Bà cụ lập tức mắt tối sầm lại, thiếu chút hôn mê bất tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của bà ấy là trong nhà bị ăn trộm, nhưng lại nghĩ tới trong nhà hiện tại có chó, nếu như có trộm xông vào, chó khẳng định sẽ kêu lên, hiển nhiên là trộm trong nhà.
Bà cụ Đường chạy tới phòng của Đường Ngũ Cân, nhìn thấy cửa sổ mở toang, tâm chìm đến đáy.
Từ Kim Phượng cùng Đường Mãn Kim cũng không dám tin tưởng sự thật trước mắt, bọn họ không muốn tin con gái sẽ là một kẻ vong ân bội nghĩa như thế, thế mà lại ăn cướp lương thực và thịt trong nhà.
Súc sinh cũng không làm ra loại chuyện mất hết nhân tính như thế!
"Mẹ, Ngũ Cân sẽ không làm loại chuyện này, khẳng định là những người khác làm, Ngũ Cân nói không chừng đã xảy ra chuyện..."
Từ Kim Phượng sắc mặt trắng bệch, tự mình lẩm bẩm, càng nói càng hoảng hốt.
Bà ta lo lắng ăn trộm xông vào nhà, thấy sắc nảy lòng tham, cướp con gái lớn đi.
Gương mặt đen kịt của bà cụ Đường tràn đầy trào phúng, chanh chua mắng: "Thứ vong ân bội nghĩa này lấy tư sắc ở đâu ra? Ăn trộm cũng không mù, sao con bé Niệm xinh như hoa trong nhà lại không cướp, lại đi cướp người xấu như ma lem như nó? Cô cho rằng trộm cũng ngu giống cô ư?"
Đường Niệm Niệm đang nằm trong phòng nghe náo nhiệt...
Cãi nhau thì cứ cãi nhau, làm gì lấy cô ra so sánh?
Lại nói cho dù trộm có muốn cướp thì đánh thắng được cô sao?
Sắc mặt của Từ Kim Phượng hết sức khó coi, lời của mẹ chồng mặc dù khó nghe, nhưng rất có lý, trộm không có khả năng bỏ qua hoa tươi trộm cỏ đuôi chó, trong đầu của con ngốc Ngũ Cân này đến cùng đang suy nghĩ cái gì?
"Ngũ Cân nó cầm nhiều đồ đi như vậy kia mà? Con nhóc chết tiệt kia nói đều không nói một tiếng, a nha... Ngực tôi đau quá!"
Từ Kim Phượng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, lúc sinh đứa thứ hai bà ta chịu không ít khổ, sinh hai ngày hai đêm, kết quả sinh ra một đứa trẻ đã chết, lúc ấy bà ta nhìn thấy con gái nhỏ gầy tím xanh liền ngất đi, chờ sau khi tỉnh lại, liền mắc bệnh tim, vừa quýnh lên liền phát bệnh.
Con gái thứ hai được cha chồng mang lên trên núi chôn, ngày thứ hai, cha chồng ôm con bé Niệm trắng trẻo mập mạp trở về, bọc chăn nhỏ và quần áo đều là tơ lụa mà bà ta chưa từng thấy qua, vừa mềm lại đẹp, cô nhóc cũng như ngọc nữ trong tranh tết, cực đẹp.
Cha chồng nói với bà ta, bé Niệm chính là đứa thứ hai trong nhà, còn không cho bà ta nói ra bên ngoài.
Bé Niệm cũng chưa uống sữa của bà ta, cha mẹ chồng dùng sữa bột cao cấp nuôi lớn, nói là cha mẹ ruột của bé Niệm mua, bà ta tuy mang danh là mẹ nhưng cũng chưa từng nuôi đứa nhỏ này, Niệm Niệm từ nhỏ đã sống cùng cha mẹ chồng, ăn uống cũng là dùng tiền của cha mẹ chồng.
Nhớ tới chuyện cũ, Từ Kim Phượng hiện tại rất hối hận, không nên càu nhàu bên tai ba đứa con gái từ nhỏ, nói cha mẹ chồng bất công, Lục Cân thông minh, sau khi bị cha chồng dạy dỗ liền hiểu, không đối nghịch với Niệm Niệm nữa.
Cửu Cân không tim không phổi, từ nhỏ đã theo Niệm Niệm, lại không thân với chị gái ruột Ngũ Cân.
Chỉ có con nhóc Ngũ Cân này đều là cơ bắp, từ nhỏ đã không hòa hợp với Niệm Niệm, chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với bé Niệm, nhưng không có một chút tự hiểu lấy mình, hiện tại còn phạm phải sai lầm lớn tày trời.
Từ Kim Phượng hối hận không kịp, tim đau đến không thở nổi, bà ta tức giận vì sự ngu ngốc của con gái lớn, càng lo lắng cho tương lai của con gái lớn hơn, nếu chuyện này bị truyền đi, có con trai nhà ai dám cưới Ngũ Cân?
"Bà đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, uống thuốc!"
Đường Mãn Kim tìm thuốc ra, đút cho vợ uống.
Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt của Từ Kim Phượng đã tốt hơn nhiều, bà ta vô lực dựa vào trên ghế thút thít, "Mãn Kim, phải tìm được Ngũ Cân trở về, không thể để người khác biết, hiện tại đuổi theo đi!"
"Đi đâu đuổi theo? Con nhóc chết tiệt kia cũng không biết đi đâu!"
Đường Mãn Kim mặt trầm như nước, con gái lớn khẳng định là rời đi vào lúc khuya khoắt, đã đi cả đêm rồi, đâu còn đuổi được?
Từ Kim Phượng không nghĩ ra được gì, bà ta cũng không biết con gái đã chạy đi đâu rồi.
"Làm sao bây giờ... Tôi lo muốn chết rồi, làm sao bây giờ đây..."
Từ Kim Phượng gấp đến độ nói năng lộn xộn, hai vợ chồng đều không phải là người thông minh, đều chỉ biết sốt ruột, không suy nghĩ được cách gì.
"Bạch Nhãn Lang một lòng nhớ thương Mắt Kính Nhỏ, còn có thể đi đâu? Đi nông trường bắt nó trở về!"
Bà cụ Đường đã tỉnh táo lại, đầu óc bà ấy nhanh nhạy hơn con trai con dâu nhiều, suy nghĩ một chút liền nghĩ ra được mục đích của Đường Ngũ Cân, hỏa khí cũng lớn hơn.
Trộm lương thực và thịt trứng trong nhà, tự động đưa tới cửa, kỹ nữ lớn lên trong kỹ viện cũng không ngu xuẩn đê tiện như cô ta!
Trương Mãn Nguyệt bà ấy thông minh một đời, làm sao lại nuôi ra cái thứ Bạch Nhãn Lang hồ đồ như thế chứ?
Bà cụ Đường vốn dĩ họ Trương, khuê danh Mãn Nguyệt, bởi vì là sinh ra lúc trăng tròn, nhưng trong thôn gần như không ai biết tên của bà ấy, không gọi bà ấy là thím hai thì chính là bà hai.
Từ Kim Phượng sắc mặt đại biến, lòng nóng như lửa đốt.
"Hiện tại con liền đi nông trường, không thể để cho nó theo Mắt Kính Nhỏ được, đầu óc của con ngu này thật sự bị giòi gặm rồi, a nha... Tức chết con rồi!"
Từ Kim Phượng lảo đảo chạy ra bên ngoài, thừa dịp hiện tại còn sớm, phải mau chóng bắt con gái ngu xuẩn trở về, nếu muộn hơn nữa thì thanh danh của con gái lớn coi như đi tong.
"Vội cũng chẳng có tác dụng gì, ăn điểm tâm trước đi!"
Bà cụ Đường ghét bỏ mắng một câu, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, Đường Thôn đến nông trường 15-16 dặm đường, bụng rỗng đi đường quá tổn hại sức khỏe, vì kẻ vong ân bội nghĩa như Đường Ngũ Cân kia mà ảnh hưởng đến sức khỏe thì quá không đáng!
"Nội, không có gạo, thịt và trứng cũng mất hết rồi!"
Đường Cửu Cân miệng bĩu đến mức có thể treo bình xì dầu, cô bé vừa mới mò trong vạc gạo nửa ngày, một hạt gạo cũng không thấy, chị cả còn tham lam hơn chuột, quá ác độc!
Còn có chân giò heo, một cái chân giò lớn như vậy, mấy ngày nay đều không ăn bao nhiêu, hiện tại toàn để cho Mắt Kính Nhỏ và chị gái ngu ngốc được lợi, Cửu Cân đau lòng muốn chết, cũng càng thêm căm hận Đường Ngũ Cân.
Từ nay về sau, cô bé và chị cả không đội trời chung!
Còn có Mắt Kính Nhỏ nữa!
Trong lòng bà cụ Đường đau như cắt, bà ấy đau lòng hơn bất kỳ ai khác, nhiều thịt và trứng như vậy kia mà!
Sớm biết vậy còn không bằng để người trong nhà ăn hết cho rồi!