Chu Tư Nhân cũng tỉnh.
Đầu lưỡi của anh ta cũng bị cắt, bị đau tỉnh lại.
"A... A..."
Khóe miệng Chu Tư Nhân chảy máu, kêu ú ớ, ánh mắt nếu như có thể giết người thì anh ta đã có thể giết chết Đường Niệm Niệm hơn mấy trăm lần rồi.
"Rất đau? Đừng nóng vội, còn có đau hơn!"
Trong tay Đường Niệm Niệm cầm đao, máu tươi đỏ thắm từ mũi đao nhỏ xuống dưới, lộ ra nét mặt tươi cười mỹ lệ của cô, trong đêm tối càng thêm âm trầm đáng sợ.
Sau lưng Chu Tư Nhân đều rét lạnh, con ngươi mở to, không ngừng lắc đầu, phát ra tiếng a a a a cầu xin.
Anh ta đã hối hận.
Không nên trêu chọc vào con quỷ Đường Niệm Niệm này.
Một con rắn độc làm sao có thể biến thành một con cừu nhỏ?
Buổi chiều Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn nghe lời, tất cả đều là vì dụ anh ta vào cuộc, sao anh ta lại không nghĩ tới?
"Đừng sợ, lần lượt từng cái một, rất nhanh thôi!"
Đường Niệm Niệm cười càng vui vẻ hơn, Chu Tư Nhân ở trong sách bị tác giả gọi là con cưng của trời, ôi... Cũng chỉ như thế mà thôi!
Ngay cả đầu ngón chân của Thẩm Kiêu nhà cô cũng không sánh bằng.
Thẩm Kiêu đen thui, trong đêm tối không thấy được anh, Chu Tư Nhân cũng không thấy anh, bây giờ anh ta bị sợ hãi quét sạch toàn thân, anh ta muốn về Kinh Thành, bí dược, kho báu gì đó, anh ta đều không cần.
Chỗ mắt cá chân chân trái truyền đến đau nhức kịch liệt, ngay sau đó là chân phải.
Biểu cảm của Chu Tư Nhân trở nên càng thêm sợ hãi, gân chân của anh ta đã bị cắt đứt.
Đường Niệm Niệm còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
"Còn nữa nha!"
Đường Niệm Niệm khẽ nói, giọng nói dịu dàng hơn bình thường nhiều, còn có nụ cười trên mặt cô cũng đẹp hơn bình thường nhiều.
Nhưng Chu Tư Nhân lại chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Anh ta muốn chạy trốn.
Tứ chi đều bị trói quá chặt, không thể động đậy được.
Hai cánh tay đều truyền đến đau nhức kịch liệt, trái tim của Chu Tư Nhân chìm xuống đáy, thần sắc tuyệt vọng.
Gân tay của anh ta cũng phế đi.
Anh ta và anh họ đều trở thành người tàn phế!
Chu Tư Nhân tức giận giãy dụa, trong miệng phun ra máu tươi, ông nội anh ta chắc chắn sẽ không tha cho con tiện nhân kia, chắc chắn sẽ báo thù cho anh ta!
"Đừng ồn ào, nằm yên đó xem kịch vui đi!"
Đường Niệm Niệm cầm đao, lau lên trên người anh ta mấy lần, lau sạch sẽ máu xong, lúc này mới nhét lại vào trong vỏ đao.
Thẩm Kiêu một mực không lên tiếng lúc này xoay Chu Tư Nhân lại, đối mặt với biển sao... Không đúng, là Địa Ngục luân hồi.
Hà Chí Thắng cùng Tề Quốc Hoa đang hỗn chiến.
Gã trốn, anh ta truy, anh ta lên trên, gã xuống dưới, anh ta công, gã thủ, anh ta kêu, gã khóc...
Giống như Địa Ngục sổ lồng, bách quỷ dạ hành.
Chu Tư Nhân nhắm mắt lại, anh ta không muốn xem những thứ xấu xa như vậy, nhưng Đường Niệm Niệm không cho anh ta nhắm mắt, lấy hai cây tăm tới chống dưới mắt anh ta.
"Trò hay hiếm có, xem cho rõ, đừng sợ, không bắt anh viết cảm nhận đâu!"
Đường Niệm Niệm cười tủm tỉm, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Xem cô tốt biết bao nhiêu, còn không bắt viết cảm nhận cơ mà!
Ánh mắt Chu Tư Nhân oán hận, gắt gao cắn răng, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất, thiếu gia nhà họ Chu anh ta có bao giờ chịu khuất nhục như vậy chứ?
Đường Niệm Niệm, chờ đó cho anh ta!
Anh ta nhất định phải trả lại gấp trăm lần!
Đêm đã khuya, đồng hồ điểm số mười, mười giờ rồi.
Trận hỗn chiến cũng ngừng lại.
Hai người máu thịt be bét nằm trên mặt đất như xác chết, phần ngực có hơi nhấp nhô lên xuống, còn hơi thở!
Dưới mi mắt Chu Tư Nhân còn chống tăm, đều đã bị đâm đến chảy máu.
Anh ta bị ép xem một màn kịch dơ bẩn.
Thể xác tinh thần đều mệt mỏi.
"Đến lúc rồi!"
Giọng nói của Đường Niệm Niệm rất vui sướng, cô còn chưa lấy ra chiêu chính đâu.
Thẩm Kiêu và cô tâm ý tương thông, đi dắt hai con chó tới, Niệm Niệm muốn làm gì, anh đều ủng hộ.
Đường Niệm Niệm nở nụ cười xinh đẹp với anh, đổ thuốc lên người Hà Chí Thắng và Tề Quốc Hoa, chính là thuốc đã từng đối với Hà Pháp Thắng.
Cô biết Ngụy Chương Trình khẳng định sẽ hoài nghi, nhưng không sao cả.
Ngụy Chương Trình đã che giấu giúp cô một lần rồi, thêm một lần nữa cũng không sao.
Hai con chó ngửi được thứ khiến bọn chúng cuồng say, đỏ ngầu cả mắt, chó dại nhào tới, cánh cửa Địa Ngục lại một lần nữa mở ra.
Máu thịt văng tung tóe...
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, sền sệt giống như thạch cao.
Chu Tư Nhân không ngừng nôn khan, phun ra mấy ngụm nước trong, anh ta không muốn xem, nhưng chỉ cần anh ta vừa nghiêng đầu, Thẩm Kiêu sẽ quay đầu anh ta lại, cực kỳ chu đáo tận tâm.
"Thấy hay không?"
Đường Niệm Niệm ghé vào lỗ tai anh ta nhẹ giọng hỏi.
"Ọe..."
Chu Tư Nhân còn đang nôn khan, trong mắt chảy ra huyết lệ.
"A..."
Chu Tư Nhân khóc lóc cầu xin, anh ta sai rồi, anh ta không nên nảy sinh ý đồ không chính đáng, anh ta muốn về nhà.
Anh ta sợ Đường Niệm Niệm sẽ dùng thủ đoạn như vậy đối phó mình, anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Đừng sợ, tôi sẽ không đối xử với anh như vậy đâu."
Đường Niệm Niệm nói bằng giọng điệu thương xót, tội nghiệp ghê, đã bị dọa thành dạng gì luôn rồi.
Chu Tư Nhân nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Đường Niệm Niệm là kiêng kị nhà họ Chu, mới tha cho anh ta.
Anh ta thậm chí còn nghĩ đến, chỉ cần trở lại Kinh Thành, anh ta sẽ bảo ông nội đối phó đôi cẩu nam nữ này, nhất định phải khiến bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong!
Thẩm Kiêu trong mắt có ý cười, mặt mày dịu dàng như hóa thành nước.
Niệm Niệm thật đáng yêu.
Anh rất thích.
"Coong coong coong..."
Đồng hồ gõ mười một giờ, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hai con chó ngừng lại, bên miệng đều là máu, chảy xuống tí tách, còn có chút ít bọt thịt.
Quần áo hai người dưới đất không chỉnh tề, thương tích đầy mình, có một số miệng vết thương còn có thể nhìn thấy xương trắng lấp ló.
Thẩm Kiêu đi qua, xoay người thăm dò, không còn thở nữa.
"Đi thôi."
Đường Niệm Niệm muốn đi nơi kế tiếp, sắp xếp cho Chu Tư Nhân.
Thẩm Kiêu một tay nhấc Chu Tư Nhân lên, cùng Đường Niệm Niệm rời khỏi căn biệt thự này.
"Đi đâu?"
Hai người đứng ở bên lề đường, Thẩm Kiêu hỏi.
"Bệnh viện tâm thần."
Khóe miệng Đường Niệm Niệm cong nhẹ, nơi đó nhân tài đông đúc, còn có hai người xuất sắc nữa.
Chu Tư Nhân khẳng định sẽ hạnh phúc không muốn về.
"A..."
Chu Tư Nhân điên cuồng kêu lên, anh ta không muốn đi bệnh viện tâm thần, nhưng vô luận anh ta phản kháng ra sao, đều không có tác dụng gì.