Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 243




Sau đó là một cú cước vô hình từ Đường Niệm Niệm, đá liên tục mười mấy phát, Tề Quốc Hoa nằm bò không đứng dậy được.

Nếu không phải lát nữa tên khốn này vẫn còn giá trị, Đường Niệm Niệm chắc chắn sẽ không nương tay.

“Hết giận, nên làm chuyện chính rồi!”

Đường Niệm Niệm vỗ tay, mỉm cười với Hà Chí Thắng và Chu Tư Nhân, cả hai đều bị nụ cười mê hoặc, cũng mặc kệ Tề Quốc Hoa đang rên rỉ dưới đất.

“Đúng đúng đúng, nên làm chuyện chính, tôi đi đây!”

Hà Chí Thắng phản ứng lại, xoay người rời đi, nhường chỗ cho cậu Chu.

“Không cần, cùng nhau đi!”

Giọng Đường Niệm Niệm lạnh lùng, Hà Chí Thắng vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ cô Đường thích chơi nhiều người?

Thật ra gã ta không phản đối, chỉ là không biết cậu Chu có ý kiến hay không?

Chu Tư Nhân tối sầm mặt, anh ta không thích làm chung, tên quái thai Hà Chí Thắng này xứng sao?

Anh ta đang định lên tiếng bảo Hà Chí Thắng cút đi, thấy chướng mắt, thì cả người đã hôn mê.

Hà Chí Thắng thay đổi sắc mặt, há miệng định kêu thuộc hạ, nhưng trước mắt cũng tối lại, ngã uống.

Đường Niệm Niệm cười lạnh, một chân đạp lên ngực Tề Quốc Hoa đang nằm dưới đất, tên khốn này đã ngất xỉu.

Cô thả Thẩm Kiêu ra.

“Để anh xử lý những người phía dưới, đừng giết chết, phải dẫn lên hai con chó!”

Đường Niệm Niệm lười xuống lầu.

“Ừm.”

Thẩm Kiêu gật đầu, nghiêm mặt bước xuống lầu, không bao lâu sau, anh đã xách hai con chó lên lầu.

Hai con chó hung dữ đứng trước mặt anh còn ngoan hơn cả cừu con, kẹp chặt đuôi, cụp mày xuống, không dám hó hé một tiếng nào.

“Anh ăn cơm trước đi, ăn xong rồi làm việc tiếp.”

Đường Niệm Niệm không nóng vội, tối nay vẫn còn rất nhiều thời gian mà.

Cô đã ăn hết mấy món đồ ăn đó, Hà Chí Thắng không động đũa, Chu Tư Nhân cũng chỉ uống chút rượu, đều sạch sẽ.

Thẩm Kiêu nhanh chóng ăn hết đồ ăn trên bàn, Đường Niệm Niệm cười tủm tỉm nói: “Đi, lục soát bảo bối nào!”

Hà Chí Thắng đã là chủ nhiệm nhiều năm, chắc chắn vơ vét rất nhiều bảo bối, vừa lúc có hời cho cô.

Thẩm Kiêu rất có kinh nghiệm trong việc tìm bảo bối, không bao lâu sau, anh lập tức tìm được một căn phòng tối bên dưới cầu thang, cơ quan nằm phía sau bức tranh treo trên tường cạnh cầu thang, quẹo trái ba lần, quẹo phải ba lần, lập tức mở ra.

Không khí trong phòng tối lưu thông, không có mùi ẩm mốc, hiển nhiên Hà Chí Thắng rất hay vào đây.

Có bốn mươi mấy cái rương, còn có hai chiếc kệ bác cổ, bên trên đều là các đồ vật trang trí quý giá, có vài món Đường Niệm Niệm đã từng nhìn thấy ở viện bảo tàng, bốn mươi mấy cái rương, có mười mấy cái rương trong số đó đều là thỏi vàng, những cái khác là vàng bạc châu báu ngọc quý, còn có thư pháp, bức họa,...

Đường Niệm Niệm không chút khách khí, cầm đi hết, không chừa lại một thứ gì.

Lại đi tới phòng của Hà Chí Thắng, tìm được một chiếc két sắt có chứa một số lượng lớn tiền mặt và các chứng từ khác nhau, tiền mặt có hơn một vạn, còn có rất nhiều chứng từ công nghiệp, chuyển khoản ra nước ngoài, phiếu gạo, phiếu thịt,... đều là đồ tốt.

Trong két sắt còn có mấy chiếc đồng hồ, có kiểu nam có kiểu nữ, đều là hàng hiệu.

Đường Niệm Niệm cướp không sót thứ gì, thậm chí gạo, thóc, dầu ăn, thịt trong phòng cũng lấy đi hết, không chừa lại một hạt gạo nào.

“Về nhà máy Tiền Tiến trước.”

Đường Niệm Niệm vỗ tay, thả Bách Tuế trông coi những người này, cô phải quay về nhà máy để tạo ra chứng cứ ngoại phạm.

Thẩm Kiêu đều nghe hết theo cô.

Hai người lái xe Jeep trở về nhà máy Tiền Tiến, xưởng trưởng Vũ và Đường Mãn Ngân đều có ở đó, bọn họ sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Đường Niệm Niệm nguyên vẹn trở về, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng quay về.

Đường Mãn Ngân thở phào, cơ thể lung lay, nếu không phải có Đường Kiến Quốc giữ lấy, ông ấy đã ngã xuống đất.

“Chân có hơi nhũn!”

Đường Mãn Ngân ngượng ngùng giải thích, sốt ruột một ngày trời, đến bây giờ mới yên tâm, chân ông ấy cũng không còn nhanh nhẹn nữa.

“Chú hai, chú Vũ, mọi người về nhà đi, cháu và Thẩm Kiêu tới nhà khách.” Đường Niệm Niệm nói.

“Haiz.”

Mọi người đều không hỏi nhiều, thật ra không hỏi cũng biết, nhất định là Thẩm Kiêu ra mặt đưa người ra ngoài.

Chẳng trách Đường Niệm Niệm đã có dự tính trước, không hề sợ hãi, thì ra là sớm biết Thẩm Kiêu sẽ tới cứu người.

Hai mắt Đường Lục Cân đỏ bừng, cảm giác áy náy khiến cô bé không dám nói chuyện với chị hai.

Đường Niệm Niệm vỗ nhẹ lên vai cô bé, an ủi: “Không sao cả, về nhà với chú hai đi.”

“Vâng.”

Đường Lục Cân ngoan ngoãn gật đầu, thầm hạ quyết tâm cô bé nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sau này không được làm liên lụy tới chị hai nữa.

Xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ đều mệt mỏi, lái xe trở về nhà.

Đường Niệm Niệm dẫn Thẩm Kiêu tới nhà khách, khi đăng ký, cô còn cố ý trò chuyện vài câu với người phục vụ, sau đó cô và Thẩm Kiêu mới trở về phòng của từng người.

Tám giờ tối, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm nhảy ra khỏi cửa sổ, họ không lái xe mà đi đường tắt, bay nhanh tới chỗ Hà Chí Thắng, tốc độ của cả hai rất nhanh, chỉ xuất hiện tàn ảnh.

Còn chưa tới mười phút, cả hai đã tới chỗ ở của Hà Chí Thắng, vẫn còn hôn mê.

Đường Niệm Niệm trói Chu Tư Nhân lại, cắt đầu lưỡi của Hà Chí Thắng và Tề Quốc Hoa, còn chu đáo rắc chút thuốc, đánh thức bọn họ.

“A...”

Bọn họ vừa tỉnh dậy đã có cảm giác miệng đau nhức, còn phát hiện bọn họ không thể kêu lên thành tiếng.

Hà Chí Thắng nhào về phía Đường Niệm Niệm giống như lệ quỷ, bị Thẩm Kiêu đá lùi lại, đúng lúc đá lăn lên người Tề Quốc Hoa.

“Từ từ thưởng thức nha!”

Đường Niệm Niệm cười, lúm đồng tiền như hoa, cô đã chuẩn bị một phần quà lớn đấy!

Hai người tức giận, nhưng rất nhanh sau đó lại mơ mơ hồ hồ, cơ thể càng lúc càng nóng, bồn chồn bất an, giống như có thứ gì đó làm loạn trong cơ thể bọn họ, khiến bọn họ không còn là mình.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu tới một đống hỗn lộn.