Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 452: Án Thuế Án Ruộng




“Chuyện như vậy mà ông bảo là không lớn, không cần chú ý sao?!”

Hàn Thu Thủy vỗ bàn, nói.

Lã Vọng Thiên cũng cau mày. Song, lý tính mách bảo cậu chàng cần bình tĩnh lại. Hiện tại một mình Hàn Thu Thủy nóng nảy là đủ rồi, nếu cậu chàng cũng mất bình tĩnh nốt thì chắc chắn không hỏi thêm được thông tin gì hữu dụng từ trưởng làng. Lã công tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ép bản thân giữ cái đầu lạnh. Đến khi mở mắt ra, ánh mắt của Lã thiếu lâu chủ đã trong veo như nước. Cậu chàng gõ gõ ngón tay xuống bàn, đoạn nói:

“Trần lão, theo như tại hạ nhớ, mức sưu thuế mới điều chỉnh của đại nhân đã tham chiếu kỹ càng sổ sách về lượng nông sản, sưu thuế trước đây. Về lý, đâu thể nặng đến mức ép người dân đến tuyệt lộ như vậy? Chẳng lẽ nhà bà cụ kia đặc biệt khó khăn hay sao?

“Nếu là như vậy, tại hạ có thể bẩm báo lại với đại nhân, tìm cách châm chước...”

“Công tử không cần làm vậy. Chuyện dân đen dân đỏ bán đất bán thân nào phải chuyện gì lớn lao? Thứ cho hạ quan nói thẳng, tuy đúng là đáng tiếc cho nhà của thập tam thẩm, song Chưởng Ấn đại nhân còn bận trăm công nghìn việc, nào thể tốn thời gian vô bổ vào mấy việc như thế này?! Lại nói, nếu trường hợp nào khó khăn cũng xem xét châm chước, thì sưu thuế làm sao có thể thu đủ? Nhất là trong thời kỳ chiến tranh Hải Thú này?!”

“Có phải là tốn thời gian vô bổ hay không không phải là ông quyết định...”

Hàn Thu Thủy còn đang định nói tiếp, song Lã Vọng Thiên đã đánh mắt cho cô nàng, đoạn lắc đầu. Kế đó, cậu ta nói:

“Trần lão thông cảm. Cứ coi như hai người chúng ta trẻ người non dạ, thiếu niên chưa trải sự đời đi.”

“Hạ quan không dám có ý này!”

Lã thiếu lâu chủ lại một phen miệng lưỡi, lái chủ đề về chuyện thí điểm loa phường. Song sau sự cố vừa rồi, tâm của ba người họ cũng không để nổi ở chuyện này. Lại thêm Hàn Thu Thủy quen thói ruột để ngoài da, hiện tại nhìn Trần trưởng làng không vừa mắt. Thành thử cuộc thảo luận diễn ra không suôn sẻ cho lắm. Sau một hồi, Lã Vọng Thiên cũng chỉ đành kiếm cớ cáo từ, lôi kéo đồng bạn rời đi. Cũng còn may trước khi hỏi chuyện về bà cụ thì bọn họ cũng đã bàn xong đại khái, trưởng làng ngoài mặt hẳn cũng sẽ không dám chống đối bọn họ, nên chuyện thí điểm loa phường có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Rời khỏi nhà trưởng làng, hai người theo đúng kế hoạch, đến chỗ hẹn với Kim Chính Dương: quán nước đầu thôn. Tới nơi thì đã thấy đại trang chủ của Tam Kim gia trang đang trò chuyện rất sôi nổi với bà hàng nước và các thôn dân tại đó.



Đừng nhìn lão ta vẻ bề ngoài nhìn như ăn mày, kỳ thực thời trẻ cũng từng là một kẻ đào hoa. Tuy không đến mức con rơi con vãi khắp nơi như Võ Hoàng hay tình nhân khắp chốn như Tạ Hàn Thiên, song khi cần, lão cũng có thể múa ba tấc lưỡi, dỗ cho nữ nhân ai nấy mặt đỏ thẹn thùng nhưng miệng lại không thể ngừng cười. Mà đây cũng là lý do Lã thiếu lâu chủ nhờ lão điều tra trước phía bên ngoài trong khi hai người bọn họ vào hỏi chuyện trưởng làng.

Kỳ thực, ngay khi nghe thông báo của hai người Hàn, Kim, Lã Vọng Thiên đã đoán được đại khái tình hình. Chuyện mà tiên sinh nhà mình nhất định sẽ quản, đương nhiên là chuyện của người dân. Phát hiện ở nhà của trưởng làng, vậy thì đương nhiên còn người khác ở bên trong. Mặc kệ là người này đến báo án thất bại, hay có chuyện khó xử cần trợ giúp, dân đều có độ cảnh giác và sợ hãi quan gia nhất định. Tuy cũng không rõ người ta liệu có nhận ra cậu chàng và Hàn Thu Thủy là người của phủ Khai Phong không, song ngộ nhỡ nếu bị nhận ra, có khi lại gây cản trở. Dẫu sao, quan càng cao nhiều khi muốn hỏi chuyện dân lại càng khó khăn. Nhưng ngược lại, đối với trưởng làng, quyền uy của quan trên có khi lại có tác dụng nhất định. Bởi vậy mới chia ra để hành động. Kim Chính Dương không có liên quan tới quan phủ. Dẫu có đang trợ giúp Bích Mặc tiên sinh thì lão vẫn là nhân sĩ giang hồ, lại thêm tài ăn nói của lão đặt lên bàn cân... Thế nên quyết định cho lão đi thăm hỏi người dân là quyết định dễ dàng. Hai việc nói chuyện với trưởng làng và hỏi chuyện dân làng đều không rõ sẽ mất bao lâu, nên cần một điểm hẹn gặp nhau. Chọn quán nước đầu thôn, là để tranh thủ thu thập thông tin tiếp luôn. Dẫu sao, mấy quán nước là chốn đông người qua lại, tin tức cũng lưu thông hơn nơi khác. Cứ nhìn quán nước của chị dâu kết nghĩa của Hàn Thu Thủy là thấy.

Thấy Kim Chính Dương trước mắt, Lã Vọng Thiên toan bước lên chào hỏi thì lại bị Hàn Thu Thủy giữ lại. Cô nàng nhìn đồng bạn một cách thiếu kiên nhẫn, cuối cùng lên tiếng nhắc nhở:

“Lấy ra! Đeo vào!”

Lã công tử nghe vậy thì thở dài một cái, song vẫn lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một cái... kính râm, đeo lên mặt.

Muốn biết tại sao Lã Vọng Thiên lại có kính râm, còn bị Hàn Thu Thủy bắt đeo vào, phải kể từ chuyện Bao Công được lan truyền khắp thành Bạch Đế. Chuyện này dẫn đến việc nhân sự phủ Khai Phong cũng bắt đầu bị dân chúng nhớ mặt. Trong đó, hình tượng Công Tôn tiên sinh là được nhiều người để ý nhất. Tuy Cố Văn Cố sư gia phù hợp với miêu tả trong truyện, song con người mà, có ai mà không thích cái đẹp? Thành thử, các bà các cô các mẹ cùng các thiếu nữ trong thành đều tự đi tưởng tượng Công Tôn tiên sinh dựa theo hình tượng của Lã Vọng Thiên và Dư Tự Lực. Về sau, cũng vì chuyện này mà Long U còn học Hồng Vân, chuyển thể “Thời niên thiếu Bao Thanh Thiên” thành tiểu thuyết, đẩy dần ra để kích cầu cho Khai Phong tuần san. Trong đó, nhờ quyết định lấy Lã Vọng Thiên làm hình mẫu cho ảnh minh họa Công Tôn Sách thuở thiếu thời, mà bán được rất đắt hàng. Song đó cũng là chuyện sau này. Còn cái hệ quả ngay trước mắt, là độ nhận diện của Lã thiếu lâu chủ quá cao trong dân chúng Bạch Đế. Mà bởi vậy, ảnh hưởng đến chuyện cải trang vi hành.

Nhân sự phủ Khai Phong mới mở liên tiếp mấy phiên họp, bàn kế sách giảm độ nhận dạng của Lã Vọng Thiên xuống. Cách đơn giản nhất đương nhiên là che mặt, nhưng cách này lợi bất cập hại. Trước tiên là quá bất tiện, lại còn gây chú ý không cần thiết. Nói đùa, giữa ban ngày ban mặt, che kín mặt mũi đi ngoài đường, không bị ai để ý mới là lạ. Cho dù có không bị nhận ra thì cũng quá phản tác dụng. Sau đó, lại còn tự dưng làm mất “tác dụng chính” của nhan trị của Lã công tử nữa! Thành viên nòng cốt của phủ Khai Phong không có ai là kẻ ngốc. Chuyện đại nhân nhà mình thỉnh thoảng cho Lã thiếu lâu chủ dùng “mỹ nam kế” moi móc thông tin có ai mà không nhìn ra? Thế nên, che mặt là không thể rồi!

Đương lúc Cố sư gia đau đầu, Dư ngỗ tác bó tay, Hàn cô nương giơ cờ trắng, bốn người Vương Long Mã Hổ càng không góp được chủ ý gì, không ngờ chính Bích Mặc tiên sinh lại đưa cho bọn họ gợi ý...

Kỳ thực cũng chẳng phải Nguyễn Đông Thanh cố tình. Hoàn toàn là trùng hợp mà thôi. Khi đó, hắn cũng chỉ là vì di dời chú ý của Hoắc Trường Ca khỏi bom nguyên tử mà giảng cho hai người Hàn, Hoắc về khúc xạ, chiết xạ ánh sáng, và màu sắc, rồi nhờ hai người nghiên cứu chế tạo kính lão cho Võ Hoàng thôi. Ai có thể ngờ, kính lão thì chưa thành hình, nhưng kính râm lại ra đời...

Kính râm ra đời, bảo là tạo ra ảnh hưởng lớn ở Huyền Hoàng giới thì cũng không phải, nhưng tầm ảnh hưởng cũng tuyệt không nhỏ chút nào! Dưới có cánh thương lái, trên có sĩ tộc, hễ có tiền là người ta đều mua cho bằng được. Kính râm... bán đắt hàng chẳng kém gì nem chua hay cạp lồng khi trước. Tất nhiên, Hàn Thu Thủy cũng không có khả năng phụ trách chế tạo hay cung ứng toàn bộ. Cô nàng chỉ là dựa vào tổ chức của hai người anh kết nghĩa, thương lượng bán mẫu cùng bản vẽ cho Hữu Tiền Liên Minh, kiếm thêm phần nào thu nhập mà thôi.

Trở về thời điểm hiện tại, Lã Vọng Thiên đeo kính râm vào xong xuôi, hai người mới tiến về phía quán nước đầu thôn. Kim Chính Dương hiện đang đóng vai thương lái từ xa tới, giới thiệu hai người bọn nọ là con của bằng hữu. Dẫu sao, khí chất công tử của danh gia vọng tộc trên người Lã thiếu lâu chủ có giấu cũng không giấu nổi, lại cộng thêm kính râm hiện tại chỉ có sĩ tộc tử đệ cùng cánh thương lái đi xa nhiều là có, tốt nhất là để cậu chàng đóng vai công tử quyền quý ra ngoài du ngoạn. Hàn Thu Thủy tuy bình thường hành xử không theo lẽ thường, song dù gì cũng là tiểu thư của Hàn gia, muốn diễn một chút qua mặt dân chúng cũng không quá khó khăn.

Ba người vừa uống nước vối, vừa nói chuyện, lại dỏng tai lên nghe ngóng xem có tin tức gì hữu dụng hay không. Sau độ hai tuần trà, thì Lã Vọng Thiên truyền âm cho hai người còn lại về suy luận của mình:



“Dựa theo những gì Kim bá bá hỏi được và những điều chúng ta chính tai nghe tại đây, có thể chắc chắn hai điều:

“Thứ nhất, mức thuế mà dân chúng ở làng Tân, thậm chí cả thôn Hoài, phải đóng cao hơn rất nhiều so với mức mà đại nhân cùng Cố sư gia đề ra. Khó trách khi mới công bố tăng thuế, dân tình suýt thì bạo loạn!

“Thứ hai, cũng bởi vậy, mà không chỉ có mỗi nhà bà cụ chúng ta bắt gặp là nạn nhân, mà có ít nhất năm hộ khác cũng đang bị dồn vào tuyệt lộ. Thậm chí, có thể có những nhà chúng ta không biết đã phải bán đất, bán thân rồi cũng nên!”

Thở ra một hơi, dằn lửa giận xuống, cậu chàng lại nói tiếp:

“Từ đó, có thể suy ra hai khả năng:

“Thứ nhất, chênh lệch mức thuế là do quan địa phương tự tác chủ trương, nhằm đút đầy túi riêng...”

Hàn Thu Thủy nghe đến đây thì tức giận nghiến răng:

“Biết ngay tên trưởng làng đó không phải hạng tốt lành gì mà!”

Song Kim Chính Dương lắc đầu:

“Tiên sinh mới về nhậm chức chưa lâu. Về lý mà nói, cho dù quan địa phương có nâng khống mức thuế, cũng không thể cao đến vậy được. Trừ khi là bọn chúng chán sống, muốn công khai chống lại tiên sinh...”

Lã Vọng Thiên gật đầu:

“Thế nên con mới nghiêng hơn về khả năng thứ hai: Mức thuế này là có chỉ đạo, thông đồng của sĩ tộc, quan địa phương, và quan Chưởng Ấn tiền nhiệm. Với tính cách của lão ta, hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này!”