Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 242




Đường Niệm Niệm nắm tay anh, lóe lên một cái, hai người đã biến mất trong căn phòng, một lúc sau, Đường Niệm Niệm lại xuất hiện, Thẩm Kiêu ở lại không gian làm việc, mấy cây trồng trước đây anh trồng cũng đã chín, cần phải thu hoạch và trồng lại loại cây mới.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng ngày càng mờ, Đường Niệm NIệm còn ngủ thêm một giấc, vô cùng an phận.

Năm giờ rưỡi chiều, Hà Chí Thắng tự mình tới đón cô.

“Cô Đường, tới giờ ăn tối rồi, cậu Chu đã đến.”

“Đi thôi!”

Đường Niệm Niệm đứng dậy.

Mông cô nằm đến tê luôn rồi, đã đến lúc xử lý rác rưởi.

Hà Chí Thắng cũng có một chiếc xe Jeep, anh ta kêu Đường Niệm Niệm lên xe trước, sau đó còn tự cho mình là quý ông duỗi tay ra, rặn ra nụ cười còn đáng sợ hơn ma, nói: “Cô Đường, mời!”

Đường Niệm Niệm cố nén ghê tởm, nắm chặt tay sau đó lên xe.

Trên xe ngoại trừ tài xế thì chỉ có Hà Chí Thắng và Đường Niệm Niệm, Tề Quốc Hoa không có ở đây.

Trước đó anh ta không có tư cách ăn cơm tối, là anh ta yêu cầu muốn làm người giúp việc, Hà Chí Thắng mới đồng ý, kêu anh ta tự mình qua đó.

Lúc đến chỗ ở của Hà Chí Thắng, sắc trời cũng đã tối, Đường Niệm Niệm nhìn thấy hai con chó to với bộ lông tỏa sáng, còn có cả Tề Quốc Hoa đang dọn phân chó, anh ta giơ cái xẻng, khập khiễng xúc phân trên mặt cỏ.

Đường Niệm Niệm nhếch miệng, tốt lắm, người đều đã đến đủ.

Xe ngừng lại, Hà Chí Thắng xuống xe, hai con chó nhào đến, thân thiết ngoắt ngoắt cái đuôi, nhưng rất nhanh chúng nó đã ỉu xìu, cái đuôi cũng kẹp chặt lại.

Chúng nó sợ hãi liếc mắt nhìn Đường Niệm Niệm, không dám sủa một tiếng nào.

“Chưa được ăn no sao?”

Hà Chí Thắng trầm mặt, hai con chó là cục cưng là tim gan của gã ta, mỗi ngày đều được đút thịt tươi, bây giờ lại mang bộ dạng phục tùng mắt ủ rũ, hiển nhiên là chưa ăn no.

Gã ta nghiêm khắc liếc mắt nhìn hai người hầu cho chó ăn, hai người hầu run lẩy bẩy, sợ hãi tới mức mồ hôi túa ra trên trán.

Đúng là bọn họ có lén giấu thịt của hai con chó, nhưng không giấu nhiều, một ngày tầm mười cân thịt thì bọn họ chỉ giấu hai ba cân, chưa từng bị phát hiện, bọn họ đã làm vậy rất lâu, không ngờ hôm nay hai con chó này lại đi tố cáo.

Hà Chí Thắng hừ lạnh một tiếng, hôm nay gã ta không có thời gian dạy dỗ hai người này, giải quyết xong chuyện của cậu Chu, gã ta sẽ cho hai tên không biết trời cao đất rộng này biết tay!

“Mau đút nó ăn no!”

“Vâng.”

Hai người hầu liên tục đáp lời, dắt hai con chó đi ăn thịt, trong lòng còn nhẹ nhàng thở ra, hôm nay tâm trạng của chủ nhiệm Hà tốt, thế mà lại không truy xét bọn họ.

Ông trời phù hộ!

“Cô Đường, mời vào trong!”

Hà Chí Thắng nặn ra nụ cười, dẫn đường cho Đường Niệm Niệm, tiệc tối được chuẩn bị ở phòng ăn tầng hai, Chu Tư Nhân đã đến.

Đường Niệm Niệm đi lên bậc thang, bước đi không nhanh không chậm, rất nhanh đã đến phòng ăn ở tầng hai.

“Cô Đường, lâu rồi không gặp!”

Chu Tư Nhân đứng dậy bước đến, vô cùng đắc ý.

Lại làm bộ làm tịch như nào, còn không phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao, một con bé nông thôn thôi mà, còn muốn lên cả trời?

Đường Niệm Niệm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, cô đã suy nghĩ kỹ nên dạy dỗ thằng nhóc này bằng cách nào, có một chỗ vô cùng thích hợp.

“Ăn cơm đi, đói bụng!”

Đường Niệm Niệm không chút khách sáo, cô ngồi xuống, cầm đũa ăn.

Món ăn trên bàn vô cùng phong phú, gà vịt thịt cá của ngon vật lạ gì cũng có, màu sắc hương vị cũng đầy đủ, vừa nhìn đã biết là tay nghề của đầu bếp lớn, không thể lãng phí.

Đường Niệm Niệm ăn như gió cuốn, hoàn toàn không quan tâm đến Hà Chí Thắng và Chu Tư Nhân, chỉ tự mình ăn.

“Cô Đường, không phải cô nói cô có hiểu lầm với cậu Chu sao, nếu không thì nâng ly một cái?” Hà Chí Thắng cố ý nói.

“Đợi lát nữa.”

Trong miệng Đường Niệm Niệm vẫn còn đồ ăn, nói mơ hồ.

Cô ăn rất gấp, cũng không thèm nhìn Hà Chí Thắng, nhìn tên quái thai này một cái cũng ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn.

Ánh mắt của Chu Tư Nhân hiện lên vẻ khinh thường, dân quê chắc chắn chưa từng được ăn đồ ăn ngon, nếu sớm biết Đường Niệm Niệm tham ăn, anh ta đã không tặng hoa đỗ quyên, trực tiếp đưa tới một cái chân heo, nói không chừng bây giờ đã ngồi cửa trên rồi.

Chu Tư Nhân ăn chậm rãi, anh ta đang hưởng thụ quá trình chờ đợi, chỉ cần nghĩ tới việc, một lát nữa Đường Niệm Niệm kiêu ngạo sẽ phải đáng thương cầu xin được yêu chiều bên dưới thân anh ta, máu toàn thân anh ta đều sôi sục lên.

“Tề Quốc Hoa ngoài kia, để anh vào đi, tôi với anh ta không hòa hợp, mắng anh ta vài câu.”

Đường Niệm Niệm ăn no, đặt đũa xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối.

Là thời điểm ngược tra!

Hà Chí Thắng do dự, mặc dù gã coi thường Tề Quốc Hoa, nhưng dù sao hiện tại cũng là người của gã.

Chu Tư Nhân liếc mắt ra hiệu cho gã, chỉ là một Tề Quốc Hoa mà thôi, cứ để Đường Niệm Niệm vui vẻ một chút.

“Cô Đường đợi một lát!”

Hà Chí Thắng mỉm cười, đi tới cửa sổ, kêu ra phía bên ngoài: “Tề Quốc Hoa, lên đây!”

Tề Quốc Hoa đã ăn cơm xong, ăn cùng với những người khác ở phía sau bếp, anh ta đang vắt óc suy nghĩ, tìm cái cớ nào để lên được tầng hai, không ngờ cơ hội đã đưa tới cửa.

“Tới ngay!”

Tề Quốc Hoa hưng phấn trả lời lại, dưới ánh mắt hâm mộ của các thuộc hạ khác, anh ta khập khiễng bước lên lầu, nhanh chóng xuất hiện trước cửa nhà ăn.

“Chủ nhiệm Hà, anh tìm tôi sao?”

Tề Quốc Hoa hơi cúi người, vẻ mặt nịnh nọt.

“Lại đây đi!”

Hà Chí Thắng ngoắc một ngón tay, Tề Quốc Hoa ngoan ngoãn đi tới, biểu cảm kích động, còn tưởng rằng sẽ khen thưởng anh ta, thế nhưng—

“Bốp”

Một cái tát lên mặt anh ta, đánh tới mức khiến cả người anh ta ngã về sau.