Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 104




Bà cụ Đường mặc dù chân ngắn nhất, nhưng bà ấy đi nhanh nhất, vô cùng lo lắng đi ở phía trước, 15-16 dặm đường đối với bà ấy mà nói chỉ là chuyện nhỏ, trước kia đi huyện thành đều dựa vào hai cái đùi, đi đi về về sáu mươi cây số lận đó.

Đi hơn một giờ, cuối cùng cũng tới công trường bụi đất tung bay, hai năm nay nông trường đều đang sửa đập chứa nước, trong hố lớn sâu hoắm đều là người làm việc, mỗi người đều đầy bụi bẩn, thấy không rõ mặt.

Từ Kim Phượng rất nhanh từ trong đám người tìm được con gái lớn, Đường Ngũ Cân giống như đàn ông, gánh một gánh bùn đất, đi rất nhanh chóng.

Gánh đất chính là công việc của đàn ông, xúc đất chính là công việc của phụ nữ, nông trường phân công rất rõ ràng, chỉ có Đường Ngũ Cân một mình gánh đất, những phụ nữ khác đều là xúc đất.

Đường Niệm Niệm quét đám người một vòng, cũng không thấy được Hà Quốc Khánh, khóe môi cong lên một tia lạnh lùng.

Đường Ngũ Cân quả nhiên không khiến cô thất vọng.

Từ Kim Phượng từ bên trên xông xuống, vọt thẳng đến trước mặt Đường Ngũ Cân, hung hăng quất cho cô ta một cái tát.

Đường Ngũ Cân ngây ngẩn cả người, gánh đất đang gánh trên vai cũng rơi trên mặt đất, bùn đất rơi tứ tung, xung quanh đều là đất vàng mù mịt.

"Ở nhà sống an ổn mày lại không muốn, nhất định phải chạy tới đây chịu khổ, bên trong đầu óc của mày chính là phân hay sao? Sớm biết mày hèn hạ như vậy, lúc trước nên vứt mày vào hố xí cho rồi!"

Từ Kim Phượng lại quất mấy cái tát, bản thân cũng rơi nước mắt.

Mặc dù cha mẹ chồng mỗi ngày bắt Ngũ Cân đi kiếm công điểm nhưng cũng chưa từng làm việc nặng tốn thể lực như vậy, đồ ngu xuẩn này lại tự mình dâng tới cửa gánh đất, quá đê tiện!

"Mẹ, mẹ cứ mặc kệ con đi!"

Đường Ngũ Cân tức giận nói, cầm lấy đòn gánh, quay trở lại thêm đất.

Mặc dù cực một chút, nhưng chỉ cần có thể ở cùng với Quốc Khánh, dù có đắng cũng là ngọt.

Trước kia Quốc Khánh đối xử với cô ta hờ hững, không có thái độ tốt, hiện tại đã thay đổi rất nhiều, đối xử với cô ta cũng có vẻ mặt tươi cười, nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều, còn quan tâm cô ta ở nhà có bị đánh hay không, Đường Ngũ Cân chưa từng sống hạnh phúc như vậy bao giờ, chỉ cần Quốc Khánh để ý đến cô ta, cho dù bắt cô ta mỗi ngày làm trâu làm ngựa cô ta cũng cam tâm tình nguyện.

"Mày là mẹ sinh ra, sao mẹ có thể mặc kệ mày được chứ? Cùng mẹ về nhà!"

Từ Kim Phượng tiến lên, kéo tay Đường Ngũ Cân rời đi.

Nhưng gót chân của Đường Ngũ Cân như đóng đinh, không nhúc nhích tí nào, còn nói: "Con không quay về, mẹ, mẹ cứ coi như chưa từng sinh ra con đi, về sau con chính là người nhà họ Hà!"

Chờ bận rộn qua đợt này, cô ta sẽ cùng Quốc Khánh đi công xã lĩnh chứng, về sau cô ta không còn là người nhà họ Đường nữa.

Nhà họ Đường cũng không xen vào chuyện của cô ta được.

"Không sinh mày ra thì mày là chui từ trong khe đá ra hả? Không có nuôi mày thì mày là uống gió tây bắc lớn lên hả? Cái thứ chó má không có trái tim này, trộm thịt và lương thực trong nhà đi cho tiểu bạch kiểm, bà đây đánh chết cái thứ súc sinh không bằng như mày!"

Bà cụ Đường lao đến, không nói hai lời liền giơ tay lên, vóc dáng của bà ấy và Đường Ngũ Cân sem sem nhau, quăng cái tát cũng thuận tiện hơn.

Liên tiếp tát mười mấy cái tát, mặt mũi của Đường Ngũ Cân sưng lên, cô ta dùng sức bụm mặt, phẫn hận trừng mắt nhìn bà cụ Đường, tựa như đang trừng kẻ thù.

Từ Kim Phượng thấy được ánh mắt của cô ta, phía sau lưng còn lạnh hơn băng, sao con gái lớn lại biến thành như thế này?

Rõ ràng khi còn bé rất ngoan ngoãn nghe lời, đây là bị ác quỷ bám thân hay sao!

"Còn dám trừng bà đây? Bà đây nuôi mày lớn, ngược lại là nuôi ra thứ vong ân bội nghĩa!"

Bà cụ Đường cũng cảm thấy thất vọng đau khổ, bà ấy tự hỏi không có lỗi với cháu gái lớn mặc dù không đối xử tốt bằng Niệm Niệm nhưng ăn uống chưa từng thiếu thốn, cũng cho đi học đàng hoàng, chỉ là cháu gái lớn quá ngu, mỗi lần thi cử đều là trứng vịt, cho học đến tốt nghiệp trung học thì nghỉ.

Đi làm cũng không yêu cầu cô ta kiếm bao nhiêu công điểm, việc nhà cũng là ba đưa cháu gái chia ra làm, con gái trong thôn ai không phải sống như thế, cháu gái lớn lại suốt ngày nói bà ấy bất công, phải cứ so sánh với bé Niệm.

Con bé Niệm là cha mẹ ruột nó bỏ tiền ra, số tiền kia đủ cho bé Niệm ăn ngon uống sướng mấy chục năm.

Ngoại trừ cho nhà họ một ngàn đồng cùng phiếu lương thực năm trăm cân, thiếu gia và Thiếu phu nhân nhà họ Đường còn đưa riêng hai ngàn đồng tiền sinh hoạt của bé Niệm, ông cụ nói ba ngàn đồng này đều là tiền sinh hoạt của bé Niệm, nhà bọn họ không thể giấu số tiền này.

Con bé Niệm ăn uống lớn đến hiện tại, ba ngàn đồng kia chỉ dùng có một nửa, còn lại đủ để con bé này ăn uống rất nhiều năm.

Nhà họ Đường bọn họ chỉ là nuôi giúp bé Niệm, không tốn một cắt nào của nhà mình, ngược lại còn dựa vào số tiền này sống tiếp, cái con ngu Đường Ngũ Cân này lại nghe không hiểu đạo lý, phải cứ đi ganh đua so sánh với bé Niệm, ngu xuẩn đến mức không tự hiểu lấy mình.

Bà cụ Đường lười nhìn thứ vong ân bội nghĩa này thêm nữa, chán ghét trừng mắt nhìn, quát Từ Kim Phượng: "Lấy đồ rồi đi, chỉ coi như chưa từng sinh ra thứ như nó!"

"Không được, đồ vật là của tôi, các người hại Quốc Khánh thảm như vậy, những thứ kia là đền bù cho Quốc Khánh!"

Đường Ngũ Cân một mực không lên tiếng, đột nhiên lớn tiếng kêu lên, Quốc Khánh gầy đến độ gió cũng có thể thổi ngã, khí sắc rất tệ, buổi tối hôm qua nhìn thấy Quốc Khánh, cô ta đau lòng đến mức không cách nào hít thở.

Chỗ thịt và trứng này, cô ta muốn bồi bổ thân thể cho Quốc Khánh, tuyệt đối không thể lấy về!

"Bồi cái con mẹ mày, bà đây cho mày lấy hả? Cái thứ ngu ngốc trời đánh, mày trộm đồ trong nhà còn dám lý luận?"

Bà cụ Đường hỏa khí lại vọt lên, quyền đấm cước đá với Đường Ngũ Cân, Đường Ngũ Cân đau đến chịu không nổi, giơ tay muốn phản kháng.

Một bàn tay trắng nõn chặn lại, là Đường Niệm Niệm.

"Cô dám đánh bà nội tôi? Vì tên tiểu bạch kiểm Hà Quốc Khánh kia, cô bất kính ông bà cha mẹ, không yêu thương em gái, trộm lương thực và bánh bao trong nhà nuôi tiểu bạch kiểm, lúc cô lấy những thứ kia có nghĩ tới người trong nhà ăn cái gì hay không? Lương tâm của cô để chó ăn rồi hả?"