Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 69




Thời tiết cuối tháng Mười, đầu tháng mười Một ở nơi này đã khá rét lạnh, tuy chưa đến mức có Tuyết rơi, nhưng ban đêm nhiệt độ có thể hạ xuống ở mức từ ba đến năm độ.

Vì vậy ở nơi đây, vào thời gian này khi nấu cơm tối xong người ta cũng sẽ không tắt bếp lò, bếp lò thường được liên thông với giường sưởi trong phòng ngủ, khi đốt lửa ở bếp lên, không khí nóng sẽ theo đường liên thông mà truyền đến giường làm nó ấm dần lên.

Chỉ khi nào đến nửa đêm củi lửa trong bếp lò cháy hết, mà không kịp cho thêm củi vào thì độ ấm mới hạ xuống.

Khi Tuyết rơi xuống rồi thì hầu như bên dưới liên tục đốt lửa, bên trên giường để thức ăn giữ ấm, việc sinh hoạt hàng ngày của người dân nơi đây đều trải qua trên giường sưởi.

Ăn cơm tối, tắm rửa, ngâm chân xong, Đoạn Hành Vân thắp thêm hai ngọn đèn dầu trong phòng ngủ, chỉnh ánh sáng về mức lớn nhất, hắn ngồi trên giường sưởi mài mực giúp tiểu tức phụ, Kỳ Huy Nguyệt chui tọt vào lòng chồng nhà mình, cắm cúi hí húi viết kế hoạch sắp tới trên giấy, miệng nhỏ không ngừng bi bô đủ thứ chuyện.

Đoạn Hành Vân nghiêm túc lắng nghe.

"Tháng tới sau khi thu hoạch rau xong chúng ta sẽ làm rau khô, muối chua ăn Tết có được không, còn bao nhiêu thì cho vào hầm trữ?".

"Ngày mai chúng ta làm gừng, ớt muối chua nha! Đến Tết bỏ ra xào với thịt ăn cực kì ngon!".

"Heo nhà chúng ta còn chưa tới tám mươi cân, cuối tháng mới thịt có được không?".

Heo trưởng thành thường ăn rất nhiều, đối với ba mùa xuân, hạ, thu thì đều có rau dại cho heo ăn, chỉ tới mùa đông, ăn hết rau dại và dây khoai lang thì heo không còn gì để ăn, nếu càng nuôi sẽ càng gầy, vì thế đa phần vào tháng Mười Một các hộ gia trong thôn đều sẽ lựa chọn giết thịt.

Đoạn Hành Vân hôn lên đỉnh đầu y. "Đều nghe theo tức phụ sắp xếp! Chỉ cần em chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng để bản thân mệt mỏi, còn đâu em vui vẻ và muốn đi làm thì ta đều ủng hộ!".

Kỳ Huy Nguyệt nhìn lên chồng nhà mình, ở vị trí này của y dễ dàng nhìn thấy hàng lông mi dài mảnh của đối phương, đôi mày kiếm đen mang theo vẻ cao ngạo, đôi con ngươi mang theo lãnh khốc, cả khuôn mặt lẫn khí chất quanh thân lại tản ra lực hấp dẫn trí mạng, cùng với giọng điệu đầy dịu dàng và thâm tình.

Lúc này hắn còn không quên diễn sâu, dùng nụ cười bảy phần tà mị, hai phần thờ ơ, một phần lạnh nhạt. Ánh mắt hờ hững, sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện ——!!!

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Ối mọa ơi!

Tổng tài bá đạo nào nhập vong vào thằng chồng y!

"Nói thêm hai câu dễ nghe chút!". Kỳ Huy Nguyệt mặt tỉnh như cờ hó nói.

"Nói gì?". Đoạn Hành Vân khẽ cười, cúi xuống hôn lên khóe môi y, ngẫm nghĩ một hồi. "Ta thật sự nghĩ rằng có kiếp trước, nếu không, sao kiếp này vừa gặp em mà ta đã yêu thương em nhiều đến như vậy!".

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Thằng chồng mình cũng là hồn xuyên có phải không?

Nhìn chồng mình bây giờ thì biết —— đây chắc chắn là hậu quả của việc trước khi xuyên qua, đã xem phim ngôn tình Tổng tài quá một trăm tám mươi phút một ngày!

Đoạn Hành Vân dở khóc dở cười. "Không phải tức phụ thích nghe lời dễ nghe sao?".

Biểu cảm gì thế này?

Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi.

Y biết Đoạn Hành Vân thay đổi, sự thay đổi ở diện mạo bên ngoài càng rõ rệt hơn trong mấy tháng này, việc này giống như một linh hồn mới đến cần thời gian để kết hợp với thể xác, nhưng y chưa bao giờ đi chọc thủng tầng tâm tư này cùng hắn.

Ai cũng có bí mật!

Đoạn Hành Vân ôm người nằm xuống giường sưởi ấm áp. "Tức phụ!".

Kỳ Huy Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên hắn, sắc bén nói. "Chúng ta vừa ăn no xong chưa bao lâu đó! Chàng đừng có nghĩ đến việc vận động gì kia!".

Bữa tối trót ăn hai chén cơm lớn giờ còn đang rất no!

Đoạn Hành Vân sửng sốt, hắn thật là không có ý nghĩ gì kia, nhưng nếu tiểu tức phụ hắn đã nói như vậy thì —— hắn không làm gì, không phải sẽ cô phụ tâm ý của em ấy sao?

Hắn cong môi cười, nhanh chóng hôn xuống. "Ừ, không có nghĩ mà là —— muốn hành động!"

"Ối ——!!! Cứu mạng a!!". Tức phụ nhà Đoạn lão Đại gào lên đầy tình thú.

Đoạn Hành Vân bật cười, hai tay giải khai y phục trên người đối phương không hề dừng lại.

Sáng hôm sau, Kỳ Huy Nguyệt vừa bò dậy từ đống chăn nệm ấm áp thì Đoạn Hành Vân bưng nước ấm vào, thấy tiểu tức phụ nhà mình vẫn sinh long hoạt hổ, hắn cười đến là thâm ý vị trường. "Xem ra đêm qua vi phu không ra đủ sức hầu hạ thật tốt cho em?".

Kỳ Huy Nguyệt nguýt hắn một cái thật dài.

Đoạn Hành Vân bật cười, hầu hạ tiểu tức phụ nhà mình vệ sinh cá nhân xong thì bê chậu nước rửa mặt ra ngoài đi đổ.

Kỳ Huy Nguyệt lấy ra một miếng thịt ba chỉ heo tích trữ trong không gian, muốn làm một nồi thịt hầm rau khô dùng ăn cho cả ngày, hôm nay hai người cũng khá bận rộn đành phải tiết kiệm thời gian vào việc nấu nướng.

Cơm vừa nấu xong dọn lên thì Tần thẩm xách theo giỏ trúc vào cổng nhà. "Hành Vân, nhà Hành Vân!".

Đoạn Hành Vân buông chén trong tay, đứng lên đi ra ngoài.

Tần thẩm đi vào nhà chính, thấy đồ ăn trên bàn, trong lòng cảm thán sinh hoạt của hai người hàng ngày thật xa xỉ a.

Thời tiết lúc này, các hộ gia trong thôn hầu như không cần xuống ruộng làm việc nữa, rất nhiều người đều chỉ ăn hai bữa một ngày, chờ đến buổi tối mới làm đồ ăn nhiều một chút nhưng thức ăn chính đều là đem gạo lứt thêm khoai lang, hạt bắp nấu lên, hay ăn chút bánh bột ngô cùng rau củ trong nhà ứng phó qua ngày.

Nhưng Tần thẩm ngẫm nghĩ lại thì thấy với năng lực kiếm tiền của hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt bây giờ, có xưng là phú nông một thôn cũng không hề nói quá, vì vậy thẩm cười hỏi.

"Còn chưa ăn cơm sáng sao?".

"Tần thẩm đến rồi? Nếu thẩm không chê thì cùng nhà chúng ta ăn cơm trước!". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.

Tần thẩm nhìn nụ cười hoa cả mắt của Kỳ Huy Nguyệt, bỗng nhiên thấy tim gan mềm nhũn.

Sao cứ chọc người yêu thích thế này cơ chứ?

Hành Vân tiểu tử này chính là có phúc khí!

Thẩm cười nói. "Ta ăn rồi, hôm nay lại đây trước là mang tặng cho hai người chút trứng gà trứng vịt nhà đẻ, ở nhà cũng chẳng có gì tốt để mang sang, hai người các ngươi cũng đừng chê a! Sau là muốn hỏi việc giết heo sắp tới, thúc thẩm tính mời Lưu đồ tể đến nhà thịt heo sạch sẽ rồi mới mang đến nhà cho các ngươi, các ngươi xem như vậy có được không?". 

Kỳ Huy Nguyệt nhìn giỏ trúc lớn trên bàn, bên trong đựng đầy ắp trứng gà và vịt, này tính ra cũng phải sáu bảy mươi văn tiền, y cười tủm tỉm. "Gà nhà chúng ta nuôi còn chưa có đẻ trứng đâu, chưa kể đây còn là chúng ta chiếm tiện nghi của nhà thúc thẩm, sao có thể không biết xấu hổ mà chê bai chứ? Đa tạ thúc thẩm!".

Tần thẩm nghe vậy thì cười tươi với Đoạn Hành Vân. "Vẫn là miệng nhỏ nhà ngươi ngọt a!".

Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt thầm nghĩ, đây là nhà lý chính muốn chiếu cố lại nhà bọn họ cho nên mời người giết heo tại nhà, rồi mới mang sang bán lại cho hai người bọn họ.

Có qua có lại a!

Lý chính thúc quả nhiên làm người rất không tệ!

Kỳ Huy Nguyệt cảm thán vị lý chính nhìn giống hệt lực sĩ của Đoạn Gia thôn một chút.

"Đa tạ thúc thẩm chiếu cố, nếu thịt heo tại nhà rồi mới mang tới thì hai người chúng ta sẽ giảm được rất nhiều việc. Chỉ có điều —— nhà chúng ta thu mua không chỉ thịt heo, mà quan trọng là cần tất cả nội tạng!". Đoạn Hành Vân lên tiếng.

"A!". Tần thẩm ngạc nhiên.

Trước đó thẩm còn nghĩ là hai người thu mua thịt heo giúp tửu lầu trấn trên, còn tính sau khi mời Lưu đồ tể tới nhà thịt heo xong, thịt đã bán hết đi cho nhà hai người thì giữ lại chút lòng heo, tim heo gì đó để trong nhà ăn Tết cũng tốt, bởi vì nội tạng heo không đáng mấy đồng tiền, cũng không có người ưng ý bỏ tiền ra mua và quan trọng là sợ hai người nghĩ bọn họ chiếm tiện nghi, cho nên mới quyết định thịt heo sạch sẽ xong thì bỏ phần nội tạng rồi mới cân lên tính tiền, nhưng không ngờ là hai người lại cần nội tạng, nghe có vẻ lại còn rất cần. "Được, vậy nhà thẩm và nhà Hồng đại nương cùng thịt heo trong một ngày, sau đó dặn Lưu đồ tể phân tất cả thịt và lòng heo làm sạch sẽ rồi mới mang sang cho hai người các ngươi! Phần thịt thì tính tiền theo giá thị trường, lòng heo và nội tạng không đáng mấy đồng, chúng ta tặng luôn cho nhà hai người các ngươi! Còn mong các ngươi đừng chê!".

Kỳ Huy Nguyệt cười cong mắt. "Đa tạ thúc thẩm!". Y nhìn sang chồng nhà mình. "Chúng ta lại được chiếm tiện nghi của hai nhà thúc thẩm rồi!".

Đoạn Hành Vân gật đầu. "Đúng là chiếm tiện nghi không ít!".

"Nói chiếm cái gì mà tiện nghi, là hai nhà chúng ta chiếm tiện nghi của hai người các ngươi mới đúng! Vậy thẩm đi về trước, các ngươi mau ăn cơm sáng đi thôi!". Tần thẩm vội vàng đứng lên, cơm nhà người ta đã dọn xong còn chưa ăn, cho nên thẩm cũng không thể không biết ngại ngùng mà tiếp tục làm phiền được.

Đoạn Hành Vân tiễn Tần thẩm ra cổng rồi mới trở lại. "Hơn mười đầu heo, số lượng không hề ít, nhà chúng ta không biết có chứa được hết không?".

Kỳ Huy Nguyệt đưa đũa cho hắn, lại xới cơm nóng ra. "Được nha! Chàng yên tâm!".

Y có không gian a!

Chỉ cần làm mặt ngoài cho người ta thấy là được, đợi đến khi tuyết rơi xuống y lại thu hết thịt vào không gian là xong, bao nhiêu cũng có thể chứa!

Chưa kể thịt heo, sườn heo, lạp xường, gan heo, sườn muối chua hay muối khô và xông khói mới cần lưu lại, còn thịt ngâm tương, thịt ủ mỡ heo sau vài ngày là có thể giao cho Trác Túc Triệt rồi.

Đoạn Hành Vân cũng không hỏi gì thêm, bắt đầu càn quét thức ăn trên bàn.

Mùa đông nơi này chẳng những lạnh hơn nơi Kỳ Huy Nguyệt từng sống ở thời hiện đại, mà còn kéo dài, bắt đầu từ giữa tháng mười cho đến tháng hai, đầu tháng ba năm sau mới có thể kết thúc, nhìn trời nắng nhẹ mà vẫn lạnh đến rùng mình, Kỳ Huy Nguyệt lục lọi trí nhớ của nguyên thân xong thì khe khẽ thở dài.

Rất sợ lạnh a!

Tuyết rơi nữa thì chắc còn lạnh hơn nhiều!

Đã lên kế hoạch từ hôm qua cho nên ăn cơm sáng xong, Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân cùng nhau bắt tay vào việc muối chua gừng và ớt, xong việc này thì bắt đầu bận rộn làm trứng muối.

Không chỉ Tần thẩm, mà Dương thẩm và Tuyền thúc bên kia cũng tặng khá nhiều trứng, Kỳ Huy Nguyệt ngẫm nghĩ rồi quyết định làm trứng muối, mùa đông lạnh ăn cháo thịt nạc nấu trứng muối thêm chút củ cải chua cay thì không có gì thích hợp hơn rồi, quan trọng là làm xong —— có thể đi chào hàng!

"Làm trứng muối?". Đoạn Hành Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận. "Rất ngon!".

Kỳ Huy Nguyệt híp hai mắt lại.

Theo như ký ức của nguyên thân để lại, kinh thành xa xôi thì không biết nhưng Chiêu Lâm phủ nơi này còn chưa thấy xuất hiện qua trứng muối, thôn dân bình thường ăn trứng gà còn luyến tiếc, chứ đừng nói đến chuyện mang trứng ra muối đủ để dành. Đối với thịt heo, xương heo cũng là y như vậy! Vậy mà, cư nhiên —— thằng chồng y lại biết đến mấy món ăn này!

Ngươi nói thật đi, ngươi cũng xuyên việt có phải hay không?

Đoạn Hành Vân nhéo hai má y. "Ta đi chuẩn bị?".

Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu. "Chàng mang trứng ra rửa, ta đi rang khô nguyên liệu!".

Cổng Bắc, Chiêu Lâm trấn tại Mã gia lúc này.

Mã chủ bộ sốt ruột muốn nạp thiếp để sinh con nối dòng, trước kia —— yếu nên gã đành chịu, nhưng hôm nay đã khác xưa, gã đã mua được "thần dược" của một vị thần y ẩn cư chế ra, mỗi tháng đều bày bán tại Thành Phúc dược đường, chỉ tiếc là số lượng không có nhiều, "vật hiếm vi quý" cho nên rất nhiều người tranh giành, đến gã cũng phải dùng địa vị chèn ép mới mua được vào tay. Chuyện con nối dòng luôn là cái gai trong lòng gã bao năm nay, dù rất muốn vừa có được mỹ thiếp lại có được bí phương gì đó có thể kiếm bạc lớn nhưng với thân phận của gã, cưới một lúc vài thiếp thất vào cửa là chuyện bình thường.

Gã đợi không được Chu Văn Hạo đưa tiểu mỹ phụ kia đến gặp mình, trước dùng hai mươi lượng bạc kiếm một tiểu nữ tử nông gia ở Điền Gia thôn vào cửa trước, biết đâu sang năm gã đã có thể lên chức cha.

Ai ngờ —— còn chưa kịp để thú nữ tử ở Điền Gia thôn kia vào nhà thì Chu Văn Hạo tìm đến, nói muốn đưa thân tín của gã đến Đoạn Gia thôn, để vị thân tín kia có thể thay gã xem mắt, nếu vừa ý thì cuối tháng này tính luôn chuyện sính lễ cưới xin. Mã chủ bộ do dự một chút rồi cuối cùng vẫn là đồng ý, lệnh cho quản gia thân tín của mình theo Chu Văn Hạo đi Đoạn Gia thôn một chuyến, còn liên tục nhắc nhở vài lần, nếu người là tiểu mỹ nhân thật thì sẽ thú vào cửa còn không thì tùy thời dùng mọi cách cướp bí phương về.

Quản gia Mã gia không chút do dự lĩnh mệnh rời đi, người vừa ra khỏi Mã phủ thì một đám ăn mày ở cổng lớn cũng nhanh chóng theo đó tản ra khắp các ngõ ngách.

Kỳ —— tiểu mỹ nhân —— Huy Nguyệt còn đang không biết mình sắp được người ta sắp xếp cho xem mắt, y bận rộn cùng Đoạn Hành Vân trộn đất vàng và trấu để ủ trứng muối, trộn đến mặt mũi lấm lem toàn đất.

Dương thẩm và Dương Đào đi qua thấy tạo hình mới của Kỳ Huy Nguyệt thì hết hồn, còn tưởng hai người thời gian này quá rảnh, dẫn đến —— lấy đất vàng ra nặn chơi!

Nguyên lai, thời gian này thôn dân trong thôn không phải ra đồng làm việc, một đám người rỗi rảnh lại ăn no không có việc gì làm nên lại xảy ra chuyện, không biết tin đồn từ đâu truyền ra nói: Đoạn Hành Vân sắp nạp thiếp!

Người được chọn là con gái của Trương gia, Trương Tiểu Vân.

Đoạn Hành Vân: ".....".

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Cái —— cái —— cái gì cơ?

Ai cơ?

Ai nạp thiếp cơ?

Đoạn Hành Vân phản ứng cực nhanh, nhanh tay đỡ lấy tiểu tức phụ nhà mình trong tình trạng tức đến ngã ngửa từ trên đôn gỗ về phía sau.

Dương thẩm và Dương Đào: "....".

Sao phản ứng mạnh như vậy?

Chúng ta tưởng các ngươi biết tin rồi!

Kỳ Huy Nguyệt thở phì phì, híp hai mắt lại đầy nguy hiểm.

Y cư nhiên quên mất chuyện hoa sen trắng chết tiệt kia!

"Tin đồn từ đâu lan ra?". Đoạn Hành Vân chỉ quan tâm kẻ gây ra phong ba này.

Dương thẩm. "Cũng không biết là ai nói đầu tiên, chỉ có điều hiện tại cả thôn đang bàn tán chuyện này! Phải mau chóng giải quyết chuyện này, đừng để cả thôn nghĩ rằng ngươi sắp thú Trương Tiểu Vân Trương gia kia vào cửa a!".

"Ta mới không cho!". Kỳ Huy Nguyệt nghiêm túc nói.

Lão tử là vợ cả!

Không cho tiểu thiếp vào nhà thì chính là không cho!

Phi, phi, phi! Chồng nhà y mới không nạp thiếp!

Dương thẩm và Dương Đào: "....".

Đoạn Hành Vân vỗ về. "Tất nhiên rồi! Ta chỉ cần tức phụ là đủ! Ai ta cũng không cần!".

Kỳ Huy Nguyệt hớn hở gật đầu. "Chúng ta mới không thèm nhận bông sen trắng hình người kia vào cửa nhà chúng ta!".

Dương thẩm vẻ mặt một lời khó nói hết.

Ta biết các ngươi không cần, không muốn và cũng không cho phép nhưng hiện tại quan trọng là phải đi xử lý chuyện tin đồn a!

Còn phải tìm ra kẻ lan truyền lời đồn đãi rồi gõ gõ cho kẻ đó tỉnh ra!

Trương lão gia tử Trương Tài chỉ đi dạo một vòng bên cạnh nhà mình, mà một đường đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, khi nghe được tin đồn thì lão vừa tức vừa vội, chạy ngay về nhà, chỉ vào mũi Đại nhi nữ nhà mình là Trương Tiểu Vân mà chửi. "Ngươi tự chủ trương đi tìm tên Đoạn gia hán tử kia rồi có phải không? Ngươi đây là muốn náo ra chuyện gì hả?! Hiện tại toàn bộ người trong thôn đều cười một nhà chúng ta, đều cười sau lưng ngươi, bọn họ nói ngươi muốn làm thiếp chung chồng cùng Tiểu Thất Tứ phòng Kỳ gia! Lúc trước thân nương ngươi khi còn sống, nàng có nói ngươi có ý với nhi tử duy nhất của Đoạn gia, ta cũng đã hỏi qua ngươi nếu muốn gả cho hắn thì nói với chúng ta, chúng ta tìm cách thành toàn cho ngươi, dù khi ấy ngươi mới chỉ có mười bốn mười năm tuổi nhưng còn tốt hơn là để sự tình của nương ngươi chậm trễ ngươi vài năm, khi đó ngươi nói thế nào, ngươi nói ngươi không muốn gả! Bây giờ còn chưa hết thời gian ba năm chịu hiếu đạo, ngươi vội vàng tìm Đoạn gia kia làm gì? Chưa kể —— hắn đã thú thê, ngươi có vào cửa nhà Đoạn gia thì chẳng lẽ dùng thân phận thiếp thất mà gả vào?".