Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 676




Thẩm Kiêu cực kỳ thích ăn tất cả đồ ăn có vị giấm đường, anh cảm thấy nhất định là bị anh ảnh hưởng, tình cảm vợ chồng sâu sắc, khẩu vị đều sẽ đổi theo, rất bình thường.

Lại qua mấy ngày, tuyết tan, mặt đất cũng trơn, lúc này bà cụ Đường mới bảo Thẩm Kiêu dẫn cháu gái đến bệnh viện kiểm tra.

Thẩm Kiêu lập tức căng thẳng, vô cùng lo lắng dẫn theo vợ đi bệnh viện. Sau một loạt kiểm tra được làm xong, bọn họ ngồi chung một băng ghế dài tại hành lang chờ kết quả.

"Anh thích con trai hay con gái?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Thích tất."

Thật ra Thẩm Kiêu muốn nói anh đều không thích, con nít rất đáng ghét, nhưng Niệm Niệm sinh anh vẫn thích.

"Về sau anh phụ trách giáo dục con cái, không thể nuôi ra phá gia chi tử!"

Đường Niệm Niệm rất tự hiểu lấy mình, cô chắc chắn không có kiên nhẫn quản giáo trẻ con, vẫn là giao cho Thẩm Kiêu đi.

"Chắc chắn sẽ không, không nghe lời thì đánh!"

Thẩm Kiêu rất có lòng tin, dưới sự giáo dục bằng roi vọt của anh, chắc chắn sẽ không xuất hiện đứa con bại gia tử.

"Anh ra tay nên nhẹ chút, dù sao cũng là ruột thịt của chúng ta, đừng đánh chết!" Đường Niệm Niệm dặn dò.

"Yên tâm đi, đánh không chết!"

Thẩm Kiêu rất có lòng tin với mình, anh ra tay có nặng nhẹ, nhiều lắm là đau mấy ngày, để đứa trẻ nhớ lâu một chút.

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, cô lại buồn ngủ, cô cảm thấy cô mang thai một con rùa đen, mỗi ngày chỉ biết đi ngủ.

Cô dựa vào trong n.g.ự.c Thẩm Kiêu ngủ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, ánh mắt mấy người phụ nữ có thai bên cạnh nhìn bọn họ đều rất kỳ lạ. Bọn họ đã nghe thấy cuộc trò chuyện mới nãy của hai người này, thật là lo lắng thay con của bọn họ. Cha mẹ có vẻ hung tàn như vậy, tương lai đứa trẻ thật đáng lo!

Kết quả đã ra, đúng là Đường Niệm Niệm đã mang thai, bác sĩ bảo bọn họ tròn ba tháng thì về chụp siêu âm.

Đường Niệm Niệm sau khi được xác định mang thai đã trở thành bé cưng trong nhà. Mỗi bữa, cơm đến há miệng, áo đến thì vươn tay, như cuộc sống thần tiên, ngay cả cô yêu cầu muốn lên giường ăn cơm, bà cụ Đường cũng chiều theo cô.

Thẩm Kiêu còn cố ý làm một cái bàn nhỏ cho cô, đặt ở trên giường thuận tiện cho ăn cơm, bà cụ Đường thì tự mình bưng đồ ăn đến giường. Cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp như vậy, khiến cho Đường Niệm Niệm không nhịn được cầu nguyện, hi vọng mình đang có bầu Na Tra.

Mang thai ba năm, thì có thể hưởng thụ ba năm rồi, tốt biết bao!

Chỉ là cầu nguyện của cô đã không thành công, ngay cả mang thai mười tháng cũng chưa tới, bởi vì cô mang thai ba đứa, bác sĩ nói khả năng rất cao sẽ sinh non, bảo cô lúc bảy tháng là đi nằm viện.

Bà cụ Đường vừa kích động vừa lo lắng, ngay cả ăn tết cũng không có về Đường Thôn, mỗi ngày thăm nom ở bên người Đường Niệm Niệm, Mục Anh Liên cũng chạy tới chăm sóc, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ.

Người một nhà đều vây quanh Đường Niệm Niệm, cuộc sống dưỡng thai vừa hạnh phúc lại ngắn ngủi, có lẽ là bởi vì linh tuyền. Mặc dù Đường Niệm Niệm mang thai ba đứa, nhưng thân thể không cảm thấy nặng nhọc, hơn nữa cô luôn luôn kiên trì đến tám tháng mới sinh.

Tháng 6 năm 1982, Đường Niệm Niệm thuận lợi sinh hạ ba đứa bé tại bệnh viện.

Đứa lớn là con trai, đứa thứ hai là nữ, đều sinh rất thuận lợi. Chỉ có đứa thứ ba là chậm chạp giống rùa đen, cách anh chị tầm mười phút mới ra ngoài, còn là bị Đường Niệm Niệm mắng mới chui ra. Bởi vì bác sĩ nói trong bụng cô còn có một đứa không chịu ra, vẫn không ra, bác sĩ sẽ đưa tay vào kéo.

Đường Niệm Niệm vừa nghĩ tới hình ảnh tay bác sĩ luồn vào trong bụng của cô, thì không khỏi nổi da gà, sau đó cô quát ầm lên với bụng mình: "Thằng ranh con mày còn không ra, sẽ bảo cha mày đập nát cái m.ô.n.g của mày!"

Chưa tới hai phút, đứa thứ ba đã ra.

Sinh sản kết thúc trong thắng lợi, Đường Niệm Niệm nhìn ba đứa bé đỏ rừng rực, ghét bỏ nói: "Thật xấu!"

Sau đó thì ngủ.

Đến khi Đường Niệm Niệm tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, cô bị tiếng khóc của ba đứa trẻ đánh thức, bà cụ Đường và thím Trương đang cho ba đứa bé ăn sữa bột, Thẩm Kiêu đang trông ở bên giường, thấy cô tỉnh lại thì lập tức bưng canh cá nóng hổi đến.

Canh cá diếc là do thím Trương hầm, rồi cho vào bình giữ nhiệt, lúc đổ ra vẫn còn bốc khói, nước canh màu trắng đục trông rất ngon miệng.

Sinh con là việc tiêu tốn thể lực, Đường Niệm Niệm đã đói tới mức n.g.ự.c dán vào lưng từ lâu rồi, cô để Thẩm Kiêu đỡ mình ngồi dậy, lưng tựa lên gối rồi uống canh cá từ tay Thẩm Kiêu.

“Không bỏ muối à?” Đường Niệm Niệm uống một ngụm to, suýt chút nữa đã ói hết ra ngoài, canh cá mà không cho muối thì chả khác gì dầu gan cá cả, mùi tanh càng nồng hơn, cô không nuốt được.

“Cho một chút, đang trong thời gian ở cữ không thể ăn quá nhiều muối.” Thím Trương giải thích.

“Cháu bịt mũi lại không ngửi thấy gì, rồi đừng nếm kỹ là được.” Bà cụ Đường đưa ra ý kiến, khi trước bà ấy ở cữ cũng uống canh cá và canh móng giò như thế.

Đường Niệm Niệm buồn bực bịt mũi lại, một hơi uống hết bát canh, trong miệng cô toàn là mùi tanh nên vội vàng uống hớp nước súc miệng.

“Oe…”

Tiếng khóc của đứa trẻ lanh lảnh vô cùng, cả cái phòng bệnh cũng có thể nghe thấy được, rồi ngay sau đó lại có một tiếng khóc khác vang lên, cũng hừng hực ầm ĩ như thế, vừa nghe đã biết là có một cái cổ họng tốt.

Qua một lúc sau, có tiếng khóc rì rì vang lên, âm thanh nhỏ hơn hai cái trước rất nhiều, nó rầm rì khe khẽ.

Đường Niệm Niệm vừa nghe là biết tiếng khóc rì rì ấy chắc chắn là thằng ba, lúc ở trong bụng rầm rì, sau khi ra ngoài vẫn rầm rì, cả cô và Thẩm Kiêu đều có cái tính hùng hùng hổ hổ, sao lại sinh ra cái đứa kề cà vậy?

Đột biến gen à?

“Cái giọng tốt thật đấy, bác sĩ cũng nói mấy thằng nhóc nhà ta khỏe khoắn lắm, trông không giống sinh ba.”

Bà cụ Đường bế thằng cả lên, vươn tay ra sờ lên m.ô.n.g nó rồi cởi tã ra một cách thành thạo, bà cụ mỉm cười nói: “Cụ thay bỉm cho con nhé, đói chưa nào, thay bỉm xong rồi cụ pha sữa bột cho con!”

Thím Trương lần lượt bế thằng hai và thằng ba lên, đều tè ra cả rồi, ba thằng nhóc làm gì cũng theo sát thằng cả, đến cả ị đái cũng dí theo.

Đường Niệm Niệm uống canh cá xong thì buổi chiều có sữa, cô bèn cho ba đứa bé uống sữa, lúc này đây cô mới có cảm giác làm mẹ, lúc bọn trẻ ở trong lòng cô ra sức b.ú sữa, trán toát bồ mô, b.ú tới nỗi phát ra tiếng ừng ực, thì cảm giác trong lòng cô vô cùng thần kỳ.

Có lẽ cảm giác ấy chính là tình mẹ!