Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 67




Hôm nay lão Đại Kỳ gia từ trên trấn trở về, sau bữa cơm chiều lão ta vào phòng riêng của Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái, dáng vẻ lén lút thậm thụt như đề phòng có ai nghe thấy. "Cha, nương! Ta nghe người ta nói -- Tiểu Thất và phu quân kia của y hiện tại đang phát tài lớn, ta mấy ngày nay suy nghĩ, nghĩ hai người kia cho dù có tình nguyện lấy ra phương pháp giúp cả thôn chúng ta làm giàu thì chắc chắn cũng sẽ không nguyện ý kéo theo một nhà chúng ta, cứ như vậy nhà người ta từ từ giàu hết rồi, chỉ còn chúng ta nghèo, không phải là bị người ta cười vào mũi sao?".

Kỳ lão gia tử vẻ mặt âm trầm không nói gì, nhưng có thể nhìn ra lão ta cũng đang đồng ý với suy nghĩ của Đại nhi tử nhà mình, thực chất lão cũng âm thầm tiếc hận bao ngày nay, lẽ ra lúc trước lão không nên dung túng lão bà tử và đám nhi tử của mình đuổi tận giết tuyệt Kỳ Huy Nguyệt như vậy. Nếu không hiện tại bọn họ đã dễ dàng lấy được phương pháp làm giàu từ trong tay Kỳ Huy Nguyệt vào tay mình.

Đôi mắt đục ngầu của Kỳ lão thái nâng lên, lão thái bà cảm thấy may là Đại nhi tử của bà ta vẫn còn có chút đầu óc.

Vấn đề quan trọng là thời gian này bà ta cũng đang vắt óc suy nghĩ biện pháp, mà còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào vẹn toàn, không lẽ đành phải lén lút trộm vào nhà tiểu tiện nhân kia một chuyến, sau đó trộm đi bí phương trong tay y.

Kỳ lão thái nghĩ như vậy cũng không sai!

Ở thời này, với những bí phương phức tạp thì thường được người ta sao chép cẩn thận ra giấy trắng mực đen, rồi được giấu nơi bí mật an toàn trong nhà để bảo lưu.

Vì sợ trong qui trình chế biến có quá nhiều bước cần ghi nhớ hay theo thời gian trôi đi thì sẽ quên mất những thứ quan trọng. Bà ta nghĩ Kỳ Huy Nguyệt cũng sẽ lưu giữ bí phương theo cách này, vì thế việc lén đột nhập vào nhà hai người rồi trộm đi bí phương cũng là một biện pháp khá khả thi.  

Nghĩ vậy nhưng khi nhìn nét mặt của Đại nhi tử, Kỳ lão thái nghĩ là gã có cách gì đó cho nên lên tiếng hỏi. "Theo ngươi, chúng ta lên làm gì?".

Lão Đại Kỳ gia hai mắt thâm trầm, thấp giọng nói. "Đối với chuyện này, thực ra con cũng đang có một biện pháp. Tiểu muội hai ngày trước có tìm tới con một chuyến ——!".

Kỳ lão thái nhướn mày. "Nói nghe thử xem!".

Theo như lời Kỳ Thuận nói, muội phu của gã —— tướng công của Kỳ Hạ Đông làm một chân sai vặt cho Mã chủ bộ ở Huyện nha, nói về chức quan chủ bộ thì nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Chủ bộ làm việc dưới quyền Huyện lệnh, có địa vị hơn quan sai, là một chức quan cũng không cần qua thi cử, đơn giản chỉ cần trong nhà có chút quan hệ và có tiền là có thể đoạt vào tay, đối với người giàu có phú quý thì không tính là gì nhưng với thôn dân quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì chủ bộ đã là địa vị mà bất cứ thôn dân nông thôn nào cũng phải kiêng dè.

Mã chủ bộ năm nay ba mươi tám tuổi, là người trấn trên, trong nhà gã đã có một chính thê và hai tiểu thiếp, nhưng không biết vì lý do gì mà đến giờ vẫn chưa có nổi một mụn con nối dõi tông đường. Thời gian gần đây, gã nổi lên ý định muốn nạp thêm thiếp thất vào nhà, yêu cầu của gã không cần nhiều, cũng chẳng cần nữ tử nhà có bối cảnh hay môn đăng hộ đối, gã chỉ cần đối phương có xuất thân trong sạch, nhà thuần lương, diện mạo xinh đẹp trẻ trung và quan trọng là có thể sinh con cho gã.

Tướng công của Kỳ Hạ Đông là Chu Văn Hạo, sau khi về nhà được lão bà tử của mình rỉ tai tiến cử cháu gái ngoại là Kỳ Huy Nguyệt, lại nghe nói trong tay y còn có bí phương có thể kiếm bạc lớn. Chỉ cần để Mã chủ bộ thú y vào cửa thì có thể vừa lấy được một mỹ thiếp vừa lấy được đống bạc lớn vào tay, Chu Văn Hạo nghe mà động tâm tư, lão cầm lễ mà Kỳ Hạ Đông chuẩn bị đến tìm Mã chủ bộ đưa lên tặng tới tay, nịnh nọt nói muôn lời hay với gã về vị cháu gái này và có ý muốn tiến cử.

Mã chủ bộ sau khi biết Chu Văn Hạo muốn tiến cử cháu gái ngoại của vợ gã cho mình, đối phương còn là nữ tử đã từng gả người thì tức giận tím mặt, mắng nhiếc gã không tiếc lời, còn muốn trách phạt thật nặng thì Chu Văn Hạo hoảng sợ mất mật, bèn nói ra chuyện trong tay cháu gái ngoại của tức phụ lão là Kỳ Huy Nguyệt có một bí phương, bí phương này có thể giúp bọn họ kiếm được đầy chậu đầy bồn bạc lớn.

Mã chủ bộ nghe rồi lại nghe thì động tâm tư, nhưng dù sao cũng là nạp thiếp vào cửa nhà mình, gã muốn trước nhìn thấy người rồi quyết định.

Chu Văn Hạo vừa mừng vừa sợ rồi rối rít hứa hẹn sẽ tìm cơ hội đưa Kỳ Huy Nguyệt đến ra mắt Mã chủ bộ.

Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái nghe Kỳ Thuận nói xong thì vui mừng rối rít, có Mã chủ bộ chống lưng, bọn họ còn sợ không đấu lại Đoạn Hành Vân, không cướp được bí phương của Kỳ Huy Nguyệt vào tay sao? Dù sau khi đoạt được bí phương thì phải chia phần làm vài thành và sính lễ của Mã chủ bộ hạ sính tới thì cũng phải chia cho phu thê Kỳ Hạ Đông một nửa, nhưng như vậy cũng đáng a!

Lại nói đến Chu Vương Đồng ở trấn trên, vì nịnh nọt Tiền Tố Tố để nàng ta bớt giận, mà gã trót để lộ chuyện cha nương mình đang bàn tính ra cho nàng ta biết.

Tiền Tố Tố khi biết chuyện thì nở nụ cười nham hiểm, còn khen ngợi Chu Văn Đồng và cha nương gã một phen. Sau khi trở về nhà, nàng ta quyết định đến tìm Mã chủ bộ một chuyến, dùng quyền thế của phụ thân nàng ta ép buộc Mã chủ bộ mau chóng đồng ý chuyện nạp Kỳ Huy Nguyệt vào cửa làm thiếp này.

Nếu có thể thấy cảnh Kỳ Huy Nguyệt gả làm thiếp cho Mã chủ bộ, trải qua sinh hoạt sống không bằng chết ở sâu trong hậu viện của Mã gia, thì nàng ta sẽ vui vẻ cả ngày.

Nàng ta phải cho Kỳ Huy Nguyệt biết cái giá y phải trả khi lỡ đắc tội nàng ta là như thế nào!

Chuyện Kỳ Huy Nguyệt lỡ đắc tội với nàng ta ở thêu phường lần trước, với tính khí trước kia có lẽ Tiền Tố Tố không ngại tặng cho đối phương vài vết khắc trên mặt, nhưng thời gian này nàng ta không dám.

Tiền Tố Tố dù tính tình kiêu căng, ngang ngược lại tùy hứng và điêu ngoa, nhưng ở bên ngoài nàng ta vẫn không dám ngang nhiên gây ra chuyện gì động trời, chỉ bởi vì nàng ta rất sợ phụ thân mình là Tiền Huyện lệnh.

Năm nay, Tiền huyện lệnh sắp mãn nhiệm kỳ làm Huyện lệnh ở Chiêu Lâm huyện, rất có thể được triệu về kinh báo cáo công tác và được giữ lại kinh thành. Tiền huyện lệnh cần lập lý lịch thật đẹp cho bản thân, để lấy thành tích với cấp trên. Ông ta dù yêu thương con gái út về già mới có của mình thì cũng không thể vượt qua sự nghiệp của bản thân, Tiền Tố Tố hiểu rõ điều đó cho nên hai năm này đã thu liễm rất nhiều, nàng ta sợ phụ thân mình biết nếu nàng ta dám gây chuyện gì ảnh hưởng đến tiền đồ của ông, ông sẽ đánh gãy chân nàng ta không biết chừng.

Mã chưởng quầy nghe tiểu nhị kể lại mọi chuyện mà hắn nghe được ở trong nhã gian tửu lâu nhà mình thì hết sức ngạc nhiên, ông cũng không ngờ con gái út của một vị huyện lệnh nhỏ bé mà có tâm tư độc ác như vậy, càng không ngờ thân thích của vị Đoạn phu nhân kia cũng là dạng mặt người dạ thú a!

Mã chưởng quầy ngẫm nghĩ rồi đi về phía sau hậu viện tìm đông gia nhà mình, hiện tại đông gia đang hợp tác cùng hai vị Đoạn gia kia, biết đâu chuyện này có thể giúp đông gia nhà ông chiếm lợi thế lớn nhất trong lần đàm phán sinh ý lần tới nha!

Không chỉ đám người cực phẩm này đang rình mò tính kế Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân, mà ở trong thôn ngoài mấy con hàng Kỳ gia ra thì cũng không thiếu người đang ôm hận Kỳ Huy Nguyệt hai người, trong đó tất nhiên là có một nhà Tần gia miệng rộng kia.

Trần đại nương tình cờ nghe được đối thoại của Kỳ Huy Nguyệt, Dương thẩm chất vấn Trương Tiểu Vân ở gần bờ sông, bà ta nhịn rồi lại nhịn, vì rất sợ bị hai người Đoạn Hành Vân lôi kéo Hồng gia đánh đến cửa nhà mình, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng mà tiết lộ cho hai bạn già tốt của mình là Tần đại nương và Kỳ lão thái.

Tần đại nương bị đánh một trận đòn đau, còn liên lụy đến người một nhà cũng bị Đoạn Hành Vân thẳng tay thu thập một phen, hiện giờ ở trong nhà chồng con bà ta ai cũng đối với bà ta sinh ra bất mãn, nay có được nhược điểm của hai người Kỳ Huy Nguyệt thì bà ta nhịn được mới là lạ. Chỉ có điều bà ta không dám trắng trợn tự mình đi loan truyền tin này ra được, mà phải tìm cơ hội để mượn tay người khác rải tin đồn này ra.

Chỉ cần thấy hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt không vui thì đều đáng giá để thử a!

Kỳ Huy Nguyệt không biết chuyện mình đang bị người ta nhớ thương, y còn đang bận ở nhà thiết kế máy nhồi thịt cho lạp xưởng và xúc xích, đối với kĩ thuật thời này thì những thiết kế tinh tế phức tạp của thời hiện đại hiển nhiên không thể làm ra, nhưng với loại máy thủ công truyền thống đơn giản của vùng nông thôn nước C hơn trăm năm trước chắc chắn là làm ra được.

Chỉ cần nắm vững nguyên tắc sử dụng lực ép để đẩy thịt ra là được, y có thể thiết kế mẫu máy này thành cách tối giản nhất.

Xem đi, y thật phục sự hiểu biết của mình mà!

Sống lâu cũng là lợi thế a!

Sau khi dùng hai ngày thời gian chỉnh sửa xong bản vẽ cuối cùng, y liền cùng chồng nhà mình xuống ruộng trồng rau vụ đông, chuẩn bị tích trữ rau để ăn Tết.

Ruộng từ sau khi trồng bắp xong, đất cũng đã được cầy xới và nghỉ ngơi gần hai tháng, độ phì trong đất lúc này cũng đã hồi phục đến tám phần, trồng rau ngắn ngày là thích hợp nhất.

Trời đã trở lạnh nhưng ngoài ruộng nơi nơi là thôn dân bận việc, không ít nhà có hài tử còn nhỏ cũng đều ra hỗ trợ, thấy hai người đi qua, phần lớn thôn dân đều sẽ cười lên tiếng chào.

Kỳ Huy Nguyệt lẽo đẽo đi theo sau Đoạn Hành Vân như cái đuôi nhỏ, ai chào hỏi y cũng cười tít mắt đáp lại.

Đoạn Hành Vân thấy tất cả mọi người chỉ có ý định chào hỏi với hai người, chứ không có ai nhào tới gần tiểu tức phụ nhà hắn thì hắn đặc biệt hài lòng, còn không tiếc nở nụ cười nhàn nhạt ấm áp như gió xuân đáp lại mọi người.

Những người vừa rồi chào hỏi hai người thấy vậy thì thoáng thở phào, hai tiểu phu thê nhà này không đột nhiên nổi tính tình cầm gậy hù người là tốt rồi.

Thế mới biết, cái hung danh của hai phu thê nhà họ Đoạn quả thật là —— danh xứng với thực!

Cây giống rau đã được ươm tốt, chỉ cần tách từng cây bỏ vào hố bổ sẵn trên luống, vùi đất lên và rắc lên trên một lớp vỏ trấu hay lúa mạch, cuối cùng là tưới nước lên là xong.

Lần này, y vẫn áp dụng phương thức xen canh dưa leo và cải thảo.

Kỳ Huy Nguyệt rất chăm chỉ, cắm cúi ở đằng trước thả cây vào hố để Đoạn Hành Vân đi phía sau dùng cuốc lấp đất lên.

Chỉ mất hơn một ngày là trồng xong hai mẫu rau, Kỳ Huy Nguyệt nhìn mọi người ở gần đó vẫn bận rộn, y nhăn nhăn mũi. "Chồng nhà mình ơi, chúng ta năm sau có nên mua thêm chút ruộng cạn không? Trồng thêm ớt, rau củ, gừng hay đậu —— gì đó, ăn không hết thì có thể mang muối chua ăn cả năm cũng tốt lắm!".

Quan trọng là biết đâu lại bán được mớ tiền cho họ Trác yêu tinh nam kia!

Còn ruộng nước thì ba mẫu là quá đủ rồi, nhà hai người nhân khẩu đơn bạc, cho dù có muốn trồng thêm lúa nước cũng không thể tưới tiêu được.

Với những danh từ kỳ lạ mà tiểu tức phụ đôi khi sử dụng tới hay gọi hắn, Đoạn Hành Vân mặc dù nghe hiểu nhưng lại không hề thấy ngạc nhiên hay đi thắc mắc qua. Hắn mỉm cười, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên chóp mũi y. "Được, đều nghe em!".

Kỳ Huy Nguyệt cười hí hí.

Thôn dân trước đó đã để ý đến phương pháp trồng xen giữa bắp và đậu nành của Kỳ Huy Nguyệt, lúc hai người thu hoạch bắp cũng đã thấy được phương pháp xen canh này có hiệu quả, cho nên lần này thấy y trồng dưa leo và cải thảo với nhau, mấy người âm thầm nhìn rồi ghi nhớ, tính toán đầu xuân năm sau cũng sẽ làm theo.

Hai người tay trong tay ra về, lại cùng nhau bận rộn đi cắt cỏ cho heo và gà cùng vài con ngỗng, hiện tại gia súc trong nhà ngày càng lớn, ăn cũng nhiều hơn, cỏ sau khi cắt về sẽ được nấu lên cùng hạt bắp thành cám heo, làm như vậy sẽ tăng dinh dưỡng cho heo và gà.

Đoạn Hành Vân nói năm sau không nuôi heo nữa, hắn không thấy tức phụ quá mệt mỏi, có nuôi thì chỉ nuôi vài con gà lấy trứng là được rồi.

Kỳ Huy Nguyệt không có ý kiến, năm sau đích xác có rất nhiều việc phải làm, những sinh ý nhỏ vụn năm nay không phải là mục tiêu của y, y muốn làm sinh ý lớn, muốn mở rộng hơn nữa kìa.

Kim chi củ cải, bánh hồng, thịt heo muối khô, lạp xưởng xông khói, sạp ăn nhỏ —— kiếm tiền quá chậm!

Không thể đi theo con đường khoa cử khảo công danh thì đành chọn con đường làm thương nhân kiếm tiền lớn, ít ra cũng phải đủ để bảo hộ cho một nhà hai người bình bình an an sinh hoạt ở thế giới này.

Kỳ Huy Nguyệt ở nhà trông nồi cám heo và sơ chế La Hán quả, để Đoạn Hành Vân cầm bản vẽ lên trấn trên tìm tiệm rèn làm ra hai máy nhồi thịt lạp xường, hắn còn phải ghé qua Hồng Trang tửu lâu một chuyến, muốn lấy khối ngọc lúc trước nhờ Trác Túc Triệt đặt mua từ kinh thành về, để khắc con dấu tư nhân tặng tức phụ nhà hắn.

Trác Túc Triệt thấy người đến, hắn cười híp mắt, cầm hộp gỗ trên tay đưa cho Đoạn Hành Vân. "Phỉ thúy thượng hạng, hai trăm tám mươi lượng một khối! Số bạc còn lại coi như ta tặng cho tẩu tử ở nhà".

Đoạn Hành Vân từ trong ngực áo lấy ra hai tờ ngân phiếu và ba thỏi bạc mười lượng đặt lên bàn, khóe miệng khẽ nhếch. "Đa tạ nhưng ta không cần!".

Trác Túc Triệt bỗng nhiên bật cười. "Đoạn huynh! Ngươi thật chỉ là một hán tử nhà nông thật sao?".

Đoạn Hành Vân bình tĩnh gật đầu.

Trác Túc Triệt: "....".

Ta tin ngươi mới gặp quỷ!

Cách ăn mặc còn có thể giả trang được, nhưng khí chất bẩm sinh có sẵn trên người —— ngươi có muốn giấu cũng không giấu nổi!

Trác Túc Triệt thấy người muốn rời đi, hắn bèn nhanh chóng giơ tay cản lại, kể hết sự tình mà tiểu nhị tửu lầu trước đó nghe được chuyện con gái út của Huyện lệnh Chiêu Lâm đang tính kế quái quỷ gì với Kỳ Huy Nguyệt.

Nhìn Đoạn Hành Vân vẫn bình tĩnh lắng nghe, sâu thẳm trong con ngươi một mực tĩnh mịch như đầm nước không nhìn thấy đáy, Trác Túc Triệt len lén nuốt ngụm nước miếng, âm thầm đốt vài cây nến cho vị tiểu thư điêu ngoa nhà Huyện lệnh và vài kẻ liên quan.

Vẻ mặt này là tiết tấu muốn lật phòng phải không?

"Đa tạ Trác huynh đã kể cho ta chuyện này!". Sau một hồi Đoạn Hành Vân nhàn nhạt lên tiếng.

Trác Túc Triệt mỉm cười. "Là việc nên làm! Có gì cần tương trợ hai vị cứ nói, ta cũng sẽ cố gắng ra chút sức lực!"

Đoạn Hành Vân gật đầu. "Vậy tại hạ trước ở đây cảm tạ Trác huynh!".

"Ta nghe Mã chưởng quầy nói qua, Đoạn huynh đang nghe ngóng tin tức về Lục gia, Lục Chấn Kiêu? Huynh tính toán muốn cùng hắn thương lượng về sinh ý bánh hồng sắp tới?". Trác Túc Triệt chuyển chủ đề.

Đoạn Hành Vân không thấy lạ khi Mã chưởng quầy báo chuyện này lại cho Trác Túc Triệt, Lục Chấn Kiêu và Tiêu Chấn Đình là chủ thuyền lớn hay qua lại từ kinh thành đến Chiêu Lâm phủ, tin tức này là do Dương thúc đã nghe ngóng được mấy tháng qua ở bến tàu. Hắn mặt mày bình tĩnh gật đầu, không giấu diếm nói. "Đúng vậy, tiếc là Trác huynh không làm về sinh ý khác, nếu không nhà chúng ta cũng không cần phải tìm đầu ra này!".