Về thành
Thành Tuyền Hưu, trước cửa thành.
Hai tên Thủ Thành Vệ đứng ở hai bên, trong tay nắm chặt sắc bén trường mâu, đang cà lơ phất phơ ngồi dựa vào một bên nói chuyện với nhau.
Tuy nói là Thủ Thành Vệ nhưng thực chất công việc lại vô cùng nhàn hạ, nếu như gặp nguy bọn hắn chỉ cần đóng cửa thành, thông báo cho Thành Chủ một tiếng liền xong việc, không cần thiết liều mạng làm gì, còn lại thời gian cơ hồ đều rảnh rỗi tán dóc đứng im một chỗ.
Ngoài ra Thủ Thành Vệ chất béo cũng không hề ít, cơ hồ một ngày có gần chục gần trăm người ra vào thành, thử nghĩ xem những Thủ Thành Vệ này bọn hắn rốt cuộc ăn được bao nhiều tiền đút lót, cơ hồ bất kỳ tên Thủ Thành Vệ nào cũng giàu chảy mỡ, công việc làm ít công to nhiều người ao ước!
Đương nhiên không phải ai cũng có cơ hội húp được miếng canh béo bở này, leo lên được vị trí này phần lớn đều nhờ vào quan hệ, không phú tất thương! Như hai tên Thủ Thành Vệ này, bọn hắn thực chất cũng không có võ công gì, chỉ đơn thuần là người thường trong tay có v·ũ k·hí mà thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ, bọn hắn chỉ cần cầm binh khí trong tay dọa dọa một ít người bình thường là được, cũng không cần cao thủ võ công cái thế lui về ở ẩn làm cái người trông cửa làm chi. . .
“Lý Hồng, ngươi có biết không? Túy Trần Lâu mới ra Hồng Bài mới! Chậc, cô nương kia phải nói là vừa trắng vừa nuột! Nếu không phải hôm nay tới ca trực, lão tử đã tới nơi đó sung sướng một hồi!” Thân hình có hơi gầy Thủ Thành Vệ nói, lại nhìn hắn cả người gầy gò, mặt vàng xọt, vầng mắt đen tuyền, bộ dáng như một tên sắc ma bị rút hết dương khí.
Lý Hồng nhìn bề ngoài nhìn như một con người thành thật, ngũ quan cương chính, mày to lông rậm, nhưng buông miệng lại là những câu văn tục: “Phong Ca ngươi đừng nói, ở nơi này đứng một chỗ thật là muốn l·àm c·hết ta! Dưới bụng hỏa một mực khó chịu, nếu bây giờ có một lão bà bà đi qua có khi ta nhịn không được đè nàng xuống!”
Triệu Phong trợn mắt, khinh bỉ nói: “Ngươi quả thật không biết chơi, bà già thì có gì đáng chơi chứ? Toàn là một đống hàng dùng rồi để lâu đều đóng mạng nhện! Còn không bằng tìm mấy cô nương nào đó mới lớn, thử trải nghiệm cái cảm giác nộn nộn mới mẻ lại nhìn xem các nàng la khóc! Một lần thôi chỉ sợ ngươi liền nghiện!”
Bọn hắn đều sinh ra trong gia đình giàu có, Phụ Mẫu trong nhà khó khăn lắm mới kiếm được danh ngạch của Thủ Thành Vệ cho bọn hắn, nhưng đám công tử ca lâu ngày không chịu nhọc này rốt cuộc hoang dâm thành tính, nhịn không được lâu.
Lý Hồng trợn mắt nói: “Phong Ca ngươi lại không hiểu! Nữ nhân càng già càng có kinh nghiệm! Nhất là trống trải thời gian lâu sẽ càng điên cuồng! Phong vị đó! Tắm tắc!”
Triệu Phong nghe vậy càng cảm thấy tà hỏa dưới bụng lại trướng, ánh mắt đảo một vòng tròn, phát hiện không có ai, hắn không khỏi dí lại gần tai Lý Hồng nói nhỏ: “Không bằng. . .Ta với ngươi lặng lẽ trốn đi sung sướng một hồi?”
Lý Hồng ánh mắt hơi sáng nhưng lại có chút do dự: “Thật sự ổn sao? Rời khỏi cương vị bị trách phạt không nhẹ a!”
Nghe vậy, Triệu Phong liền khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Ngươi thì biết cái gì! Giờ này làm gì có ai vào thành! Chúng ta đi một chút thì về! Với lại nghĩ kĩ đi! Trời biết! Đất biết! Hai ta biết! Chỉ cần không có người nói ra thì ai lại phát hiện cơ chứ!”
Dứt lời hắn liền cười khà khà, liếm liếm môi chờ đợi phản ứng của Lý Hồng.
“Đi?”
“Đi!”
“Đi!” “Đi!” Thế là hai tên sắc ma trung quỷ dắt tay nhau, phóng thẳng vào trong thành, bỏ lại trường mâu cùng cửa thành, bản thân hí ha hí hửng muốn đi tìm thanh lâu thỏa mãn thú tính, dập dập tà hỏa, bổ thí cứu người.
. . .
Không biết đi bao lâu, Cố Trường Sinh cùng Yến Hành Vũ băng qua rừng sâu, rốt cuộc thấy được ánh sáng nhỏ nhoi.
Nhìn cao lớn cửa thành, Cố Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, hắn có loại cảm giác như thể nhiều năm mới quay lại nơi này, có chút thổn thức.
Nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện ra điểm quái dị? Thủ Thành Vệ đâu? Tại sao cửa thành mở ra như này mà không có một ai canh gác là như nào?
Trái lại với vẻ hoang mang của Cố Trường Sinh, Yến Hành Vũ tỏa ra bình thường hơn rất nhiều, hối thúc hắn nhanh chóng đi đường.
Cố Trường Sinh vừa đi vừa nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra Thủ Thành Vệ thì không khỏi nhíu mày hỏi dò: “Yến Đại Nhân, cửa thành mở ra như vậy thật sự ổn không?”
“Không.” Yến Hành Vũ không chút do dự nói.
“Ách?” Cố Trường Sinh khóe mắt co giật, thật mẹ nó thẳng thắn!
“Không cần lo lắng, Thủ Thành Vệ thực chất cũng chỉ là mặt ngoài, giấu trong tối còn có một số ít người canh chừng, nhìn xem tình trạng này chỉ sợ phía Thành Chủ lại thu không ít phế vật!” Yến Hành Vũ vừa đi vừa nói: “Ngươi phải biết, tường thành vô cùng quan trọng, cả một thành trì đều được xây bằng những chất liệu đặc biệt có thể ngăn cách Quỷ Dị xâm lấn, còn cửa thành chính là thông đạo duy nhất mà Quỷ Dị có thể ra vào.”
“Thế thì chẳng phải một khi Quỷ Dị đi vào thành thì chúng ta có thể dễ dàng xác định bọn hắn hơn sao?” Cố Trường Sinh nhíu mày nói ra ý nghĩ của bản thân.
Yến Hành Vũ gật đầu: “Bắt rùa trong hủ! Ai cũng biết đạo lý này, nhưng Quỷ Dị khi g·iết người sẽ ngày một mạnh lên, đến một khi đã bị mất khống chế! Ai mới là rùa thì lại không biết!”
Cố Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng, theo Yến Hành Vũ nói, hắn có thể cảm thấy được cửa thành rốt cuộc quan trọng ra sao, cơ hồ là một đạo chốt khóa ảnh hưởng tới toàn bộ mạng sống của tất cả những người ở đây, là một lưỡi dao hai lưỡi, không cẩn thận có thể để cho người sử dụng chảy không ít máu tươi.
“Thành Tuyền Hưu có bốn cửa thành, cũng phân biệt là Thành Đông, Thành Tây, Thành Nam, Thành Bắc! Nơi này là Thành Đông, còn có mặc khác 3 nơi cửa thành! Bất cứ phương vị nào đều có người đóng giữ!” Yến Hành Vũ ngôn ngữ có chút mịt mờ, như thể còn giấu lại thứ gì đó mà không tiện nói nhiều, đành để hắn tự mình tìm hiểu.
Cố Trường Sinh trầm trọng gật đầu, bất quá hiện tại trong lòng của hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, sau khi nghe giải thích, hắn hiểu được cửa thành quan trọng đến nhường nào, có thể hiểu rằng cho dù ngươi c·hết ngươi cũng phải giữ vững tại cương vị, bằng không có thể ấp thành đại họa ngập trời cho Thành Tuyền Hưu.
Có thể nghĩ, hai con báo trốn đi sẽ gặp phải dạng gì trừng phạt! Chí ít không lột da cũng gãy ba đốt xương!
Cố Trường Sinh không có cảm thương cho bọn hắn, ngược lại nếu được, hắn tình nguyện làm người đi lột da hai con báo này. . .
Việc làm của bọn hắn tuy nhìn vào không có thiệt hại thực chất gì, nhưng lỡ như đâu? Xui xẻo đột nhiên có Quỷ Dị nhân cơ hội tiến vào thì sao? Viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra chính là Thành Tuyền Hưu biến thành đất c·hết!
Cố Trường Sinh không rõ ràng sức mạnh của Quỷ Dị ra sao, nhưng nghĩ tới Vong An Chi Địa, nơi đó gọi là Cấm Khu, chỉ sợ đã có thể ảnh hưởng thực chất tới địa hình xung quanh, nhìn vào diện tích không biết gấp mấy lần Thành Tuyền Hưu, chỉ nghĩ tới có dạng tồn tại này tiến vào trong thành thôi đã làm hắn gợn sống lưng.
Thế nên hắn cảm thấy việc t·rừng t·rị hai tên Thủ Thành Vệ bỏ trốn không biết đi đâu kia là cần thiết, thậm chí nếu được thì trực tiếp chặt rơi đầu, cảnh cáo cho những kẻ khác không được tái phạm.
Đương nhiên nghĩ là nghĩ thế thôi, nếu thực sự muốn tử hình, Cố Trường Sinh chắc chắn đồng ý.
“Đứng ngây ngươi làm gì? Nhanh về nghỉ ngơi!” Yến Hành Vũ đẩy hắn một bước.
Không biết từ khi nào, bọn hắn đã quay về Cấm Phủ, Cố Trường Sinh cười cười xấu hổ chào tạm biệt một tiếng liền chạy về biệt viện của bản thân.
Đóng chặt cửa, Cố Trường Sinh không khỏi rót cho bản thân một chén trà, uống vào làm dịu cơn khô rát trong cổ họng, thở nhẹ ra một hơi: “Thoải mái a~”
Hôm nay đích thật là mệt mỏi, đi một đường dài, tinh thần lại chịu cực hạn chèn ép, cơ thể lẫn tinh thần của hắn đều rơi vào tình trạng mệt rã rời.
Cố nén xúc động nằm vào giường đánh một giấc li bì, Cố Trường Sinh từ trong áo móc ra hai quyển thư tịch, một quyển trước đó Yến Hành Vũ giao cho hắn, một quyển là nguyên bản Thiêu Thân Pháp.
Ngoài ra còn có một số đồ vật linh tinh khác, một bình quái dị nhãn cầu, 3 giọt máu khô cứng mà Đồng Lão tặng cho. . .
Cố Trường Sinh ánh mắt hiện ra vẻ quái dị, cảm giác như thể trên người bản thân không có thứ gì tốt lành, toàn bộ đều lộ ra tà dị không hợp thói thường.
Hết cách, ai bảo thế giới này điên sẵn đâu? Cố Trường Sinh nhún vai, nắm thư tịch Yến Hành Vũ tặng cho, bắt đầu xem nội dung bên trong.
Phía trên nội dung cũng không phải đặc biệt nhiều, cũng không có thâm sâu khó hiểu, phần lớn đều là một ít kiến thức cần có khi gia nhập Cấm Vệ.
Cấm Vệ trực thuộc tại triều đình, nhưng lại không do triều đình quản chế, cho dù là Hoàng Đế đi nữa cũng không thể vì việc tư điều động Cấm Vệ.
Cố Trường Sinh khóe miệng co giật, khẩu khí quả thật là không hề nhỏ. . .
Trong lúc thi án, Cấm Vệ có thể ngay lập tức bắt giữ thậm chí là g·iết đối tượng tình nghi mà không hề nhận bất kỳ xử phạt nào! Ngoài ra khi thi án, tất cả các thế lực trực thuộc triều đình đều phải phối hợp, bằng không g·iết không tha!
Khi có điều động, Cấm Vệ không được từ chối, nếu như tự ý bỏ trốn, tại chỗ bắt g·iết!
“Quyền lực càng lớn đồng nghĩa với phải bỏ đi một số thứ.” Cố Trường Sinh gật đầu, hắn có thể hiểu được vì sao trong Cấm Vệ quy tắc lại nghiêm minh như vậy, hở cái là tru sát, hở cái là bắt g·iết.
Đồng thời hắn đoán không sai, quả nhiên Cấm Vệ lấy điều tra cùng xử lý sự kiện Quỷ Dị là chính! Nhưng hắn còn để ý không chỉ là Quỷ Dị, thậm chí Cấm Vệ nhiệm vụ còn liên quan tới trị an, nói đúng hơn là canh chừng những Tu Sĩ khác không cho bọn hắn làm loạn.
Bên trong còn kèm theo mấy cái luật lệ nhỏ khác không đáng chú ý, bất quá vì sợ bỏ qua thông tin quan trọng, Cố Trường Sinh đành phải nhàm chán nhìn từng trang từng trang một.
Đột nhiên tay hắn cứng lại, ánh mắt biến trở nên nghiêm túc, bật người dậy ngồi thẳng lưng, nương theo ánh đèn dầu, Cố Trường Sinh có thể thấy rõ 4 chữ khắc rõ trên sách: “Tu Hành Sơ Giải!”