Chương 12: Chính Khí công tâm? Đọc sách hại mệnh?
“Thật sự hết rồi sao?”
“Hết.”
“Thật?”
“Thật.”
Cố Trường Sinh vò đầu bứt tóc, hắn cảm thấy bản thân như một cái người đọc, còn Yến Hành Vũ chính là tác giả, tác giả đoạn chương, người đọc đau khổ chính là để diễn tả trạng thái của hắn hiện tại.
Nhìn xem thấy thế nào đi nữa Yến Hành Vũ như thể đang rất hả hê, vui vẻ trước nỗi đau của Cố Trường Sinh.
Đồng thời mặc kệ hắn thuyết phục ra sao, Yến Hành Vũ mãi vẫn không nói ra đoạn kết làm lòng Cố Trường Sinh nóng vội như lửa đốt, thấy không khả quan lắm, hắn cũng chỉ đành bỏ cuộc: “Yến Đại Nhân, vậy đằng sau cố sự ý nghĩa ngài muốn nói là gì?”
Yến Hành Vũ nghẹo đầu, hỏi lại hắn: “Ngươi tin vào cố sự sao?”
“Ngài hỏi câu này 2 lần rồi. . .”
“Ân! Ta biết, vậy ngươi tin sao?” Yến Hành Vũ gật đầu, vô cùng kiên nhẫn nhìn hắn.
Cố Trường Sinh sờ cằm, phân vân một hồi mới trả lời: “Thật sự thì. . .Ta tình nguyện đều không tin cả hai.”
Yến Hành Vũ có chút ngạc nhiên nhưng lại như thể ở trong dự đoán, gật đầu hỏi tiếp: “Vì sao lại thế?”
Vì sao không tin ư?
Cố Trường Sinh mỉm cười: “Nếu nói trước đó phiên bản nhiều người biết nhất của Chu Kinh Thiêu Ma Sự thì theo ta nó quá mức huyền ảo, cơ hồ bất kỳ nhân vật nào cũng hạnh phúc, y như truyện cổ tích vậy! Mà ta lại không bao giờ tin vào những câu truyện cổ tích!”
Trong một phiên bản khác với phiên bản của Yến Hành Vũ kể, Chu Kinh lúc ban đầu gặp lại Sơn Thần ở hồ nước đã sớm luyện thành Hạo Nhiên Chính Khí, Chính Khí khắc tà ma, dễ như trở bàn tay đánh lui Sơn Thần.
Sợ giặc nhớ thương, hắn dẫn người lên miếu Sơn Thần, dùng một ngồi lửa thiếu đốt hết thảy, Sơn Thần từ này không còn làm loạn, hắn thì sống hạnh phúc mãi mãi bên gia đình.
Cổ Trường Sinh nói tiếp: “Còn về câu truyện mà Yến Đại Nhân kể, ta có nửa phần tin, nửa phần không tin!”
“Ân, nói như thế nào?” Yến Hành Vũ như thể đang mỉm cười nhìn hắn, thậm chí là có đôi chút chờ mong.
“Nửa phần tin là vì nó quá hiện thực, thậm chí còn miêu tả rõ ràng cảm xúc, ý nghĩ của Chu Kinh đến quá mức cần thiết đi?” Cố Trường Sinh mỉm cười nói.
“Nửa phần còn lại đây?”
“Quá tàn khốc.” Cố Trường Sinh thu hồi nụ cười trên môi, ánh mắt hắn ngước nhìn sâu trong cánh rừng, như thể có thể xuyên phá được rừng rậm thấy được Thành Tuyền Hưu nơi xa.
Nếu câu truyện mà Yến Hành Vũ kể là thật thì sao? Như vậy yêu ma là thật, quỷ là thật? Hắn có thể tưởng tượng được gương mặt của những phàm nhân quanh năm vô ưu vô lự khi tiếp nhận bản chất của thế giới này. . .
Thậm chí ở trong tiểu thuyết gốc trước khi Cố Trường Sinh xuyên qua, tiên nhân cũng che giấu sự hiện diện của bản thân đối với phàm nhân, chỉ một số ít các quốc gia tu tiên mới biết tới sự tồn tại của bọn hắn, ngoài ra những phàm nhân quốc gia thì cứ sinh hoạt như cũ, cả hai phàm cùng tiên nước sông không phạm nước giếng.
Thế giới này là thật sự điên rồ, phàm nhân mạng là cỏ rác, tu sĩ thậm chí còn tư cách làm cỏ rác cũng không có.
Có được lực lượng, ngươi liền có tư cách nhìn rõ hiện thực phũ phàng của thế giới này.
Trước đó Cố Trường Sinh cũng như vậy, hắn mơ tưởng về cuộc sống tiên nhân trường sinh bất lão, nhưng từ khi bị Cấm Vệ cứu về, hắn đã tưởng tượng được một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Vương Diệu vì sao nói có một cơ thể bình thường thật tốt? Cố Trường Sinh sau khi đi qua Vong An Chi Địa, hắn hiểu được loại người có thể tiếp nhận hiện thực này quả thật rất ít, cho dù tiếp nhận được rồi sao? Thà cảm nhận được lưỡi đao của tử thần treo trên cổ hay muốn c·hết một cách mờ mịt?
Cố Trường Sinh chọn cái trước, nhưng sẽ có càng nhiều người chọn cái sau! C·hết thanh thản một chút đôi khi tốt hơn sống trong những ngày tháng lo lắng, không biết khi nào t·ử v·ong ập tới.
Lo trước lo sau rồi sẽ thành tật, cả thế giới đều rơi vào lo sợ, quả thật nghĩ thôi cũng biết nó không ổn đến mức độ nào rồi.
Thế nên Cấm Vệ mới tồn tại, bọn hắn tồn tại không chỉ ngoài việc xử lý sự kiện Quỷ Dị mà còn ngăn cản người dân tiếp xúc với Quỷ Dị!
Đương nhiên cũng có cá lọt lưới, những câu truyện dân gian đó là ví dụ điển hình, bất quá bị người thêm mắm thêm muối qua, không ai liên tưởng được tới Quỷ Dị sau lưng nó.
Đột nhiên Cố Trường Sinh không khỏi rùng mình, Chu Kinh Thiêu Ma Sự, Thiêu Thân Pháp, Hồng Đức Đại Nho! Cả 3 chỉ sợ có một loại quỷ dị nào đó liên hệ với nhau, càng nghĩ hắn càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhìn hai mắt Yến Hành Vũ hiện ra nét tươi cười, Cố Trường Sinh cảm thấy nội tâm bản thân bì nhìn thấu, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
Chỉ cần không phải quá ngu, đều hiểu được Yến Hành Vũ biết được cái kết của câu truyện, nhưng hắn lại không nói ra, điều này làm Cố Trường Sinh rất mâu thuẫn.
Thiêu Thân Pháp khả năng rất cao là từ Chu Kinh chảy ra, nhưng rốt cuộc là bằng cách nào?
Trong lòng mê rồi lại mê, càng nghĩ thì mê vụ càng chồng chất chứ không phải giải khai.
Có thể? Ngay từ đầu hắn đã không hiểu trọng tâm của câu truyện? Vậy thì câu truyện ý muốn nói gì? Vấn đề nằm ở Chu Kinh? Sơn Thần? Hay. . .Chư Tử Thánh Hiền?
“Phốc!” Cố Trường Sinh đột ngột thổ huyết, máu tươi không ngừng từ miệng hắn chảy ra.
Yến Hành Vũ nhanh chóng chạy đến kiểm tra, tiếng nói của hắn như thể ma âm: “Lành!”
Máu tươi trong miệng Cố Trường Sinh ngay lập tức ngừng chảy, nhìn qua vô cùng thần kỳ, như thể nhất ngôn vạn sự như ý làm Cố Trường Sinh không khỏi kinh dị mà nhìn Yến Hành Vũ.
“Chính Khí công tâm? Tiểu tử ngươi đọc sách qua? Lại nghi ngờ Chư Tử Thánh Hiền?” Yến Hành Vũ nhíu mày nói.
Cố Trường Sinh khóe mắt co giật, thật con mẹ nó tà dị, Chính Khí công tâm do nghi ngờ Chư Tử Thánh Hiền, con mẹ nó Nho Gia, con mẹ nó không hợp thói thường!!
“Phốc!!” Lại tiếp tục nôn. . .
Yến Hành Vũ mí mắt lấy hết sức nhỏ biên độ co giật, đặt hắn dưới đất sau đó lại tiếp tục chữa thương, chưa kịp để Cố Trường Sinh cất tiếng, hắn đã giành trước nói: “Tốt nhất suy nghĩ sang cái khác, bằng không ta cũng không cứu được ngươi. . .”
Cố Trường Sinh liều mạng gật đầu, hắn không ngốc, biết tốt biết xấu.
Khỏe hơn đôi chút, Cố Trường Sinh không khỏi hỏi: “Yến Đại Nhân, Chính Khí rốt cuộc là gì? Có cần. . .”
Hắn nói được đôi ba lời liền dừng lại, có thể thấy ăn qua khổ, Cố Trường Sinh cũng không dám buông lời bậy bạ.
“Nho Sinh đọc sách sẽ tự sinh ra Chính Khí, Chính Khí có thể bảo trụ Nho Sinh không bị Quỷ Dị ăn mòn, thậm chí khi đọc tới cảnh giới Vạn Thư, Chính Khí có thể hóa long mà chiến đấu với Quỷ Dị.”
“Cơ hồ chỉ cần đọc từ 3 đến 4 quyển sách thôi thì Nho Sinh đã luyện thành Chính Khí, bất quá khi đó Chính Khí vô cùng nhỏ yếu, gần như không có tí tác dụng! Nhìn ngươi trạng thái của ngươi, chí ít cũng có bách thư vào thân! Như vậy cũng không tệ, có thể nói tiểu tử ngươi rất may mắn, Thiêu Thân Pháp quả thật là đo thân mà vì ngươi sáng tạo!” Yến Hành Vũ xoa đầu hắn cười nói.
Cố Trường Sinh nhìn máu tươi trên người chính mình, vô cùng hoài nghi cái gọi là vô cùng máy mắn của Yến Hành Vũ. . .
“Không cần lo lắng, Chính Khí rất ít khi phản phệ, phần lớn tình huống đều giống như ngươi, nghi ngờ về Chư Tử Thánh Hiền! Nho Sinh tu Nho Đạo, học đối nhân xử thế từ sách Thánh Hiền, lại nghi ngờ nội dung bên trong có phải là chính xác hay không là phạm vào đại kỵ, Chính Khí sẽ tự hành chảy ngược vào tim xem như trừng phạt, củng cố đạo tâm!”
Yến Hành Vũ nói đến rất nghiêm túc, giảng sơ lược cho Cố Trường Sinh rõ thế nào là Hạo Nhiên Chính Khí, bên trong lợi cùng hại.
Ngàn thư Chính Khí hóa thực, vạn thư Hạo Nhiên đốt trời!
Cố Trường Sinh tin chắc Yến Hành Vũ chỉ mới nói mặt ngoài, càng sâu tầng thứ nội dung vẫn là giữ lại, chí ít Chu Kinh là tấm gương sáng cho hắn biết Nho gia Hạo Nhiên Chính Khí không phải là tốt xài. . .
“Phốc!”
Yến Hành Vũ: “. . .”
“Đừng nghĩ nữa. . .”
“Vâng. . .”