Khi trước Đường Niệm Niệm không quá hiểu những từ liên quan đến tình mẹ, ví dụ như khi con cái gặp phải nguy hiểm thì người làm mẹ sẽ lao lên chắn đỡ cho con không hề do dự.
Lúc trước cô nghe thấy những lời ấy cô sẽ không cho là đúng, cô còn chưa từng nghĩ rằng nếu như cô làm mẹ thì có lẽ sẽ không vô tư như vậy, cô sẽ cố gắng nuôi dạy con cái nhưng bảo cô hy sinh bản thân để đổi lấy mạng sống của con thì có lẽ cô không làm được.
Nhưng bây giờ cô thật sự đã làm mẹ rồi, khi ôm con b.ú sữa cô bỗng hiểu thấu được câu nói này.
Tình mẫu tử sẽ không cân nhắc được lợi mà là một loại hành vi trong vô thức, nếu như có người muốn hại ba đứa con của cô thì cô cũng sẽ bảo vệ chúng bằng cả tính mạng.
Sữa của Đường Niệm Niệm không đủ cho ba đứa con, nên vẫn phải bổ sung thêm sữa bột, chỉ sau một ngày mà ba đứa trẻ đã lớn lên nhiều, mặt không còn nhăn nhó nữa, trông xinh xắn hơn nhiều.
Chỉ là ba đứa trẻ đều nhỏ con hơn so với những đứa bé bình thường một chút, thằng cả là nặng nhất cũng chỉ có 2 kg tám lạng, thằng hai là hai cân hai lạng, thằng ba hai cân, nhưng bác sĩ nói ba đứa nhóc đều vô cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật bẩm sinh nào.
Đường Niệm Niệm nằm viện một tuần, ngày nào cô cũng đều uống canh cá và canh chân giò hoặc là trứng gà nấu với rượu cái đường đỏ, đều để có sữa, một ngày ăn sáu bữa nên bây giờ cô nhìn thấy những thứ ấy là buồn nôn, nhưng dưới cái ép của bà cụ Đường thì cô đành phải bịt mũi nuốt.
Cái lợi của một ngày sáu bữa chính là sữa của Đường Niệm Niệm dồi dào hơn, ba đứa trẻ được nuôi trắng trắng mập mập, mỗi ngày một khác.
Mới trong một tuần ngắn ngủi, tính cách của ba đứa trẻ đã gần như có thể nhìn ra được rồi.
Thằng cả điềm tĩnh, thằng hai nghịch ngợm, thằng ba kề cà lười biếng, lười tới nỗi chẳng ư hử gì, chỉ có khi đói khi ị tè mới ư hử mấy tiếng, thời gian còn lại đều nhắm mắt nghỉ ngơi, tuổi mới tí xíu mà còn bình thản hơn ông cụ già.
Trong một tuần nằm viện thì ngày nào cũng có người tới thăm nom, cả nhà chủ nhiệm Giải, bộ trưởng Ngưu, Viên Hồng Mai, Tôn Đông Tú, Lưu Đan Hà, Đồng Hiểu Phương, Ngô Uyển Hoa đều đến, còn có xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ cũng đặc biệt đến thăm.
Vì xưởng trưởng Vũ biểu hiện công việc xuất sắc nên được thăng chức thành người đứng đầu bộ công nghiệp Chư Thành, thỏa mãn nguyện vọng làm quan của ông ấy.
Xưởng trưởng Tiền cũng có cơ hội thăng tiến, nhưng ông ấy từ chối, bây giờ ông ấy là xưởng trưởng của nhà máy cơ, nhà máy cơ đang phát triển rất nhanh, sản phẩm bán cả trong và ngoài nước, ông ấy lại mua mảnh đất mới chuẩn bị mở rộng thêm nhà máy cơ, chăm chỉ làm việc.
“Tiểu Đường làm việc gì cũng giỏi giang hơn người khác, sinh con cũng được luôn trong một bước, quá giỏi!” Xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ cùng đến, hai người trông thấy ba đứa trẻ như phấn điêu ngọc khắc thì thương yêu vô cùng, đều cho mỗi đứa trẻ một cái lì xì to, còn không quên nịnh Đường Niệm Niệm.
“Tiểu Đường, sau này có dự định gì không?” Xưởng trưởng Vũ mỉm cười hỏi.
“Cháu chuẩn bị nghỉ hưu dưỡng già.” Đường Niệm Niệm nói lời thật lòng, bây giờ mỗi năm cô đều có rất nhiều thu nhập nên không cần phát triển sự nghiệp nữa, nếu sau này ở nhà chán quá thì sẽ đầu tư đại vài thứ để g.i.ế.c thời gian.
“Cháu mới 22 tuổi, đang tuổi hoàng kim ngời ngời, sao có thể nghỉ hưu được, Tiểu Đường này cháu có muốn tới Chư Thành đầu tư nữa không? Bây giờ tình hình phát triển của Chư Thành tốt lắm, cháu từ Chu Thành mà ra nên chắc chắn bọn chú sẽ cho cháu chính sách ưu đãi tốt nhất…” Xưởng trưởng Vũ thao thao bất tuyệt, vận động một cách rất tận chức tận trách.
“Ông có gấp gáp thế nào cũng phải để Tiểu Đường ở cữ hết đã, địa chủ tư bản cũng không ác như ông!” Xưởng trưởng Tiền trừng mắt giận dữ, rồi đá m.ô.n.g xưởng Vũ sang bên cạnh, mỉm cười nịnh nọt Đường Niệm Niệm bảo rằng: “Tiểu Đường, chú định mở một nhà máy làm máy cắt răng cưa, chú điều tra rồi, nhu cầu của thị trường máy cắt răng cưa khá lớn, chỉ cần chúng ta sản xuất ra máy cắt răng cưa thì chắc chắn sẽ không phải lo không bán được!”
“Chú tìm thấy nhân tài kỹ thuật chưa?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Đương nhiên là máy cắt răng cưa có thị trường nhưng kỹ thuật yêu cầu cũng càng cao hơn, cô không có nghiên cứu quá nhiều đối với máy cắt răng cưa nên không thể cung cấp kỹ thuật phụ trợ được, có điều trong không gian của cô có mấy cái máy cắt răng cưa tiên tiến, đến khi ấy có thể lấy ra làm vật mẫu.
“Chú đã liên lạc với bên Trùng Khánh rồi, vấn đề không lớn đâu.” Xưởng trưởng Tiền cười rất đỗi gian manh, thực ra ông ấy đã đào được người rồi, ở Trùng Khánh có một xưởng nhà máy cắt răng cưa của nhà nước, quy mô rất lớn, nhân tài mà ông ấy cần đều có, chỉ cần ông ấy chịu đưa ra giá cao thì sẽ không ngừng đào góc tường.
Đường Niệm Niệm ngẫm nghĩ rồi đồng ý nhưng cô lại đưa ra một yêu cầu: “Cháu có thể góp vốn, cổ phần giữ bốn mươi phần trăm, còn những cái khác thì cháu không quan tâm, tùy các người.”
“Không thành vấn đề, những việc khác để chú lo!” Xưởng trưởng Tiền chỉ đợi câu nói này, bây giờ ông ấy chỉ thiếu tiền nên chỉ cần có được tiền thì tất cả mọi thứ đều dễ dàng làm việc.
Hai người họ không ở lại lâu, ngồi được một lúc rồi lại tất tả rời đi, cả hai đều bận tối mắt tối mũi.
Trước khi xuất viện một ngày Beauvoir có đến, bây giờ cô ấy đang học ở đại học Thượng Hải, còn Emir lại quay về Mỹ học đại học, vì tiếng Anh của cậu ta quá kém đến cả viết tiếng Anh cũng chẳng viết được nên trong cơn nóng giận bố mẹ của cậu ta đã đá cậu ta về Mỹ học hành.