Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 453: Bàn Tính Đối Sách




Kim Chính Dương hỏi:

“Vậy Thiên nhi có tính toán thế nào?”

Lã Vọng Thiên hít sâu một hơi, đáp rằng:

“Chuyện này xem ra không đơn giản, cần lập tức cáo tri đại nhân. Nhưng nếu lúc này chúng ta gấp rút hồi phủ, không những sẽ bứt dây động rừng, khiến quan lại địa phương tăng lòng cảnh giác, lại còn tạo cơ hội cho bọn họ tiêu hủy tang chứng, đe dọa nhân chứng. Nếu là vậy, chỉ sợ việc điều tra rõ ràng khó càng thêm khó.

“Vậy nên, con tính truyền âm báo tin cho đại nhân, còn ba người chúng ta tạm thời ở lại đây. Như vậy vừa có thể nhân cơ hội thu thập chứng cứ, lại vừa có thể phối hợp với chúng nhân Khai Phong phủ, tùy cơ ứng biến...”

Nhận được tán đồng của Hàn Thu Thủy cùng Kim Chính Dương, Lã Vọng Thiên mới lấy ngọc giản truyền âm ra, liên lạc với Cố Văn.

Cùng lúc, tại phủ Khai Phong.

Trong thư phòng, Cố Văn đang cùng Nguyễn Đông Thanh xử lý công vụ thì ngọc giản truyền âm bên hông nóng lên.

Ngọc giản truyền âm này cũng chỉ có chúng nhân phủ Khai Phong có thể liên hệ, Cố Thi Âm lại từng đặc biệt dặn dò chỉ khi thực sự cần thiết mới dùng đến. Thế nên, khi thấy có liên lạc, Cố sư gia lập tức “nhấc máy”.

Nguyễn Đông Thanh thấy Cố Văn sử dụng ngọc giản truyền âm thì cũng không suy nghĩ gì nhiều. Tuy là khi trước, khi giới thiệu “thầy đồ Cố”, Vũ Tùng Lâm từng nói lão là bị phế tu vi nên mới về vườn dạy học. Song Nguyễn Đông Thanh cũng không rõ bị phế tu vi là như thế nào. Hắn có biết Lý Thanh Vân bị phế xong không khác bản thân mình là mấy, ngoại trừ việc có thể học được võ công từ tiểu thuyết kiếm hiệp ra. Nhưng khi thấy Cố Văn dùng được ngọc giản truyền âm, lưu ảnh thạch, cũng như các vật dụng cần chân khí khác, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng chỉ nghĩ có thể “bị phế tu vi” cũng có loại này loại kia mà không hỏi nhiều.

Mà cho dù có đoán được Cố tiên sinh không hoàn toàn nói thật, thì hắn có lẽ cũng sẽ không đi quản. Dẫu sao, có ai mà không có chuyện tư mật không muốn kể cho người khác? Qua tiếp xúc, Nguyễn Đông Thanh biết Cố Văn không có ý xấu, như vậy là đủ rồi. Về phần Cố Thi Âm, cô nàng mặc định không có việc gì mình làm qua mắt được tiên sinh, thế nên cũng coi việc Nguyễn Đông Thanh không điểm phá là mở một mắt, nhắm một mắt cho mình.

Nhận tin của Lã Vọng Thiên, sắc mặt của Cố sư gia đương nhiên càng lúc càng xấu. Đợi lão đặt ngọc giản truyền âm xuống, Nguyễn Đông Thanh bèn hỏi:

“Cố lão, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm đại nhân, Lã công tử truyền tin về, báo án.”

Đoạn, thuật lại vắn tắt tình hình cho Bích Mặc tiên sinh.

Nguyễn Đông Thanh khi biết chuyện, lập tức gọi toàn bộ thành viên nòng cốt của phủ Khai Phong có mặt tại hiện trường lại, tổ chức một cuộc họp khẩn.

oOo

Trong phòng họp...

Không khí căng thẳng vô cùng. Nghe Cố Văn tường thuật lại phát hiện của mấy người Lã Vọng Thiên mà chúng nhân Khai Phong phủ mặt đều đen như đít nồi. Cố sư gia vừa dứt lời, Long U đã đập bàn, nói:

“Oắt giờ hợi?! Hóa ra là tại bọn chúng mới khiến bản công chúa khổ sở như vậy!”

“Khụ... Khụ... Khụ!”

Ngồi ở ghế chủ vị, Nguyễn Đông Thanh sặc nước bọt, ho khan, trong lòng nghiêm túc tự kiểm điểm quyết định cho Long tộc tiểu công chúa mượn điện thoại thông minh:

“Thế quái nào mấy đứa kia chỉ dùng điện thoại tra cứu thông tin chuyên ngành mà con bé này học ngôn ngữ mạng nhanh thế?! Có điều... câu này dùng ở đây có vẻ sai sai...”

Vương Long thấy đại nhân nhà mình ho, vội rót nước ấm dâng lên. Nguyễn Đông Thanh uống xong, lại tằng hắng một tiếng, dẹp hết các suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, rồi mới nói:

“Mọi người, sự lần này vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng, lại liên đới rất nhiều quan lại. Tại hạ mở cuộc họp này là muốn cùng mọi người thương nghị xem xử lý sao cho thỏa đáng.”



“Đại nhân, đám tham quan này phải nghiêm khắc trừng trị! Không thể để chúng làm sâu mọt, làm khổ dân chúng được!”

Mã Hổ lên tiếng. Ba sai dịch còn lại cũng nhao nhao hưởng ứng. Song Dư ngỗ tác và Long tộc tiểu công chúa thì lại bảo trì im lặng. Cố sư gia bấy giờ mới lắc đầu nói:

“Bốn vị tráng sĩ bình tĩnh đã. Trừng trị kẻ làm sai cố nhiên là phải làm. Song trừng phạt tất cả hay chỉ một bộ phận để giết gà dọa khỉ? Nếu trừng phạt tất cả thì kiếm nhân sự ở đâu thay thế, nếu chỉ một bộ phận thì lựa chọn ra sao? Những điều này là điều mà đại nhân còn băn khoăn.

“Dẫu sao, hiện tại đang là trong thời điểm phi thường. Chiến tranh với Hải Thú còn đang căng go ở tiền tuyến. Nếu hậu phương do chúng ta quản lý vì chuyện này mà phát sinh biến cố, ảnh hưởng tới cung ứng lương thực, vật tư, thì liệu sẽ có những hậu quả gì?”

Ngưng một chút, lão lại tiếp:

“Mà có lẽ, cũng chính là vì lý do này nên đám quan lại địa phương đó mới dám tiếp tục cả gan làm bậy. Hiện tại, chúng có tấm lá chắn là vì ‘đại nghĩa’, vì tập trung cho đủ lương thảo, tiền của cho tiền tuyến mới ‘bất đắc dĩ’ phải làm vậy. Cho dù đại nhân có muốn ra tay xử lý chúng, cũng cần cân nhắc đến tiền căn hậu quả, không thể lập tức manh động. Như vậy, chúng cũng sẽ có thời gian để tìm cách thu xếp hạ tràng của bản thân...”

Bốn người nghe vậy thì tức giận nghiến răng, Trương Triều hỏi:

“Vậy theo ý sư gia, thì phải làm sao cho ổn?”

“Chuyện thu thập chứng cứ đã có Hàn cô nương, Lã công tử lo liệu. Đợi khi đầy đủ tang chứng vật chứng, lại bàn tiếp vấn đề xử phạt cũng chưa muộn. Trước mắt, chúng ta còn cần tính đến chuyện ổn định lòng dân và giúp đỡ những hoàn cảnh cần trợ giúp nữa.”

“Nhắc đến chuyện này, tại sao không thấy ai báo án?”

Nguyễn Đông Thanh chợt hỏi.

Đáp án của câu hỏi này quá ư là rõ ràng, rõ ràng như thường thức, đến nỗi chẳng ai trong phòng là không biết cả. Nếu người đặt câu hỏi là Hàn Thu Thủy thì có lẽ sẽ chẳng ai ngạc nhiên, song lời lại là từ miệng đại nhân nhà mình khiến chúng nhân phủ Khai Phong nhất thời ngớ người ra.

Như thường lệ, Cố sư gia là người khôi phục đầu tiên. Cố Thi Âm lúc này nghĩ thầm:

“Chắc hẳn tiên sinh lại đang thử chúng ta!”

Thế là đáp:

“Bẩm đại nhân, dân chúng xưa nay học ít, lại không quá quan tâm chính sách, chính trị. Sưu thuế phải nộp bao nhiêu hoàn toàn là nghe theo trưởng thôn, trưởng làng thông báo.”

Có Cố Văn làm chim đầu đàn, Long U cùng Dư Tự Lực cũng bừng tỉnh đại ngộ. Dư ngỗ tác bèn tiếp lời:

“Bẩm đại nhân, đúng như Cố sư gia nói! Dân đen không biết chữ nghĩa, chẳng thạo luật pháp. Những chuyện như bán ruộng, bán thân cũng xảy ra quá thường xuyên. Nên ngoại trừ nảy sinh án mạng, còn những việc khác, nếu quan trên không quản thì dân cũng thường chỉ biết cam chịu chứ nào biết nghĩ đến chuyện báo án?”

Nguyễn Đông Thanh liếc sang bốn người Vương Long, bốn người nhao nhao:

“Bẩm đại nhân, chính là như thế!”

“Ra là vậy!”

Nguyễn Đông Thanh gật gù như bừng tỉnh đại ngộ.

Kỳ thực chuyện này cũng không khó hiểu, qua lời mấy người giải thích là hắn nắm được vấn đề ngay. Chả qua là, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vốn là người hiện đại, mang tư duy “con người ai cũng có quyền bình đẳng, nếu quyền lợi bị xâm phạm thì cần khiếu nại, tố cáo”. Lại nói, phim truyền hình hay tiểu thuyết cổ trang cũng rất hay cho dân tố tụng đủ loại chuyện từ lớn đến nhỏ, để thêm nhiều đất diễn cho các vị quan thanh liêm, chứ nào có phản ánh đúng thực tế của thời phong kiến? Thế cho nên ban nãy, Nguyễn Đông Thanh mới không lập tức hiểu tại sao không ai ra báo án.

Hiện tại, đã hiểu vấn đề nằm ở đâu, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta liền chuyển sang nghĩ hướng giải quyết. Nghiêm trị tham quan đương nhiên phải làm, song nếu chỉ trừng trị quan lại mà không làm cho người dân hiểu được quyền lợi cũng như nghĩa vụ của họ, thì tương lai sẽ vẫn tái diễn những chuyện tương tự. Mà lần sau, lần sau nữa, liệu hắn có may mắn phát hiện kịp thời như lần này hay không còn khó mà nói. Nghĩ vậy, Nguyễn Đông Thanh bèn nhìn về phía Long U, hỏi:



“Cố lão, tiểu công chúa, không biết việc làm báo tiến hành đến đâu rồi?”

Cố Thi Âm nghe vậy rất nhanh hiểu ý, hỏi:

“Ý của đại nhân là nhân việc này, đẩy luôn tờ báo đầu tiên ra, tuyên truyền về chính sách cũng như mức sưu thuế chính thức, khuyến khích người dân báo án nếu bị thúc ép đóng thuế cao hơn?”

“Tại hạ đúng là có ý này. Chỉ là, cho dù báo có ra, do chưa xây được loa phường, có lẽ bước đầu cũng vẫn cần có thêm tác động khác trong tuyên truyền dân vận mới được. Việc này còn cần nhờ đến tiểu công chúa.”

Long U nghe vậy thì vội vỗ ngực đảm bảo:

“OK tiên sinh! Ngài cứ yên tâm! Tiểu nữ nhất định hoàn thành xuất sắc mọi giao phó của sư... tiên sinh.”

Vốn là, Long U định tranh thủ hô sư phụ, song dưới cái lườm của Bích Mặc tiên sinh vẫn phải đổi giọng về như cũ.

Nguyễn Đông Thanh thở ra một hơi, lại như nghĩ đến chuyện gì, chợt hỏi:

“À đúng rồi! Cố lão, Lã công tử có nói vì lý do gì ba người họ lại đột nhiên xuống làng Tân không?”

Cố Văn lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết. Lúc này, Hồng Đô – người vốn yên lặng cả buổi họp – lại chợt lên tiếng:

“Tiên sinh, nếu tiểu nữ đoán không sai, thì ba người bọn họ hẳn đã có đột phá trong nghiên cứu, nên mới đi khảo sát hiện trường để tính toán việc xây dựng loa phường đó.”

Nguyễn Đông Thanh giật mình:

“Thật vậy sao? Sao không báo với ta một tiếng?”

“Hẳn là bọn họ muốn cho ngài một kinh hỉ. Đáng tiếc...”

Nguyễn Đông Thanh lắc lắc đầu, song lại nói:

“Không sao. Nếu thật là vậy thì đây cũng là một tin tốt. Đã như vậy chúng ta liền ba bút cùng vẽ!”

Đoạn bắt đầu hạ lệnh:

“Cố sư gia, tiểu công chúa, đẩy nhanh tiến độ phát hành tờ báo đầu tiên, cũng như chuẩn bị thêm các phương án quảng bá chính sách khác. Chúng ta cần làm sao cho dân chúng trên dưới toàn thành Bạch Đế đều biết rõ ràng thông tin cần thiết!

“Dư ngỗ tác, phiền cậu đi thay ca với Hàn cô nương, nhắn cô ấy hồi phủ để bàn bạc kỹ lưỡng hơn tình hình nghiên cứu triển khai loa phường. Vương Long Mã Hổ, hai người đi cùng Dư ngỗ tác, phụ giúp nhóm của Lã công tử trong công tác tra án. Cả ba nhớ là mặc thường phục!

“Hồng Đô, Trương Triều, Triệu Hán! Ba người âm thầm tìm kiếm nguồn tiền của, tài lực. Giả sử như cuối cùng chúng ta quyết định nghiêm trị hàng loạt tham quan cũng như giảm sưu thuế cho dân chúng, sẽ cần lượng lớn tiền của bù vào, để đảm bảo cho nhu cầu của tiền tuyến!”

“Rõ!”

Tất cả chúng nhân phủ Khai Phong đồng thanh hô. Sau đó, liền chia ra, y lệnh mà làm việc. Nguyễn Đông Thanh lúc này lại sờ lên ngực trái – nơi hắn để lệnh bài của Võ Hoàng, miệng lẩm bẩm:

“Kể ra thì, trong trường hợp xấu nhất, mình vẫn còn ba lần quyền điều động binh mã. Nhưng nếu thực làm vậy, hậu quả khôn lường, vẫn không nên là hơn.

“Ài, cũng không biết chuyện thảo phạt nghịch tặc ra sao. Nếu việc này cũng chuyển thành đánh trường kỳ, thì cải cách ruộng đất không đẩy nhanh không được...”

Kẻ nói vô ý, người nghe hữu tình. Cố Thi Âm là người ra khỏi phòng họp sau cùng, vì nghe được lời này mà lảo đảo một cái, sau đó liền đặc biệt để ý động tĩnh của Lệ Chi sơn. Cũng bởi vậy mà về sau, chuyện Lệ Chi sơn là một quân cờ quan trọng của Bích Mặc tiên sinh trở thành tin tức mà ngoại trừ bản thân Bích Mặc tiên sinh của chúng ta, khắp Huyền Hoàng giới không ai không hay biết, tin tưởng. Song, đó cũng là chuyện sau này.