*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trác Túc Triệt nhìn nụ cười tiêu chuẩn của Đoạn Hành Vân mà âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, ta nghi ngờ cho dù ta có làm kinh thương tất cả mọi mảng thì ngươi cũng không để cho mình ta độc quyền đâu, không biết chừng còn ở sau lưng ta lén lút tính kế gì đó cũng nên, bởi vì nếu là ta —— thì ta cũng sẽ làm như thế! Nghĩ vậy xong, hắn cũng cười híp mắt lại nói. "Ta chỉ có đam mê ở nghành ẩm thực, nếu tin tức về Lục gia kinh thành thì ta biết không ít".
Đoạn Hành Vân mỉm cười. "Làm phiền Trác huynh rồi!".
Trác Túc Triệt cười đến tươi như hoa. "Chỉ cần Đoạn huynh và tẩu tử ở nhà sau này vẫn nhớ chiếu cố tới sinh ý tửu lầu của chúng ta là được!".
Đoạn Hành Vân tỏ vẻ ngạc nhiên. "Điều này là tất nhiên!".
Đoạn Hành Vân rời khỏi Hồng Trang tửu lầu, vừa đi vừa suy nghĩ mọi chuyện một lượt.
Mã chủ bộ kẻ này thật ra cũng không hẳn là hắn không biết gì về đối phương, bởi vì đây chính là nhân vật chính tiêu biểu trong câu chuyện "cái kia" —— yếu! Mà Tiền chưởng quầy và tiểu tức phụ hắn mỗi lần gặp mặt giao dược thường hay đề cập đến, ngay cả hỏa kế dược đường cũng nhịn không được nhắc đến chuyện này.
Đoạn Hành Vân tặng cho tên đã yếu còn không biết cố gắng thích nạp thiếp họ Mã kia một cái khinh bỉ trắng trợn.
Hắn sẽ nhớ thật kĩ gã ta!
Chỉ trách gã quá xui xẻo chứ không trách ai được!
Ngẫm nghĩ xong, Đoạn Hành Vân xoay người đi về hướng cổng trấn phía Nam, nơi đây trái ngược với cổng trấn phía Bắc toàn người làm ăn buôn bán giàu có cư ngụ, nơi này nguyên một con đường đều tập trung xới bạc và thanh lâu, ban ngày yên ắng vắng lặng chỉ có khất cái và lưu manh lảng vảng, chờ đến khi màn đêm buông xuống việc buôn bán mới thực trở lên nhộn nhịp, náo nhiệt.
"Ngươi tìm ta?". Người lên tiếng là kẻ đứng đầu trong đám ăn mày và lưu manh ở cổng Nam này, hắn là một hán tử trên dưới ba mươi tuổi, dáng người vạm vỡ hơn đám tiểu đệ đứng xung quanh rất nhiều, trông cũng rất nhanh nhẹn lanh lợi.
Đoạn Hành Vân móc ra một thỏi bạc năm mươi lượng ném cho hắn. "Ta cần nắm rõ tin tức và việc làm hàng ngày của ba người, Tam tiểu thư của Tiền huyện lệnh, Mã chủ bộ của Huyện nha và một thư sinh tên Chu Vương Đồng ở cổng Tây Chiêu Lâm trấn! Nếu làm được thì bạc này trước coi như là chi phí đi lại, đợi ta quyết định nhiệm vụ xuống thì sẽ đưa thêm trăm lượng cho các ngươi!".
Thiết Ngưu nhận lấy thỏi bạc, gặm một dấu răng lên thân thỏi bạc nặng trĩu tay xong khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, nhưng mà nghe đến Tiền huyện lệnh và chủ bộ huyện nha thì vẻ mặt trầm xuống, có chút do dự nói. "Gia, đó là con gái cưng và tay sai đắc lực của Huyện lệnh a!".
Đoạn Hành Vân khẽ mỉm cười. "Một trăm năm mươi lượng cũng không phải là dễ dàng kiếm được như vậy!".
Thiết Ngưu nghe thấy vậy thì sắc mặt hơi biến đổi, hắn hiểu lời vị gia này nói không sai, một trăm năm mươi lượng này tính ra cũng là thu nhập ba đời của một hộ nông gia lao động bình thường, chưa kể việc cần làm chỉ là theo dõi người rồi báo cáo lại sự việc, chứ không phải là kêu hắn và đám tiểu đệ đi giết người thì cũng có thể bất chấp thử xem. "Một tuần, thời hạn là một tuần sau, tiểu nhân chắc chắn sẽ đưa tất cả thông tin điều tra được về ba người này cho ngài đây!".
Đoạn Hành Vân thong thả giơ lên ba ngón tay.
Thiết Ngưu cắn răng. "Được!".
Đoạn Hành Vân rời đi, vừa ra đến đường lớn bên ngoài trung tâm thị trấn thì nhanh chóng lẫn vào dòng người đông đúc trên đường.
Một hán tử vóc người cao to vạm vỡ, diện mạo có chút không giống với bộ dáng của thôn dân hán tử nơi này, nãy giờ vẫn luôn đi theo sau Đoạn Hành Vân một khoảng cách không xa, không gần.
Bỗng nhiên thấy người mình đi theo nãy giờ mất tích không dấu vết, hán tử ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi. "Người đâu rồi?".
Sao lần nào cũng chuồn nhanh hơn thỏ như vậy?
Đoạn Hành Vân nép mình vào sạp hàng bên đường, đưa mắt nhìn về phía hán tử đang ngẩn ngơ giữa đường.
Ngốc như vậy thật sự có thể làm được việc có độ khó như bám theo sau người này ư?
Lão bản sạp trâm cài và trang sức đang bày bán hàng, thấy Đoạn Hành Vân đứng mãi không rời đi thì khó hiểu hết sức, hết nhìn Đoạn Hành Vân rồi lại nhìn ra đường lớn đầy người đi lại, thấy hắn mặc y phục chất liệu không hề tầm thường thì cười tít mắt mời chào. "Vị đương gia này, mua chút trang sức về cho tức phụ ở nhà không? Ta lấy rẻ cho ngài!".
Tranh thủ tận dụng cơ hội kiếm tiền hết mức!
Đoạn Hành Vân nhìn trâm cài, trang sức bày trên sạp toàn hoa hòe đủ màu sắc: ".....".
Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy tê dại mong chờ của người bán hàng, hắn cũng đành bất đắc dĩ chọn vài thứ nhìn có vẻ hơi đơn giản một chút. "Vậy lấy mấy cái này đi!".
"Được nha! Ta lập tức gói cho ngài!". Lão bản cười không thấy mắt đâu, vội vàng gói gém lại.
Năm nay Chiêu Lâm phủ bọn họ nơi này không đến nỗi hạn hán nhưng trời vẫn là hạ xuống rất ít mưa, nông dân trong thôn xóm trăm dặm quanh đây thu hoạch cũng kém hơn so với mọi năm, tất nhiên là kéo theo cả việc làm ăn sinh ý của những người buôn bán nhỏ lẻ như bọn họ, nay bỗng gặp "con gà" siêu có tiền —— à không, phải là khách hàng siêu hào phóng như vị đương gia này thì phải nhanh nhẹn bán hàng a!
Đoạn —— là con gà béo lại siêu có tiền —— Hành Vân thanh toán bạc xong, ánh mắt cũng lười nhìn lão bản sạp trang sức, hắn đi thẳng đến tiệm rèn, tìm tiệm gạo và tiệm tạp vật mua chút đồ, cũng đi tiệm bán hoa quả mua chút lê hay táo ngọt mang về cho tiểu tức phụ ở nhà.
Kỳ Huy Nguyệt ở nhà hết vào không gian gieo trồng một đám hạt rau giống, lại cho heo gà và ngỗng ăn xong, nhà cửa cũng lau chùi dọn dẹp đến không còn một hạt bụi, mà vẫn chưa thấy chồng nhà mình về. Y buồn chán xách giỏ trúc lên, chạy bình bịch qua Dương gia đi tìm Dương Đào và Dương thẩm, tính toán rủ hai người đi một chuyến đến rừng thông nhặt hạt mang về làm bánh hay rang lên ăn vặt.
Ba người Kỳ Huy Nguyệt mất hai khắc đồng hồ mới đi đến rừng thông cuối thôn, bên trong đã thấy rất nhiều phụ nhân và tức phụ đang nhặt củi khô để tích trữ dần cho mùa đông sắp tới.
Nhìn thấy ba người đi đến, không biết bọn họ nói chuyện gì mà chỉ thấy Kỳ Huy Nguyệt cười tươi đến mức hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, mặt mày trắng nõn như hoa nở, trong lòng Dương tiểu thị ghen tị không thôi, đồng nhân bất đồng mệnh a!
Từ khi nàng ta xuất giá, mỗi ngày đều phải xuống ruộng làm việc, làn da trước kia ở nhà khó khăn lắm mới dưỡng trắng lên được chút thì giờ càng ngày càng đen đi vài phần. Nay nhìn làn da Kỳ Huy Nguyệt trắng trong không tỳ vết, đến bàn tay nhỏ nhắn cũng vừa mềm mại trắng trắng nộn nộn. Nỗi ghen tị cùng là phụ nhân đã gả chồng, nhưng vì sao đối phương lại trải qua ngày lành hơn mình dâng lên, Dương tiểu thị nghiến răng thấp giọng nói một câu. "Nơi này chỉ có phụ nhân chúng ta tới nhặt củi, cũng chẳng có một hán tử nào, cười đến mị mị yêu yêu cũng không biết là cười cho ai coi?".
Thạch thị ở bên cạnh nhặt củi nghe nàng ta nói vậy thì cũng không đáp lời, đưa mắt nhìn lên một cái rồi tiếp tục làm việc, việc Đại phòng Kỳ gia không hợp Nhị phòng thì ai cũng biết, nhưng Nhị phòng các nàng cũng chẳng thấy mấy người Đại phòng vừa mắt chút nào, một đám người ham ăn biếng làm y như nhau.
Dương Đào thính tai nghe thấy thì bất ngờ trợn trừng mắt. "Này, ngươi nói gì vậy hả?".
Kỳ Huy Nguyệt cười loan loan nhìn Dương tiểu thị, nữ nhân này là tức phụ của Kỳ Tuấn Đại phòng Kỳ gia thì phải? Thời gian gần đây y im hơi lặng tiếng cho nên đám người này vừa lành sẹo thì quên đau, bắt đầu lại thấy ngứa miệng ngứa thân, đợi không kịp muốn soát độ tồn tại rồi phải không?
Dương thẩm liếc mắt nhìn Dương tiểu thị, muốn xem nàng ta có thể làm ra trò mèo gì.
Dương tiểu thị bị ánh mắt nóng hừng hực của ba người Kỳ Huy Nguyệt nhìn chằm chằm, nàng ta có chút luống cuống. "Ta cũng đâu có nói các ngươi, các ngươi vội nhận vào mình làm gì chứ? Không lẽ các ngươi cũng thấy chính mình là ——!!!".
Kỳ Huy Nguyệt thong thả đi đến trước mắt Dương tiểu thị, làm nàng ta thành công ngậm chặt miệng lại.
Ánh mắt của tất cả phụ nhân đang nhặt củi cách đó không xa cũng đều hướng về phía này, không biết có chuyện gì nhưng theo bản năng khi nhìn thấy cháu dâu của Kỳ lão thái thì thầm nghĩ, nàng dâu Đại phòng Kỳ gia kia muốn chiếm tiện nghi hay nói gì đắc tội với nhà Hành Vân chăng, nên lại chuẩn bị được ăn giáo huấn.
Dương tiểu thị hơi tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Huy Nguyệt. "Ngươi muốn làm gì?".
Kỳ Huy Nguyệt không muốn gây chuyện, chỉ là mấy con hàng thuộc Kỳ gia này thật sự là không có việc gì lại thích đi kiếm chuyện, y không nói lời nào cũng không được, càng trầm lặng thì sẽ càng khiến đám cực phẩm mắt cao hơn đỉnh đầu này nghĩ rằng y đã đi tu rồi, có khi lại muốn đánh chủ ý gì đó lên người y và chồng nhà mình. Chưa kể —— ánh mắt của Dương tiểu thị quá mức trắng trợn, y hiểu ra một điều đây không chỉ là chuyện nữ nhân ghen ghét nhau nữa rồi, ánh mắt này thời gian gần đây y bắt gặp rất nhiều ở trong thôn, khi các phụ nhân trẻ tuổi khác nhìn về phía y. "Đúng là không cùng một dạng người thì không vào cùng một cái cửa, ta hôm nay được lãnh giáo a! Vừa gả đến thôn chúng ta không lâu, đã vội vã vơ cái danh hiệu chanh chua, cay nghiệt, thích ghen tị vào người, sợ người không biết ngươi đi ra từ một nơi với Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái sao?".
Dương thẩm nghe mà thích thú cười lên ha hả.
Dương Đào và vài phụ nhân bên cạnh thì che miệng cười khúc khích.
Sắc mặt Dương tiểu thị đỏ lên, thầm nghĩ đây là Kỳ Huy Nguyệt vừa chê cười một nhà chồng nàng ta, đồng thời đang cười nàng ta tính tình chanh chua, quen thói ghanh tị giống hệt Kỳ lão thái, nữ nhân chết tiệt này năm nay mới có mười bốn mười năm tuổi mà sao miệng lưỡi bén nhọn như vậy? "Ngươi cũng đừng quên thật ra ngươi cũng là người Kỳ gia chúng ta!".
Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười. "Các ngươi đã quên đoạn thân thư lúc trước rồi sao? Cho dù bài vị của cha nương ta vẫn còn ở lại Kỳ gia thì cũng không thể thay đổi được chuyện, Tứ phòng chúng ta đã không còn quan hệ gì với một đám người các ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, ở bên ngoài đừng có mở miệng một câu chúng ta cùng là người một nhà, đi cùng một cái cửa. Ta trèo không nổi lên cái cửa của mấy kẻ mắt cao hơn đầu các ngươi!".
Sắc mặt Dương tiểu thị xanh trắng thay đổi liên tục, nhưng lời Kỳ Huy Nguyệt nói không sai, trước khi nàng ta vào cửa Kỳ gia thì nhà phu gia nàng ta đã cùng đối phương viết xuống đoạn thân thư, nhất thời nàng ta không biết nên phản bác lời Kỳ Huy Nguyệt nói như thế nào?
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi nhìn Dương tiểu thị.
Nói chuyện với người thông minh đã mệt, nói chuyện với người ngu xuẩn còn mệt hơn!
Đạo hạnh có bấy nhiêu mà còn muốn ra ngoài treo biển hành nghề!
Đoạn Hành Vân đang ở trong sân nhà dọn dẹp mấy thứ vừa mua, thì thấy tiểu tức phụ hắn xách giỏ trúc nặng trĩu trở về, hắn đi đến đỡ giỏ trên tay giúp Kỳ Huy Nguyệt. "Sao lại xách nặng như vậy?".
"Chàng sao đi lâu như vậy nha?". Kỳ Huy Nguyệt buông giỏ ra rồi nhân tiện cằn nhằn một chút.
Đoạn Hành Vân bật cười, lấy từ trong ngực áo ra một bao vải dài mảnh.
Kỳ Huy Nguyệt tò mò, nghĩ thầm đây là cái gì a, đợi y vừa mở ra nhìn, vẻ mặt lập tức không biết nên nói lời gì.
Đó là ba cái trâm cài tóc, một cái trâm hoa rực rỡ, khảm ngọc màu hồng phấn lộng lẫy. Một cái khác là trâm xuyến bạc, phía trên khảm trân châu trắng trang nhã, cái còn lại là hoa vàng quấn quanh sang trọng quý phái.
Đáy mắt Kỳ Huy Nguyệt hơi vặn vẹo, vẫn không biết nên nói gì.
Y không thích mấy thứ sặc sỡ của nữ nhân này a, nhưng đây lại là do chồng nhà mình tặng ——!!!
Đoạn Hành Vân vừa nhìn là biết tiểu tức phụ nhà mình đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không thể nói thật là do trốn người nên tiện tay mua mấy thứ này về tặng cho vợ ở nhà. Hắn dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ, gãi ngứa lòng người nói với Kỳ Huy Nguyệt. "Ta lần đầu lấy vợ, không có kinh nghiệm trong việc lựa chọn trang sức này, tránh không khỏi việc lựa phải mấy thứ không hợp với ánh mắt của tức phụ, lần sau ta sẽ không mua nữa mà sẽ tự tay khắc trâm cài cho em được không?".
Trong lòng Kỳ Huy Nguyệt lập tức cảm động đến rối tinh rối mù, cài trâm kia lên búi tóc sau đầu, hỏi hắn. "Đẹp không?".
Dù sao đây cũng là tâm ý của chồng nhà mình, đồ của nữ nhân thì nữ nhân đi!
Bình thường mặc váy áo nữ nhân cũng đâu thấy gì, nói chi là cài trâm hoa!
"Đẹp! Tức phụ không cài cũng đã đẹp, cài vào còn đẹp hơn!". Đoạn Hành Vân nịnh nọt rất giỏi, mà đây cũng là lời nói thật, tiểu tức phụ hắn cho dù có hếch mũi trợn mắt trừng người thì vẫn xinh đẹp hơn người khác không biết bao lần.
Kỳ Huy Nguyệt cười khúc khích, vui vẻ ôm lấy đối phương.
Đoạn Hành Vân thoáng thở phào trong lòng.
Có một tiểu tức phụ bề ngoài mềm mại động lòng người nhưng nội tâm thì lại rất "nam tử hán đại trượng phu", thật sự dỗ dành thôi cũng thấy khó!
Bữa tối, Kỳ Huy Nguyệt lấy thịt gà muối khô trước đó treo ở phòng chứa mang ra, tính xào vài món ngon cho chồng nhà mình.
Đoạn Hành Vân nhóm bếp lò xong thì trực tiếp đi rửa rau củ, trời đã lạnh hắn không cho tiểu tức phụ nhà mình chạm vào nước, ăn cơm xong người rửa chén hay dọn dẹp cũng là hắn.
Gà khô chặt miếng nhỏ, cho vào nước đun sôi khoảng chừng một chung trà nhỏ, vớt ra để ráo, bắc chảo lên bếp lò cho chút mỡ heo vào phi thơm đầu hành, gừng thái lát, đổ gà vào xào xơ, kế tiếp lại cho thêm nước vào hầm cho đến khi gà mềm.
Đoạn Hành Vân mang rổ rau cải xanh đi vào, thấy tiểu tức phụ nhà mình đang kiễng chân đảo đồ ăn trong chảo, nội tâm hắn mềm nhũn, đi đến vươn tay ôm lấy người từ phía sau.
Quả thật là một đôi phu thê tình nồng mật ý!
Đến nấu cơm tối cũng quấn lấy nhau không rời!
Chỉ là không ngờ bếp lò thì cao chảo sắt bên trên thì lớn, tiểu tức phụ nhà Đoạn lão Đại bị giật mình, suýt chút nữa thì —— cắm đầu vào trong chảo!
"Ối mọa ơi!". Kỳ Huy Nguyệt 囧 hết hồn, xoay người lại giơ tay lên đánh thằng chồng nhà mình hai cái.
Này, thì, tình, nồng, mật, ý!
"Chàng làm gì a? Suýt thì xào luôn cả ta cho chàng ăn cơm tối rồi!". Y gào vào mặt chồng nhà mình, còn đưa tay cấu cho hắn mấy cái nữa mới dừng.
"Chờ năm sau tuyết tan, chúng ta xây lại nhà thì xây luôn cả bếp, làm thuận tiện một chút để em dễ sử dụng!". Đoạn Hành Vân cam chịu bị ăn vài cái cấu véo, ôm lấy người nói.
Kỳ Huy Nguyệt nghển mặt nhỏ lên nhìn hắn. "Tất nhiên rồi!".
Chúng ta sẽ xây nhà cấp bốn hiện đại thật lớn và xinh đẹp!
Còn phải trồng hoa trồng cỏ khắp nơi nữa!
Đào ao trồng sen cũng không tệ đâu!
Gà khô đã hầm mềm, Kỳ Huy Nguyệt liền vớt hết thịt trong nồi ra, giữ lấy nước canh lát làm canh thịt heo trụng lát, y đun sôi dầu thả vào hành lá, gừng, ớt khô, thêm chút tương đậu rồi đảo đều, mùi hương dậy lên thơm nức mũi, lại đổ thịt gà khô đã hầm mềm vào, thêm vào chút nước tương, xào nhanh tay trên lửa lớn, sau một hồi cuối cùng là cho một chút ngũ vị hương làm món ăn hoàn toàn dậy mùi*.
(*Gà khô hầm xào ớt):
Đoạn Hành Vân canh củi trước bếp lò, bị mùi hương thơm phức tỏa lên mũi, yết hầu hắn cũng giật giật hai cái.
Món thịt muối khô tức phụ làm quả thật rất thơm rất ngon!
"A!—". Kỳ Huy Nguyệt đút vào miệng chồng nhà mình miếng thịt lớn.
Đoạn Hành Vân ăn vào miếng thịt, nhai hồi lâu mới nói. "Tức phụ làm gì ăn cũng ngon!".
Kỳ Huy Nguyệt bật cười, cúi xuống hôn lên khóe miệng hắn một cái. "Chờ ta làm nốt canh thịt trụng, rồi chúng ta ăn cơm!".
"Ừm, ta dọn cơm trước!".