Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 70




Trương lão gia tử chân mày thoáng cau lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Trương Tiểu Vân như muốn nhìn thật kĩ con người nàng, ông và người nhà chưa bao giờ có thể hiểu được, Đại nữ nhi tính tình luôn nhu hòa lại hiểu chuyện này của mình, ngày thường thường suy nghĩ những gì trong đầu.

Trương Tiểu Vân bị cha nàng ta nhìn đến cả người mất tự nhiên, nhưng khi nghĩ đến Đoạn Hành Vân thì vội vàng nói. "Cha, khi đó Đại tẩu chưa vào cửa, tiểu đệ và tiểu muội lại còn nhỏ, cha và Đại ca bận rộn kiếm tiền nuôi cả nhà, con là lo lắng nương không người chăm sóc, nhà cửa không ai vun vén, nhưng nay con suy nghĩ kĩ rồi, cho dù có làm thiếp thì con cũng vẫn muốn gả cho Vân đại ca!".

Trương lão gia tử thật không tin được Đại nữ nhi hiểu chuyện của mình có thể nói ra lời như vậy, lão đưa tay lên bạt cho Trương Tiểu Vân một bạt tai. Mặc dù cả đời này ông chỉ là nông dân, người quê mùa nhưng cũng chưa bao giờ muốn nữ nhi trong nhà đi làm thiếp cho người ta. Chuyện này ở trong mắt ông chính là chuyện mất mặt.

Trương Tiểu Vân biết tính tình cổ hủ của cha mình, nàng ta bị trúng một bạt tai cho nên má phải nhanh chóng sưng lên mang theo từng cơn nóng rát, cảm giác ủy khuất trong lòng kéo đến không ngừng. Nàng ta chính là hối hận đã đánh mất một hán tử tốt như Đoạn Hành Vân, nay ngay cả cha nàng ta, người nhà nàng ta cũng không hiểu cho nàng ta, nước mắt lăn tròn trên khuôn mặt sưng đỏ.

"Một cô nương gia chưa bàn luận chuyện cưới xin, mở miệng là đi làm thiếp ngậm miệng là đi làm thiếp, ngươi cũng không sợ mất mặt?!". Trương lão gia tử ngón tay run run chỉ vào nữ nhi của mình.

Vừa rồi vung tay đánh người xong ông cũng có chút hối hận, dù sao cũng là Đại nữ nhi nhà mình, tức giận thì tức giận, nhưng nên đau lòng cũng phải đau lòng. Chỉ có điều sau khi nghe những lời nói phát ra từ tận tâm của con gái, ông ta thật có chút không thể nào chấp nhận được. Năm sau Trương Tiểu Vân đã mười tám, ở Đoạn Gia thôn hay thôn xóm quanh đây đã là trễ tuổi gả chồng, thôi thì cố chờ hết thời gian chịu hiếu đạo, đành để con dâu trưởng tìm một mối hôn sự tốt gả nàng đi. "Sang năm, chờ thời gian hiếu đạo của nương ngươi các ngươi kết thúc, ngươi nhanh chóng đi sang thôn bên cạnh tìm bà mối, nhờ bà mối giúp sắp xếp cho Tiểu Vân nhà chúng ta xem mắt người ta! Bất kể điều gì thì sang năm cũng phải để nàng nở mày nở mặt xuất giá, chỉ cho phép làm chính thê nhà người!".

Đây là lời Trương lão gia tử nói cùng con dâu Triệu thị.

Triệu thị co rúm người rối rít vâng dạ.

"Con không muốn gả chồng!". Trương Tiểu Vân khóc hô ầm lên. "Cha, con không muốn gả xa nhà, không muốn xa cha và Đại ca Đại tẩu còn tiểu đệ, tiểu muội và chất nhi!".

Triệu thị đứng bên cạnh nhìn vị tiểu cô ngày thường tính tình dịu dàng lại hiểu chuyện, nay lại dám làm ầm ỹ cùng cha chồng chỉ vì muốn đi làm thiếp cho người ta, nàng há miệng ngạc nhiên không hiểu lý do gì có thể kích thích Trương Tiểu Vân đến như vậy.

"Hiện tại lời đồn khắp thôn, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn ở trong nhà, chờ sang năm Đại tẩu ngươi tìm bà mối tới, không nhanh chóng kết thân để chặn miệng người khác, về sau muốn lấy chồng cũng tìm không được!". Trương lão gia tử vung tay rời đi.

"Ta không muốn! Ta muốn gả cho Vân đại ca--!!!". Trương Tiểu Vân còn hô gào theo ở phía sau.

Triệu thị thấy cha chồng rời đi thì lúc này mới dám lên tiếng, vừa lôi vừa kéo Trương Tiểu Vân vào phòng đóng cửa lại, tính an ủi khuyên nhủ nàng ta vài lời.

Trương lão gia tử về phòng cũng là bất lực mà suy nghĩ, ông cũng biết hiện tại trong thôn bọn họ có rất nhiều nhà, rất nhiều người hối hận giống con gái ông bây giờ, hối hận lúc trước tại sao lại không gả nữ nhi nhà mình, không gả chính mình cho Đoạn Hành Vân. Hiện tại Đoạn gia kia chính là trôi qua sinh hoạt tốt, Đoạn gia hán tử cũng không chịu thua kém ai, sức lực hơn người lại có một tay săn thú nhưng tính tình hắn khi nắng khi mưa thất thường như vậy, ai mà biết gả con cho hắn có phải là chuyện tốt không?

Hối hận thì hối hận, ông tuyệt đối không thể để con gái mình đi làm thiếp cho người ta chê cười được.

Hôm nay sau khi ăn cơm sáng xong, Đoạn Hành Vân sửa soạn lên trấn trên một chuyến, cầm theo danh sách những đồ cần mua mà tiểu tức phụ hắn yêu cầu, hôm nay cũng là ngày hắn đã giao hẹn trước cùng Thiết Ngưu, chưa kể còn phải đi gặp mặt Lục Chấn Kiêu tại chỗ của Trác Túc Triệt, đi giao dược cho Tiền chưởng quầy ở Thành Phúc dược đường, quả thật là đương gia trong nhà cho nên -- nhật lý vạn ky!

Kỳ Huy Nguyệt tiễn chồng mình ra đường, híp mắt yêu cầu hắn nhất định phải tuân thủ nam tắc chu toàn, nhìn hắn trịnh trọng hứa hẹn xong, y mới miễn cưỡng hài lòng thả người đi.

Chân trước Đoạn Hành Vân rời đi thì phu thê Kỳ Hạ Đông và Chu Văn Hạo đưa theo Mã quản gia chạy tới Đoạn Gia thôn, cả ba cùng nhau ghé về nhà mẹ đẻ Kỳ gia một chuyến.

Nhìn thấy người đến, sau khi biết đây là quản gia nhà Mã chủ bộ thì cả một nhà già trẻ lớn bé Kỳ gia đều nhiệt tình tiếp đón, vây quanh hỏi han đủ thứ chuyện, nói rồi nói, lại nhắc đến chuyện sính lễ Mã chủ bộ đã hứa đưa ra cho bọn họ.

Mã quản gia đã sớm nhìn ra ánh mắt thiển cận, quê mùa lại tham lam của một đám người này, lão không nói ra lời gì mất lòng nhưng cũng chẳng cho đám người câu trả lời nào hài lòng, mọi vấn đề đưa ra đều được lão khéo léo đưa đẩy trở về, đám người nông dân như Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái nào phải đối thủ của một quản gia nhà giàu trấn trên, cả đám người đưa mặt khó hiểu nhìn nhau, không hiểu ý đó là ý gì.

Kỳ Hạ Đông nhận ra sự việc không đúng, bà ta ra hiệu cho cha nương mình theo mình đi ra ngoài, ba người đứng bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện riêng một hồi.

Đại phòng, Nhị phòng và Tam phòng Kỳ gia không được theo ra, cũng không biết cha nương và tiểu cô nói những chuyện gì, cả đám như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, sốt ruột nhìn theo.

Mã quản gia lại không quan tâm, lão đã nhận lệnh của đương gia nhà mình, thì sẽ làm thật tốt, cứ coi đám người thôn dâm quê mùa này thành bàn đạp đi.

Kỳ lão Nhị, Kỳ thắng sau khi đi thám thính Đoạn gia trở về thì liền vội vàng kêu cha nương, tiểu muội lão mau đưa Mã quản gia qua "xem mắt" Kỳ Huy Nguyệt, Đoạn gia hán tử kia không có nhà chính là cơ hội tốt a!

Nếu không -- chờ hắn trở về, bọn họ cho dù có đạt được mục đích thì cũng bị đánh cho một trận mềm xương cốt.

Kỳ Huy Nguyệt bên kia đang cùng Dương thẩm và Dương Đào ngồi trong bếp cạnh bếp lò cháy ấm áp nhặt sạch cỏ heo, nhân lúc trời chưa hạ tuyết xuống thì vẫn có thể đi lấy thêm chút cỏ heo về cho heo ở nhà ăn, tiết kiệm được chút hạt bắp nấu chung.

Chợt nghe bên ngoài sân có tiếng người gọi, ba người nghe xong giọng nói đó thì sắc mặt đều trầm xuống, người này không phải ai khác, chính là -- con hàng cực phẩm Kỳ lão thái của Kỳ gia!

"Bà ta còn dám tới!?". Dương thẩm tức giận muốn đi ra đuổi người, chân trước Vân tiểu tử vừa rời đi thì đám người này mò tới, lại muốn đánh chủ ý gì lên người nhà Hành Vân?

Kỳ Huy Nguyệt lôi kéo tay thẩm, y cười tít mắt. "Ta ra trước đuổi bà ta đi! Thẩm yên tâm, ta có thể đối phó được."

Dương Đào hai mắt sùng bái nhìn Kỳ Huy Nguyệt, đầu gật gật như giã tỏi. "Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu Thất muội muội lợi hại nhất, mấy người Kỳ gia đó còn không phải là đối thủ của muội ấy đâu!".

Dương thẩm nghe cũng có lý, Kỳ Huy Nguyệt chưa bao giờ chịu thua thiệt trên tay đám người đó, chỉ riêng cái miệng nhỏ kia mắng người thôi cũng đủ cho đám người kia tức đến trợn mắt, không cãi lại được nửa câu. "Ta cũng đi xem, ngược lại muốn xem tại sao bà ta lại còn dám tới? Lại muốn gây ra cái phong ba gì?".

Dương Đào đảo đảo hai tròng mắt đen bóng. "Nương, Tiểu Thất muội muội! Hai người trước đối phó đám người, ta đi lối sau nhà, về nhà gọi cha sang và phải vào trong thôn một chuyến, gọi tất cả thôn dân đến xem đám người này tìm mất mặt! ".

Kỳ Huy Nguyệt cười híp mắt.

Tinh thần này thật dũng mãnh a!

Vừa nhanh nhẹn vừa sảng khoái!

Dương thẩm trợn trắng mắt nhìn nữ nhi thẹn thùng hay xấu hổ trước đây của mình, mới có mấy tháng cho ngươi đi theo cạnh nhà Hành Vân thôi, sao ngươi có thể rèn ra cái tính tình dũng mãnh như vậy rồi!?

Lão nương và lão cha nhà ngươi rất sợ năm sau khi bàn chuyện hôn sự cho ngươi, không có hán tử nào dám đến cửa nhà chúng ta -- thú ngươi đi!

Hai người cùng đi ra ngoài, vừa ra tới cửa bếp đã thấy một đám người đông đúc chen nhau đứng run lập cập ở trong sân.

Kỳ Huy Nguyệt quan sát thật kĩ đám người, nhanh chóng nhận ra một nam nhân trung niên ăn mặc rất giống mấy quản sự ở trấn trên, hai mắt lão ta vừa nhỏ vừa dài, sâu trong con ngươi đục ngầu thi thoảng lóe lên tia muốn tính kế người, khi nhìn thấy y xuất hiện thì đồng tử cũng trợn to hơn người khác nhiều lần, y thầm nghĩ với diện mạo của gã mà không cầm kịch bản đóng vai phản diện thì có vẻ hơi xin lỗi với quần chúng rồi không?

Còn đám người Kỳ gia từ Kỳ lão gia tử, Kỳ lão thái, đến con gái bà ta là Kỳ Hạ Đông thì vừa nhìn đã thấy ngứa tay ——  thật muốn hành hung một trận!

"Kỳ gia các ngươi hôm nay kéo đến nhà chúng ta là muốn ăn Tết?". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt nhìn đám người.

Đi đông như vậy không ăn tiệc thì cũng là đi chúc Tết a!

Đám người Kỳ gia vẫn giữ một khoảng cách với Kỳ Huy Nguyệt, nhìn thấy y ra thì đều giữ im lặng, đưa mắt về phía nam nhân trung niên kia, thấy gã gật đầu tỏ vẻ hài lòng thì ai lấy đều vui mừng thở phào.

Mã quản gia thật là còn đang bị kinh diễm đến chấn kinh, một tiểu thôn nhỏ sơn dã, một hộ gia tầm thường lại nghèo nàn mà có thể dưỡng ra một tiểu mỹ nhân cực kỳ diễm lệ như thế, chỉ nhìn một cái là không thể quên, nhất là đôi mắt hoa đào to tròn với đuôi mắt hơi nhếch lên cùng nốt ruồi nho nhỏ kia, khi nãy đối phương cười lên nhìn giống như đang quyến rũ người đối diện, cái diện mạo này nếu vào hậu viện của đông gia nhà lão thì sẽ là độc nhất vô nhị, có khi khéo léo còn có thể bò lên vị trí bình thê. Chỉ là —— tuổi tác thân hình hơi nhỏ, phải dưỡng thêm vài năm nữa sẽ còn nảy nở đến rực rỡ mắt người nhìn. Nhỏ như vậy mà đã gả cho người còn hòa ly, thật đáng tiếc!

Chu Văn Hạo thấy chuyện đã thành thì nhanh nhẹn mời Mã quản gia ra cổng, mời lão đi về chuẩn bị dùng cơm trưa, cũng chính là sợ Mã quản gia còn ở lại thì sẽ lộ ra chuyện Kỳ Huy Nguyệt thực ra đang ở nhà phu gia, vẫn là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Đoạn gia.

Kỳ Huy Nguyệt nhạy bén nhận ra chuyện không đúng, y híp mắt lại nhìn đám người Kỳ gia.

Mã quản gia vừa đi, Kỳ lão thái cũng không có lòng dạ thảnh thơi để tiếp tục quan tâm, liếc mắt nhìn căn nhà lợp ngói khang trang của Đoạn gia, da mặt bên khóe môi rũ xuống, mắt tam giác đảo đảo trực tiếp nói thẳng. "Kỳ Huy Nguyệt! Ngươi hiện tại còn đứng ở đây lên mặt với chúng ta sao?! Hôm nay chúng ta tới chính là để thông báo cho ngươi, ngươi chuẩn bị đợi gả cho nhà giàu có làm tiểu phu nhân đi! Đây là phúc khí của ngươi! Tìm cho ngươi mối hôn sự tốt thế này chúng ta cũng không lỡ, nhưng vị quan gia kia vừa mắt ngươi nên chúng ta cũng không có gì để nói, sau này ngươi nở mày nở mặt thì đừng có quên là chúng ta bắc cầu lớn này cho ngươi!".

"Còn không phải sao? Tiểu Thất, vị quan gia kia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi! Sau này, ngươi có phát tài thì cũng đừng quên tiểu cô luôn ủng hộ ngươi a!". Kỳ Hạ Đông cười lên khanh khách với Kỳ Huy Nguyệt.

Kỳ Huy Nguyệt và Dương thẩm: "....".

Nà ní Ծ_Ծ?

Gả cái gì cơ 囧?

Ai con mịa nó, nói cho y biết đại gia đình toàn cực phẩm này là từ hành tinh nào tới, ý đồ xâm lấn sinh hoạt an nhàn ở thôn nhỏ yên bình này của y?

"Các người ăn no không có việc gì làm phải không? Dám đến tận cổng nhà ta sủa loạn cái gì? Ta đây chính là luôn quá nhân từ với đám người các ngươi rồi! ". Kỳ Huy Nguyệt bình tĩnh xắn tay áo lên.

Đám người Kỳ gia nhìn tư thế của y thì đã hơi hốt hoảng, vội vàng nhao nhao lùi lại.

Kỳ lão thái quát lớn. "Ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả! Đó là quan gia, quan gia nhìn trúng ngươi, ngươi còn dám kháng cự không tuân? Cho dù có là Đoạn gia hán tử phu quân kia của ngươi không vui thì cũng chẳng làm gì được! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn thành thật theo ta về Kỳ gia, ta đưa ngươi đi tìm người lo liệu viết xuống hòa ly thư, rồi chuẩn bị tân trang xinh xinh đẹp đẹp vào cửa nhà giàu làm tiểu chủ tử. Nếu không —— chọc vị quan gia kia không vui thì mạng nhỏ của ngươi cũng không còn!".

Dương thẩm tức đến mặt đỏ rần, ôm ngực phập phồng thở cũng thở không thông.

Thứ không biết xấu hổ gì thế này?

"Lão thái bà chết tiệt nhà ngươi! Nếu đã tốt như vậy sao các ngươi không đem hai cháu gái của các ngươi gả qua làm thiếp cho người ta, đến lúc đó hai ả cũng có thể đem cả nhà các ngươi qua cùng hưởng phúc a! Dám đánh chủ ý lên người lão tử, hôm nay lão tử không dọn sạch đám rác bẩn Kỳ gia các ngươi thì thật là quá có lỗi với bầu không khí của Đoạn Gia thôn này rồi!". Kỳ Huy Nguyệt lại rút cọc gỗ ở hàng rào nhà mình lên, nhảy ra, hỗn chiến.

Nghe Kỳ Huy Nguyệt nói như vậy, thực ra Kỳ lão thái cũng thầm tiếc hận không thôi, nếu gả Kỳ Hạ Hoa hay Kỳ Hạ Thu đi làm thiếp cho Mã chủ bộ thì tốt hơn rất nhiều, ít ra hai người đó còn là cháu gái của bà ta, ngày thường cũng được coi là thân thiết. Còn Kỳ Huy Nguyệt bạch nhãn lang này, vừa nhìn đã biết sau này Kỳ gia và bà ta sẽ không chiếm được một chút tiện nghi. Chưa kịp đáp trả thế nào thì đã bị Kỳ Huy Nguyệt hùng hổ mắng cho ngập đầu, gậy gỗ lớn trong tay cũng đánh tới, đám người Kỳ lão thái kêu ngao ngao chạy trốn.

"Đánh thật mạnh vào! Tiểu Thất đánh thật mạnh cho ta, tội đâu thẩm chịu cùng ngươi! ". Dương thẩm thở hổn hển chống nạnh chửi. "Xú bà nương! Đám người không biết xấu hổ, Kỳ lão thái ngươi chính là thứ ác phụ, độc phụ ở thôn này! Ngươi nói ngươi muốn đưa tức phụ của Vân tiểu tử đi làm thiếp cho nhà giàu trấn trên, ngươi thế nào lại ác tâm như vậy a? Rốt cuộc là nhà người giàu có kia cho các ngươi bao thứ tôt, bao nhiêu bạc để ngươi có thể làm ra hành vi độc ác nhường này? Một đám các ngươi không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?".

Dương thẩm thấy lý chính và thôn dân đang chạy tới từ xa thì thẩm càng gào lớn lên, kể lể hết mọi thứ đến cả đầu thôn cũng đều nghe được giọng nói cao vút như cá heo của thẩm.

Dương thúc cầm cây gỗ thô to trong tay chạy bình bịch tới, còn nghĩ là nhà Vân tiểu tử bị đám người Kỳ gia kéo đến bắt nạt, nhưng không ngờ thúc và thôn dân vừa chạy tới lại thấy một màn quen thuộc diễn ra đã bao lần.

Kỳ Huy Nguyệt hăng như gà chọi cầm gậy gỗ dí theo sát ở phía sau, còn đám người Kỳ gia chạy thục mạng ở phía trước, mười mấy người to béo mà bị đánh cho hết lần này đến lần khác, vừa chạy vừa hô cứu mạng ầm ỹ huyên náo.

Người ta nói cấm có sai "Vua còn thua thằng liều"!