Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 103




Bà cụ Đường mở kho gạo ra, bên trong còn có mấy chục cân gạo, mười mấy quả trứng vịt, một bình dầu nhỏ, buổi sáng nấu cháo khoai lang, chiên trứng vịt rau hẹ và xào đ ĩa rau xanh, còn có hộp spam[1] do Đường Niệm Niệm lấy ra.

[1] Spam: thịt lợn đóng hộp.

Bà cụ Đường tiết kiệm thành tính, cắt một nửa spam, còn chỉ lấy hai quả trứng vịt.

"Cái này không nỡ, cái kia không nỡ, cuối cùng đều để cho Mắt Kính Nhỏ ăn hết!"

Đường Niệm Niệm ở bên cạnh lạnh lùng đâm một đao, biểu cảm của bà cụ Đường dần đen thui với tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy, bờ môi tức giận đến run run.

Bà cụ cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, bạch bạch bạch chạy tới lấy thêm ba quả trứng, cũng cắt luôn một nửa hộp spam còn lại, trứng vịt xào rau hẹ, rau xanh xào, cọng hoa tỏi non xào spam.

Đều là tràn đầy một đ ĩa lớn, hơn nữa đồ ăn phụ ít mà món chính thì nhiều, nhà họ Đường chưa từng ăn bữa sáng nào xa hoa như thế.

"Ăn đi!"

Bà cụ Đường múc xong mấy bát cháo khoai lang, mỗi bát đều có một cái bánh mật, trước kia chỉ có Đường Niệm Niệm và Đường Mãn Kim mới có tư cách ăn bánh mật, những người khác là ăn cháo không.

Đường Cửu Cân dùng sức nuốt nước miếng, gắp một miếng trứng lớn, lại cắn một miếng bánh mật lớn, sau khi ăn xong lại húp rột rột một miếng cháo, má ơi, ăn quá ngon!

Chị cả ngu ngốc trộm đồ vẫn có chỗ tốt nha, bà nội đã trở nên hào phóng hơn rồi!

Cô nhóc ăn đến vô cùng thỏa mãn, bà cụ Đường lại ăn đến mối thù càng thêm sâu nặng, cắn một cái bánh mật cứ như cắn thịt kẻ thù, biểu cảm còn có sát khí hơn cả ra trận giết địch.

Từ Kim Phượng ngồi đối diện bà ấy ăn mà trong lòng run sợ, đến ngay cả bánh mật mỹ vị cũng ăn không thấy ngon, mẹ chồng hiện tại càng bình tĩnh, sau khi đi nông trường, con gái cả sẽ càng nguy hiểm, làm sao bây giờ?

Điểm tâm xa hoa được ăn hết rất nhanh, cháo và đồ ăn đều được ăn sạch sẽ, bà cụ Đường bảo con trai cả đi gọi đại đội trưởng tới bàn chuyện.

Đường Ngũ Cân làm ra loại chuyện xấu này, bà ấy phải nói với đại đội trưởng một tiếng, hơn nữa đi nông trường cũng phải để đại đội trưởng dẫn đi.

Đại đội trưởng nhanh chóng đi tới, trên đường nghe Đường Mãn Kim nói sơ qua, vội vàng chạy tới, nhìn thấy phòng bếp bị cướp sạch không còn gì, tâm tình khó chịu những ngày nay của ông ấy đột nhiên được an ủi cực lớn.

So với đứa ngu Đường Ngũ Cân này, con gái của ông ấy vẫn đỡ hơn một chút xíu, chí ít không có trộm đồ vật trong nhà đưa đến nhà họ Tuyên!

"Trước tiên đừng vội đi nông trường, cháu gọi điện thoại hỏi tình huống một chút."

Đại đội trưởng trấn an bà cụ Đường, đến ủy ban thôn gọi điện thoại.

Mười mấy phút sau, đại đội trưởng đen mặt trở về, trầm giọng nói: "Ngũ Cân đã ở nông trường, tự xưng là vị hôn thê của Hà Quốc Khánh, Hà Quốc Khánh không có thái độ, không thừa nhận cũng không phủ nhận."

"Đồ ngu này, tặng không tới cửa người ta cũng không cần, hiện tại liền đi nông trường, bà đây đánh chết cái thứ đi3m chó nó!"

Bà cụ Đường tức điên lên, tên vương bát đản Mắt Kính Nhỏ này căn bản không có nhìn trúng Ngũ Cân, nhưng cũng không cự tuyệt, dù sao đàn ông không thiệt thòi, người chủ động đưa tới cửa dù sao cũng chính là đồ ngu Ngũ Cân này, thanh danh xấu cũng là Ngũ Cân, Mắt Kính Nhỏ ăn thịt ăn trứng, chiếm hời mà cái gì cũng không cần chịu trách nhiệm.

Tên Mắt Kính Nhỏ này còn ác độc hơn cả rắn hổ mang, nhưng đứa ngu nhà mình lại muốn dâng tới cửa, nhốt cũng nhốt không được.

"Tức chết tôi rồi... A nha... Lấy dầu cù là đến cho tôi, sớm biết nó ngu ngốc như thế thì sinh ra nên vứt vào bồn cầu, lãng phí lương thực mười chín năm qua của bà đây, a nha!"

Bà cụ Đường tức giận đến sắc mặt tái nhợt, dùng sức đè ngực, bà ấy không thở được.

Đường Niệm Niệm tìm dầu cù là tới, móc một khối lớn, bôi ở mũi và trên huyệt thái dương của bà cụ.

"A nha... Con bé chết tiệt kia, cháu bôi nhiều như vậy làm gì, dầu cù không tốn tiền mua à!"

Bà cụ Đường cảm giác tốt hơn một chút, nhưng nhìn thấy dầu cù là bị moi mất một lỗ lớn, lại có chút không thở được.

Cháu gái lớn ngu xuẩn, cháu gái thứ hai phá của, a nha... Trong nhà ai cũng là cục nợ đời!

"Một cái chân giò heo lớn như thế có thể mua được mấy trăm hộp dầu cù là!"

Đường Niệm Niệm tức giận nói lại, mỗi ngày tính toán chi li có tác dụng gì, sinh ra kẻ xoay khuỷu tay ra bên ngoài như Đường Ngũ Cân kia thì có núi vàng núi bạc cũng không giữ được.

Bà cụ Đường bị chặn họng, không phản bác được.

Với lại nghĩ đến cái chân giò heo lớn như vậy, lòng của bà ấy còn đau hơn bị dao đâm, cũng càng thêm chán ghét Đường Ngũ Cân.

Lúc này bắt Đường Ngũ Cân trở về, mau chóng tìm người đàn ông gả đi, là đàn ông là được, tránh giữ tai họa ở trong nhà.

Đại đội trưởng đi sắp xếp công việc hôm nay cho các thôn dân xong, liền thay kiểu áo Tôn Trung Sơn mới bảy tám phần, đây là trang phục dùng để đi ra ngoài của ông ấy, đến công xã họp cũng mặc cái này.

Bên trong túi áo trên của áo Tôn Trung Sơn còn nhét nửa bao thuốc lá Hồng Song Hỷ, đây cũng là đạo cụ mà ông ấy dùng đi ra ngoài.

Đường Niệm Niệm từ trong túi của ông ấy móc ra nửa bao thuốc, đi về phòng cô, từ không gian lấy thuốc lá ra nhét vào, thuốc lá Hồng Song Hỷ của cô không thể lấy ra được vì bao bì không giống hiện tại.

"Bác ba, cho bác này!"

Đường Niệm Niệm nhét gói thuốc vào trong túi của đại đội trưởng.

Đại đội trưởng cũng không có khách khí, dẫn người nhà họ Đường đi nông trường.

Đường Cửu Cân không đi, bà cụ Đường bảo cô bé ở lại trông nhà, vốn cũng muốn để Đường Niệm Niệm ở nhà, dù sao đi đi về về phải đi bộ hơn ba mươi dặm đường, bà cụ lo lắng cô đi không nổi.

Nhưng Đường Niệm Niệm khăng khăng muốn đi, cô cố ý tạo ra cơ hội cho Đường Ngũ Cân, khẳng định phải tận mắt nhìn đồ ngu xuẩn này từng bước một nhảy vào hố sâu, sau đó cô lại đốt một đám lửa lớn ở bên trên để đồ ngu xuẩn này đời đời không thể thoát thân!