Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 101




“Chị hai, em thích chị nhất!”

Cử Cân ôm một bó củi, cõng một sọt cỏ heo quay về, ngửi thấy mùi thơm của thịt, cô bé cười tươi như hoa, biết ngay chị hai vừa về là sẽ được ăn thịt.

Bà cụ Đường cũng không càm ràm nữa, hôm nay bà ấy làm được chín công điểm, hơn nữa lưng không nhức chân không đau, chỉ cần nghĩ tới chiếc vòng vàng kia, bà ấy vẫn có thể làm thêm chín công điểm nữa.

Đường Ngũ Cân ở trong phòng đã ngủ dậy, nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ bên ngoài, sắc mặt cô ta càng thêm âm trầm, mấy ngày nay cô ta chỉ được ăn cháo với dưa muối, những người khác trong nhà đều được ăn thịt, cô ta chỉ có thể ăn cháo với dưa muối, ăn đến nỗi hoa mắt.

Vốn dĩ cho rằng hôm nay ăn thịt, cô ta sẽ được ăn, nhưng thứ bà cụ Đường mang tới vẫn là cháo với dưa muối.

“Mẹ, cho Ngũ Cân chút thịt đi.” Từ Kim Phượng nhỏ giọng xin xỏ.

“Ăn để nó làm mất mặt nhà họ Đường sao? Trước đây sống tốt quá mới khiến nó có những suy nghĩ không nên có, sau này chỉ được ăn như vậy!”

Bà cụ Đường mắng nhiếc cay nghiệt, đứa cháu gái lớn ngu dốt kia không xứng ăn thịt.

Cháo với dưa muối giữ mạng là được rồi, đợi sau khi gả ra khỏi nhà, để cháu rể lo, bà ấy mặc kệ.

Từ Kim Phượng không dám hé răng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt.

Mặc dù con gái lớn không được ăn thịt, nhưng Từ Kim Phượng cũng không cảm thấy bà ấy bạc đãi con gái lớn, năm đó khi vào nạn đói, có thể ăn chén cháo với dưa muối chính là gia đình giàu có, lúc đó bà ấy mang theo đứa thứ hai, đói đến mức lên núi gặm vỏ cây, cái gì ăn được cũng ăn, nhưng vẫn không thể giữ mạng đứa con gái thứ hai.

Từ Kim Phượng thở dài, nhìn sang Đường Niệm Niệm, nếu bé hai còn sống cũng sẽ lớn như vậy.

Đường Ngũ Cân ăn hết chén cháo loãng đến mức soi được bóng, axit trong dạ dày trào ra, mùi thịt bên ngoài cứ xộc vào mũi cô ta khiến cô ta càng thêm chua chát, cũng khiến cô ta càng hận Đường Niệm Niệm hơn.

Nhất định là do con khốn này châm ngòi ly gián, trước đây bà nội không đối xử tệ với cô ta như vậy, bây giờ Đường Niệm Niệm lên làm công nhân chính thức, bà nội thấy tiền sáng mắt, coi đứa con hoang này như bảo bối, toàn nghe lời xui khiến của cô để ngược đãi cháu gái ruột.

Sao ông trời không mở mắt, đánh chết đứa con hoang này chứ?

Đường Ngũ Cân hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, lại lo lắng Hà Quốc Khánh ở nông trường, trước đây anh ta chưa từng làm việc chân tay, đến nông trường chắc chắn không chịu nổi, nếu cô ta cũng có thể đi theo thì tốt rồi, cũng có thể chia sẻ bớt với Hà Quốc Khánh.

Đường Ngũ Cân đi tới cạnh cửa sổ, dùng sức đẩy vài cái, muốn trút giận, lúc sáng cô ta cũng từng đẩy thử, cửa sổ không hề xi nhê.

“Cạch cạch”

Cửa sổ phát ra tiếng động khe khẽ, còn rung rinh vài cái, Đường Ngũ Cân vui mừng trong lòng, nhất định không đóng đinh, cô ta có cơ hội chạy trốn.

Đường Ngũ Cân không đẩy cửa sổ tiếp, thành thật quay về giường ngủ, cô ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi người trong nhà ngủ hết, cô ta lại chạy đi tìm Quốc Khánh, không ai ngăn được cô ta gả cho Quốc Khánh, cô ta không muốn gả cho đàn ông ở quê.

Đên đã khuya, Đường Thôn đều tắt hết đèn, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, còn có tiếng ngáy mơ hồ, tất cả mọi người gần như đều đã ngủ say.

Ngoại trừ Đường Ngũ Cân.

Cô ta lăn long lóc trèo lên, đi tới cạnh cửa sổ đẩy cửa, mất nửa tiếng mới đẩy cửa sổ ra được, không khí lạnh lẽo thổi vào, Đường Ngũ Cân tham lam hít thở, cuối cùng cô ta cũng được tự do.

Đường Ngũ Cân mặc quần áo dày, còn mang theo toàn bộ đồ vật có giá trị, thật ra chỉ có năm sáu đồng, là số tiền cô ta tích góp thường ngày.

Sau khi bò ra ngoài cửa sổ, chân Đường Ngũ Cân có hơi bủn rủn, cô ta lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị đến nông trường tìm người yêu, nhưng cô ta đi được vài bước lại quay trở về, trèo qua tường sân, lại bò qua cửa sổ vào trong phòng bếp.

Bên trên bếp lò treo một cái chân giò heo muối mặn, trong giỏ xách là trứng gà, có hơn năm mươi quả, có trứng do bà cụ Đường gom lại, còn có trứng do vợ đại đội trường đưa tới cảm ơn lần trước.

Đường Ngũ Cân cười lạnh một tiếng, bỏ hết chân giò heo muối mặn cùng trứng gà vào gùi, Quốc Khánh ở nông trường khẳng định không được ăn thức ăn mặn, lại chịu nhiều khổ cực như vậy, phải bồi bổ cho tốt, chỗ thịt và trứng này coi như là đền bù cho Quốc Khánh.

Cô ta không có một chút do dự, với lại nếu không phải cái gùi quá nhỏ, cô ta còn muốn mang hết gạo trong thùng gạo đi luôn. Đường Ngũ Cân chỉ xách theo tầm mười cân gạo, cái gùi thực sự chứa không nổi, cô ta cõng cái gùi trĩu nặng, nghĩa vô phản cố rời khỏi nhà họ Đường, đi về phía nông trường.

Chờ Đường Ngũ Cân đi xa, Đường Niệm Niệm từ trong phòng đi ra, cô đã thấy được tất cả những gì thứ Bạch Nhãn Lang này làm rồi.

Giò heo và trứng gà đều bị mất, còn có gạo cũng thiếu đi một nửa, ngày mai thức dậy, bà cụ Đường khẳng định sẽ đau lòng như dao cắt, cũng sẽ càng thêm chán ghét Đường Ngũ Cân.

Đường Niệm Niệm dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho tới, thu hết gạo trong thùng gạo vào không gian, dầu trong ấm đựng dầu, muối bên trong hũ muối, tất cả đều vét sạch sẽ, sau đó phủi tay, trở về phòng ngủ tiếp.

Ngủ một giấc đến bình minh, cô bị tiếng mắng của bà cụ Đường đánh thức.

"Cái thứ xui xẻo đốn mạt, lúc trước sinh ra nên bóp ch ết nó, tránh cho nó gây tai họa cho gia đình, nhìn xem cô sinh ra thứ gì này, Bạch Nhãn Lang còn có lương tâm hơn nó, một chút đường sống cũng không chừa cho nhà mình, tiểu quỷ tử cũng không độc ác như nó mà, ai u, tức chết tôi rồi..."

Bà cụ Đường mới vừa sáng sớm, chuẩn bị đi phòng bếp làm điểm tâm, kết quả là nhìn thấy phòng bếp bị cướp sạch không còn gì, hạt gạo cũng không còn, trứng gà một quả cũng không sót, chân giò heo mặn bảo bối cũng mất.