"Mấy em bé thật là đẹp, Niệm Niệm, sao mấy bé con trông không giống nhau vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Beauvoir sau khi nhìn thấy ba đứa nhỏ chính là ba đứa là sinh đôi mà sao lại không giống nhau.
Đứa lớn trông giống Thẩm Kiêu, chỉ là trắng hơn cha nó, thằng hai thì giống Niệm Niệm như đúc, đây là bà cụ Đường nói, còn Đường Niệm Niệm thì chẳng nhìn ra thằng hai giống mình chỗ nào, cô cảm thấy ngũ quan của cả ba đứa nhỏ đều hao hao nhau.
Bà cụ Đường nói lúc Đường Niệm Niệm mới đến nhà họ Đường, dáng vẻ khi đó của cô y chang thằng hai, hai mẹ con cứ như một khuôn đúc ra.
Còn thằng ba lại có nét kết hợp giữa Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm, có lúc lại thấy giống Đường Niệm Niệm, có lúc lại nhìn giống Thẩm Kiêu, nhất thời không thể phân biệt được là giống ai, đương nhiên điều Đường Niệm Niệm vui mừng là cả ba cục cưng đều rất trắng, không di truyền làn da đen của cha.
"Bọn nó sinh ba nhưng khác trứng!" Đường Niệm Niệm giải thích.
"Mấy đứa bé mềm quá, lại còn thơm mùi sữa nữa, Niệm Niệm thật vĩ đại, một lần sinh được cả ba bé, bụng cô có bị nứt vỡ không?"
Beauvoir nhẹ nhàng đưa tay chọt chọt đôi má bầu bĩnh của ba em bé, cô ấy không dám dùng chút sức nào, vì sợ làm tổn thương đứa trẻ.
Hơn nữa trên người của ba đứa bé có mùi sữa rất dễ chịu, đáng yêu c.h.ế.t mất, cô ấy rất muốn đóng gói đem về.
Beauvoir giống như cô bé hiểu kỳ, có cả bụng câu hỏi, còn muốn sờ sờ bụng của Đường Niệm Niệm, xem thử có vết nứt không, bị Đường Niệm Niệm chán ghét đẩy ra.
"Thích trẻ con như vậy, sau này cô và Emir sinh cả một đội bóng đi."
"Tôi không thèm sinh với cậu ấy, cậu ấy rất trẻ con!"
Beauvoir tuy ngoài miệng nói chán ghét nhưng trên mặt lại thẹn thùng.
"Cả hai đều tám lạng nửa cân, khỏi phải chê qua chê lại."
Đường Niệm Niệm hừ nhẹ một tiếng, giờ cô đã dám chắc kiếp trước Emir thật sự là chân ái của Beauvoir, chính là đạo diễn nổi danh ấy.
Bời vì Emir khi còn học đại đã học chuyên ngành là đạo diễn, châm ngôn của cậu ta là, sẽ quay một bộ phim lưu lại tiếng thơm muôn đời, Beauvoir cười nhạo cậu ta, nhưng mà quả thật kiếp trước Emir đã làm được.
Số phim mà cả đời của cậu ta quay rất ít, chỉ có mười mấy bộ, nhưng bộ nào cũng là kinh điển, dù cho có trải qua mười mấy năm, phim của cậu ta vẫn luôn được mọi người bàn luận say sưa, còn được thế hệ sau ca tụng là đạo diễn xuất sắc, trăm năm khó gặp.
Emir rất được yêu mến ở Hoa Hạ, cũng bởi vì cậu ta rất si mê nền văn hóa Hoa Hạ, trong phim của cậu ta thường xuất hiện những điều liên quan đến Hoa Hạ, hơn nữa không giống như những bộ phim phương Tây khác là có nội dung cố ý gièm pha Hoa Hạ, nội dung trong phim của Emir là tuyên truyền Hoa Hạ một cách chân thật, cho nên cậu ta rất được người Hoa Hạ kính trọng.
"Niệm Niệm, tôi muốn làm mẹ nuôi của em bé."
Beauvoir đột nhiên có ý tưởng này, nhất quyết muốn làm mẹ nuôi, lại bị Đường Niệm Niệm từ chối thẳng thắn, lý do là chênh lệch vai vế.
"Emir là đồ đệ của tôi, sau này cô gả cho cậu ta thì vai vế sẽ bằng với con của tôi, dựa vào gì mà làm mẹ nuôi của bọn nó?"
"Chẳng phải cô nói có thẻ mạnh ai nấy gọi sao? Tôi sẽ không chỉ làm cho có, tôi cho tụi nhỏ bao lì xì thật lớn."
Beauvoir nũng nịu, còn lấy sức mạnh đồng tiền ra, nhưng Đường Niệm Niệm không chút lay động, cô đâu thiếu chút tiền này.
Cô tuyệt đối sẽ không nhận cha nuôi mẹ nuôi cho con.
Beauvoir nhìn ra được cô không thích nên không quậy nữa, cô ấy cho ba em bé ba bao lì xì cực lớn, còn hỏi: "Mấy bé tên gì thế?"
Đường Niệm Niệm sững người, đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng mà mình đã bỏ quên.
Cô và Thẩm Kiêu còn chưa đặt tên cho mấy đứa bé, bình thường cứ hay kêu đứa cả đứa hai đứa út.
"Đặt tên là chuyện lớn, không thể làm bừa, cần phải từ từ suy nghĩ!" Đường Niệm Niệm nói như thể rất trịnh trọng.
"Cũng đúng, Niệm Niệm cô phải đặt tên nào hay hay cho ba em bé nhé!"
Beauvoir không hề nghi ngờ, còn thật sự cho là bọn họ phải từ từ đặt, cô ấy lại đùa nghịch với mấy em bé một lát rồi quay lại trường.
Buổi chiều, Thẩm Kiêu tới bệnh viện, hai người vò đầu bứt tóc nghĩ tên cho mấy cục cưng, chỉ trong mười phút đã chọn xong.
"Đứa lớn gọi là Thẩm Lương, sau này là trụ cột gia đình chúng ta*!”
*Lương trong từ 栋梁 (Đống Lương), nghĩa là trụ cột/rường cột quốc gia.
"Đứa hai gọi là Thẩm Nhan, đảm nhận đẹp là được*!”
*Nhan trong nhan sắc.
"Đứa ba gọi là Thẩm Trì, vì cứ lề mà lề mề*!”
*Thẩm Trì là 沈迟, từ 磨叽(lề mà lề mề) đồng nghĩa với 迟.
Đường Niệm Niệm gõ bàn đồng ý, Thẩm Kiêu giơ tay đồng ý, tên cũng chỉ là danh xưng thôi, gọi gì cũng được.
Năm năm sau.
Ba anh chị em năm tuổi, đã đi mẫu giáo ở nhà trẻ quân khu, rất gần với khu gia thuộc, ba anh chị em tự mình có thể tự đi học rồi tự về, không cần người lớn đưa rước.
Năm năm nay Thẩm Kiêu cũng không rảnh, lại thăng chức, giờ là phó quân trưởng của quân đội, đợi Minh Chấn Hưng về hưu thì mọi việc sẽ gần như là do anh thay ca.
Năm năm này Đường Niệm Niệm trải qua cuộc sống như nghỉ hưu, mỗi ngày tiền vô đều đều, nguồn tiền ổn định nhanh chóng tăng thêm, cô và xưởng trưởng Tiền hợp tác mở xưởng máy cắt răng cưa, đã trở thành xưởng máy cắt răng cưa lớn nhất của Giang Nam, xưởng sản xuất máy hút bụi của cô và Lưu Đan Hà hùn vốn, cũng trở thành công ty kỳ lân của Giang Nam.
Còn có nhãn hiệu thời trang của cô, cũng lừng danh đến quốc tế, ngoài ra còn có xưởng kẹp tóc của cô và Chu Quốc Khanh mở, còn có nhà máy gia dụng với Tuyền Xuân Vinh, các nhà máy đều ăn nên làm ra, không ngừng phát triển, mỗi ngày nằm ở nhà cũng có tiền vào tài khoản, đếm cũng đếm không xuể.
Trong năm năm này cũng xảy ra không ít chuyện, chú nhỏ Đường Mãn Đồng kết hôn với Thượng Quan Tĩnh rồi, bọn họ về một nhà với nhau khiến Đường Niệm Niệm rất kinh ngạc, bởi vì cô cảm thấy chú nhỏ không xứng với Thượng Quan Tĩnh.
Song sau khi kết hôn, biểu hiện của Đường Mãn Đồng rất không tệ, hai người có với nhau một đứa con gái, giờ cũng bốn tuổi rồi, tên là Đường Chỉ Huyên, tính cách rất giống mẹ cô bé, tuổi còn nhỏ mà rất có phong thái người lớn, cử chỉ hành động rất điềm đạm, ngay cả Đường Mãn Đồng cũng sợ đứa con gái này.
Đường Kiến Thụ cũng kết hôn rồi, vợ anh ta là bạn thời đại học, hai người có với nhau một trai một gái, một nhà bốn người rất hạnh phúc.
Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đều không kết hôn, công ty mậu dịch của họ thành lập có quy mô rất lớn, ngoài đặc sản quê nhà của Triệu Xuân Mai, còn thu thập những món đặc sản của các dân tộc trên toàn quốc, đều rất được người Tây ưa chuộng, hai người bận đến nỗi không có thời gian để hẹn hò.
Đường Cửu Cân vừa mới thi đại học xong, thiếu nữ trưởng thành thay đổi một trăm tám mươi độ, lúc nhỏ Cửu Cân mũm mĩm, hiện giờ đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nếu như chỉ im lặng ngồi đó, thì sẽ không ai nhận ra cô bé là cô nhóc có thể đánh cho mấy tên đàn ông nằm bò ra đất.
Cưu Cân vừa mới điền xong nguyện vọng, là trường quân đội Kim Lăng, cũng là trường cũ của Nghiêm Trung Kiệt.