Chương 11: Cố sự (2)
Đêm khuya, Chu Kinh buổi tối không ngủ được, vừa ngồi dậy định bước ra ngoài đi dạo thì bỗng dưng tay áo bị kéo lại.
Nhìn lại thì thấy Lý Thị mơ mơ màng màng thức giấc, ánh mắt hiện lên vẻ u buồn nhìn hắn, tay nàng sờ gò má hắn nhẹ nhàng nói: “Phu quân, chàng lại mất ngủ nữa rồi sao?”
Chu Kinh đối với vị thê tử này cũng có thể nói là yêu thương hết mực, dịu dàng nắm tay nàng, bình tĩnh nói: “Dạo gần đây chuyện trong triều bề bộn, nghĩ tới thôi, ta đã ngủ không ngon giấc rồi. . .”
Lý Thị có chút bất bình nói: “Hừ! Ta nhất định kêu phụ thân dâng tấu việc này cho bệ hạ! Tại sao trong triều từ việc này tới việc kia đều giao cho phu quân làm, ngược lại còn một đám tham quan vô công rỗi nghề mà vẫn nhận lộc quan, quả thật là không có thiên lý!”
Nghe những lời thê tử nói, Chu Kinh trong lòng có chút ấm áp, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Không cần thiết, đây là việc tự ta muốn làm! Không cần thiết phải làm phiết nhạc phụ đại nhân!”
“Nhưng mà. . .”
“Không có nhưng nhị gì cả!”
Chu Kinh thở dài một hơi, vươn người đứng dậy: “Được rồi, nàng nghỉ ngơi tốt đi.”
“Phu quân, ta đi bồi ngươi.” Lý Thị tính đứng dậy cùng hắn đi dạo, nhưng chưa gì đã bị Chu Kinh cản lại.
Đắp kín chăn cho nàng, hắn vỗ vỗ đôi gò má trắng tinh như tuyết, mỉm cười nói: “Ngủ đi, bằng không sớm muộn cũng bị người gọi là a di nha!”
Lý Thị hừ một tiếng, bất đắc dĩ hậm hực đắp chăn nằm xoay lưng lại với Chu Kinh.
Chu Kinh cười cười, đẩy ra cửa gỗ rời đi.
Do là trời đang đông, ngoài trời đặc biệt lạnh lẽo nhưng không hiểu sao một quan văn thường xuyên không rèn luyện thể chất như Chu Kinh lại không cảm thấy gì cả, thậm chí một cái run rẩy cũng không có, như thể là cái thời tiết này không ảnh hưởng chút nào tới hắn vậy.
Đứng trước bờ hồ, ánh mắt của Chu Kinh có một loại vô hồn, như thể là một con rối bị người điều khiển không ngừng đi về hồ nước.
Hắn cứ không ngừng đi, không ngừng đi, đến khi chân chạm vào hồ nước, trên người đột nhiên lại bốc lên một loại không nói rõ tử khí, tử khí hóa Giao lao thẳng về phía hồ nước, tiếng Giao Long gầm thét đánh thức tâm trí vốn đang trong mê thất của Chu Kinh.
Chu Kinh từ trong mê thất thức tỉnh, không có sợ hãi, không có hoảng loạn, trên người hắn xuất hiện một loại khí tràng như đinh đóng cột, vạn sự không đẩy ngã.
Sương mù theo bốn phương tám hướng kéo tới, Giao Long ngay lập tức bị sương mù kéo tới đã bị Chu Kinh thu nạp về người cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chính Khí hóa Giao, xem ra ngươi Hạo Nhiên Chính Khí sắp đại thành a!” Trong không gian yên tĩnh, một giọng nói không biết từ đâu vang lên, quỷ dị mà tà tính làm cho tâm thần Chu Kinh không khỏi rung động.
Hắn chắp tay, đề phòng nhìn xung quanh: “Không biết các hạ là ai? Có thể ra gặp mặt?”
Giọng nói quái dị lại vang lên: “Nho Sinh ngàn thư ra Chính Khí, vạn thư thành Hạo Nhiên! Ngươi cách Vạn Thư không xa, mới đó 5 năm đã có thành tựu này quả thật là không tệ.”
“Ngươi!” Chu Kinh trợn hai mắt, lòng bàn tay đã có mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn chỉ thấy lạnh hết cả người không khỏi lùi về sau nửa bước.
“Chu Kinh, giao kèo của chúng ta chính thức đi tới hồi kết! Thời hạn đã qua, ngươi quyết định đi theo ta chứ?” Giọng nói như ma âm, nhiễu loạn tâm trí Chu Kinh, không ngừng lặp đi lặp lại bắt hắn thực hiện cái gọi là giao kèo.
Nếu là trước đó, có thể Chu Kinh sẽ không do dự đồng ý đi theo hắn, nhưng khi đã có cho bản thân quá nhiều ràng buộc rồi, hắn lại trở nên do dự.
Trong đầu hiện lên những thân ảnh, Chu Thanh Tuyết, Lý Thị, phụ thân mẫu thân. . .
Hai tay hắn nắm chặt rồi lại thả ra, ánh mắt nghiêm nghị mà tràn đầy quyết tâm nhìn về sâu trong sương mù không biết tồn tại: “Xin lỗi! Chỉ sợ ta làm không được!”
Sương mù theo Chu Kinh nói xong, bắt đầu b·ạo đ·ộng như thể đang tức giận, giọng nói quỷ dị kia bắt đầu vặn vẹo, tràn đầy oán độc nói: “Ngươi bội ước! Ngươi bội ước!! Ngươi bội ước!!!”
Chu Kinh đồng tử co rụt lại, Giao Long bên người gầm thét, thế sẵn sàng đón địch, bất quá trong tưởng tượng điên cuồng công kích không thấy, vốn dĩ đang vào b·ạo đ·ộng sương mù tán đi.
Nguy cơ qua đi, nhưng trong lòng Chu Kinh lại không phải rất dễ chịu, hắn nhìn trăng non trên trời thì thầm nhỏ nhẹ: “Là phúc? Là họa?”
Cứ thế sinh hoạt của Chu Kinh vẫn cứ tiếp tục, trong trí tưởng tượng Sơn Thần báo thù không thấy đâu, ngược lại quãng thời gian trôi qua rất êm đềm, như thể Sơn Thần đã quên mất hắn đồng dạng.
Nhưng Chu Kinh không thấy thoải mái, ngược lại cả người càng thêm khó chịu, như thể yên bình trước giông bảo, nỗi lo trong lòng Chu Kinh không giảm phản tăng.
Rốt cuộc thì. . .Chuyện mà Chu Kinh lo sợ nhất cũng tới. . .
“Đại nhân! Không xong, không xong rồi!” Bên ngoài Nha Dịch hối hả chạy vào, quỳ xuống hoảng hốt mà nhìn Chu Kinh.
Chu Kinh bỏ xuống trong tay thư tịch, ra lệnh cho tên Nha Dịch kia tường trình sự việc.
Thì ra con đê ở thượng nguồn bị vỡ, bây giờ nước đang chảy xối xả khắp nơi, địa phương ở gần sông nước cơ hồ đều phải chịu tàn phá.
Chu Kinh tái mặt, ra lệnh cho người đi s·ơ t·án người dân, bản thân cũng thúc ngựa đi quan sát tình hình.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn lại như bị đại hỏa thiêu đốt, nóng rực hết tâm gan, một cổ cảm giác không hay giáng lâm làm Chu Kinh không dám chậm trễ.
Thúc ngựa chạy nhanh như gió, nhưng đi không được bao lâu Chu Kinh lại dừng lại, cảnh tượng trước mắt tang hoang làm Chu Kinh nắm chặt hai tay, hàm răng cơ hồ cắn ra máu.
Vị trí hắn đang đứng từng là một ngôi làng ven sông, vốn dĩ cảnh tượng trẻ con nô đùa, những ngôi nhà tranh nằm kề cạnh nhau không thấy đâu, chỉ còn lại một dòng nước xiết cuốn trôi tất cả, như một con cuồng long đang điên cuồng phá hư vạn vật xung quanh.
Hắn có thể tưởng tượng bao nhiêu người dân sẽ c·hết vì dòng nước này, là ngàn, là vạn? Đây không phải là t·hiên t·ai mà là nhân tai! Tất cả là vì hắn, con đê do hắn cho xây nhưng lại không đủ chắc chắn, lỗi không phải do ông trời, tất cả là do hắn! Là do Chu Kinh này!
Chu Kinh lòng ngực phập phòng, tâm trạng của hắn không phải rất tốt, những việc hắn có thể làm hiện giờ, cũng chỉ là cứu giúp nhiều người dân nhất có thể, đây là phương pháp cứu vãn tội lỗi cuối cùng của hắn. . .
“Đi!” Thúc ngựa rời đi, Chu Kinh tuy có hối hận, nhưng hắn vẫn muốn sửa sai, cho dù kết quả là ra sao đi nữa!
. . .
5 ngày sau. . .
Tuy đã huy động toàn bộ người đi cứu giúp dân chúng, Chu Kinh bản thân cũng giúp sức không ít, nhưng hắn biết chuyện này chưa kết thúc ở đây, chỉ sợ sau khi về phủ, bản thân còn phải viết tấu chương hối lỗi, đồng thời còn phải chịu mặt khác quan lại dồn ép, nghĩ tới thôi đã làm Chu Kinh đau đầu.
Vừa xuống ngựa, không biết lúc nào Lý Thị đã đợi sẵn, Chu Kinh thấy nàng chạy lại gần, vốn định dang tay ra ôm nàng vào lòng nhưng tiếp đón hắn cũng không phải là cái ôm chào mừng yêu thương mà là một cái bạt tay như cắt vào lòng. . .
Chu Kinh ngơ người tại chỗ, mặc kệ Lý Thị là đấm là đá, hắn không hiểu tại sao bây giờ cả người như muốn c·hết đi, có thể bởi vì hắn đã đoán được đôi chút gì đó chăng?
“Ngươi!! Tại sao ngươi không c·hết đi!! Ngươi đi đâu!! Ngươi rốt cuộc đi đâu!!” Lý Thị âm thanh mang theo tiếng nức nở, hai mắt nàng đẫm lệ lại tràn đầy oán hận.
“Ta. . .Đi cứu người. . .” Chu Kinh hít sâu nói.
“Cứu người? Haha!” Lý Thị cười thảm, ánh mắt nàng đã có chút điên dại, nhìn nàng như vậy trong tim Chu Kinh như thể bị ngàn vạn lưỡi đao cắt qua.
“Cứu người? Vậy sao không cứu Thanh Tuyết? Nàng là nữ nhi của ngươi mà? Sao ngươi không cứu nàng! Hay thậm chí đối với ngươi những người dưng ngoài kia còn quan trọng hơn ruột thịt của ngươi!!” Lý Thị cắn môi, máu tươi chảy xuống làm nàng nhìn qua phá lệ dữ tợn.
Chu Kinh không dám nhìn vào mắt nàng, đôi mắt hắn không biết lúc nào đã ẩm ướt, hắn nhắm chặt hai mắt lại như thể không dám đối mặt với hiện thực: “Ta không biết. . .”
“Không biết cái gì? Chu Kinh! Ngươi không biết là ai quan trọng hơn! Hay không biết nữ nhi của mình bỏ mạng!! Trả lời ta!!”
Hạ nhân bên người nhịn không được nức nở: “Phu nhân. . .”
“Để nàng ấy nói.” Chu Kinh giọng nói run run, có thể thấy được hắn không giống mặt ngoài bình tĩnh như vậy.
“Chu Kinh! Ngươi vô tình lắm. . .Thậm chí ngày cả nữ nhi của mình ra sao ngươi cũng không quan tâm. . .Thứ ngươi muốn cứu đầu tiên không phải là những dân chúng ngoài kia sao? Tại sao trên đời này lại có người đàn ông vô tình như ngươi. . .Nữ nhi của ngươi thi cốt vô tồn! Ngươi vừa lòng chưa!!”
Dứt lời Lý Thị liền ngất đi, nhìn cơ thể gầy gò của nàng, Chu Kinh biết Lý Thị chỉ sợ nhiều ngày không ăn uống gì, trong lòng hắn có tiếc thương nhưng nhiều là tự trách.
“Đưa nàng về phòng nghỉ ngơi!” Chu Kinh như mất hồn đi về thư phòng, hôm nay đả kích đối với hắn quả thật chính là chí mạng, cơ hồ đem trong lòng hắn toàn bộ ý chí đều đánh tan.
Ngồi trên ghế, trong đầu Chu Kinh chỉ toàn là những câu nói của Lý Thị, hai mắt của hắn đẫm lệ, đau khổ khắc rõ trên gương mặt: “Thi! Cốt! Vô! Tồn!”
Đây chính là trừng phạt sao? Vốn kẻ bội tính vô ơn này phải gặp trừng phạt! Thế nhưng có cần đem đầu mâu chỉ sang thân nhân của ta sao? Ông trời! Là vì sao!! Là vì sao!!!
Chu Kinh như điên như cuồng bắt đầu phá hư mọi đồ vật xung quanh, hắn đã tâm trí không còn bao nhiêu, cơ hồ mê thất trong tức giận cũng nỗi uất hận của bản thân.
Tự trách, oán hận, sợ hãi, đủ loại cảm xúc hỗn tạp ở trong lòng làm Chu Kinh điên cuồng.
“Đại. . .Đại nhân!” Đột nhiên một Nha Dịch đi vào, thấy Chu Kinh bộ dáng điên cuồng cũng không dám lui ra, chỉ sợ bị trách phạt.
Chu Kinh nhìn lại, ánh mắt của hắn vô cùng đáng sợ làm Nha Dịch không khỏi rét run.
Mặc kệ Chu Kinh lại gần, Nha Dịch vẫn không dám chạy, lặng lẽ quỳ ở đó chờ đợi.
“Là Sơn Thần sao? Là Sơn Thần sao? Là Sơn Thần sao?” Chu Kinh như điên như dại làm Nha Dịch sợ hãi lại không dám hé lời một tiếng.
Bàn tay hắn vào gáy Nha Dịch, trong tay tử khí như nước tràn đê không ngừng chảy vào người Nha Dịch, Nha Dịch cảm nhân được đau đớn, không ngừng kêu la thất thanh, bộ dáng của hắn cũng trong nháy mắt chuyển biến, cả thân thể trở nên vặn vẹo xấu xí như thể là yêu ma.
Ánh mắt của Chu Kinh lạnh xuống, vốn dĩ chỉ là một văn nhân như hắn lại không hiểu lấy từ đâu ra lực lượng, dễ như trở bàn tay bóp gãy cổ Nha Dịch trong tay: “Ngươi là yêu ma!! C·hết!!!”
Nha Dịch cái cổ bị bóp gãy, xác c·hết biến dạng nằm vững trên mặt đất.
. . .
Lý Thị điên, Chu Kinh cũng điên. . .
Chu Kinh ngày ngày như một đứa trẻ cười đùa một mình trong thư phòng, nhưng lại khi thấy người thì như thể hóa thành một người khác, miệng luôn nói thầm yêu ma, Sơn Thần, sau đó không chút do dự g·iết người.
Vị Chu Thiện Nhân năm xưa đã hoàn toàn điên cuồng, việc này đến tai Thánh Thượng vì niệm công trạng của hắn to lớn đồng thời nhạc phụ cùng phụ thân Chu Kinh cầu tình, nên chỉ giáng chức đồng thời nghiêm cấm người khác lại gần hắn ngoài ra không có bất cứ xử phạt gì thêm.
Vị quan tài tình năm xưa nay đã thành người điên, vật đổi sao dời, thế sự vô thường. . .
. . .
Chu Kinh ngồi dưới đất, bàn tay dính máu, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì lạnh lùng túc sát, như thể một người bị đa nhân cách không thể khống chế hành vi của bản thân.
Trong giọng nói hắn pha tạp hai loại âm thanh, nghe vào như hài đồng lại như một lão nhân tuổi gia sức cùng lực kiệt: “Nút thắt do ta kết, thì chỉ có thể do ta gỡ. . .”
“Thê tử, ta sẽ không để ngươi cùng nữ nhi đợi lâu đâu. . .” Hắn sờ vào gò má đã sớm lạnh lẽo của Lý Thị, vươn người đứng dậy.
. . .
“Ách! Câu chuyện tiếp theo đâu?” Cố Trường Sinh ngồi dưới đất, chờ đợi Yến Hành Vũ nói tiếp.
“Không có. . .” Yến Hành Vũ lắc đầu nói.
“Không có?” Cố Trường Sinh hoài nghi nhân sinh, ngươi có cần độc ác như vậy không? Không phải là kể chuyện là phải kể hết đầu đuôi sao? Hồi nhỏ học làm văn cô ngươi cắt mất phần kết bài rồi sao?
Yến Hành Vũ từ tốn nói: “Câu chuyện này cũng là ta nghe được từ một vị tiền bối, bất quá hắn chưa kể hết, ta cũng rất muốn biết cái kết ra sao. . .”
“Vậy sao không đi hỏi a Yến Đại Nhân!” Cố Trường Sinh trông mong nhìn hắn, cả câu truyện của Yến Hành Vũ kể cơ hồ cùng Chu Kinh Thiêu Ma Sự trước đó hắn nghe hoàn toàn khác nhau, cho nên đối với cái kết Cố Trường Sinh có loại nóng ruột nóng gan chờ đợi.
“Hắn c·hết. . .”
“Được rồi thôi đi. . .”