Đang lúc cậu chàng băn khoăn không biết nên thám thính tiếp thế nào, thì lại nghe loáng thoáng bên trong có tiếng hai con quỷ nói với nhau:
“Đi đâu đấy?”
“Ra ngoài.”
“Ra ngoài? Mẹ nó, mày biết người khác muốn gặp đế tôn cũng không gặp nổi không?”
“Nhưng... tao mót... chẳng nhẽ lại xử lý ngay trước mặt đế tôn?”
“Thành quỷ rồi vẫn còn ba chuyện gấp của con người cơ à? Thôi... thôi... đi nhanh lên.”
...
Lý Thanh Vân nghe sắp có đứa chạy ra ngoài thì không khỏi giật mình. Cậu chàng vội vàng ngó đông, nhìn tây, liếc trái, trông phải, thế nhưng bên ngoài bờ tường đến ngọn cỏ còn chẳng có, trơ trọi chẳng có chỗ nào để nấp cả.
Song... cũng may là bức tường nơi cậu chàng đang đứng không có cửa.
Lý Thanh Vân trộm nghĩ, cho dù con quỷ kia có ra ngoài giải quyết thì cũng làm tại chỗ luôn, cần gì phải mất công đi vòng xa đến tận chỗ cậu chàng đang đứng nghe lén để giải quyết nỗi buồn?
Nếu may mắn, thì chưa chắc Toái Đản Cuồng Ma đã bị phát hiện.
Song, lần này, Lý Thanh Vân sai, mười phần sai.
Khách khứa trong phủ viện này toàn là quỷ ma quái vật, há lại có thể dùng thường thức của con người để suy nghĩ?
Chính cái lúc cậu chàng thở phào một hơi, nghĩ là không xui xẻo đến mức sẽ bị phát hiện, thì từ chỗ tường lở ngay sát bên mặt, một cái đầu thò ra.
Làn da xanh lét, bao phủ bởi một lớp nhầy nhớp nháp như da cá trê. Hai con mắt một mắt tròn to như cái bát, mắt còn lại ti hí mắt lươn. Tóc trên đầu dài, bết, phủ lòa xòa trước trán, Cái miệng cá ngão rộng ngoác, bên trong còn lởm chà lởm chởm hàng trăm cái răng người, xếp thành sáu hàm trong ngoài đồng tâm. Cái cổ dài lượt thượt, bò qua chỗ lở trên tường hệt như một con trăn trườn vắt qua cành cây vậy.
Cái đầu dường như là uống say, bấy giờ lại lúc la lúc lắc nhìn sang hai bên.
Sau đó, con mắt đang ti hí của nó mở trừng, bên mắt lồi to thì càng trợn lớn hơn, những tưởng sắp rơi hẳn ra khỏi hốc mắt.
Con quái vật nhìn Toái Đản Cuồng Ma không chớp mắt.
Lý Thanh Vân cũng trợn mắt lên, nhìn sang chỗ cái đầu.
Thú thật, kể từ lúc đánh bạo tiến lại gần xác tàu dưới sông, Toái Đản Cuồng Ma đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đối phương phát hiện. Chỉ là, có đánh chết cậu chàng cũng không tưởng tượng ra mình sẽ bị lộ hành tung một cách giời ơi đất hỡi như thế này.
Lý Thanh Vân cắn răng, đột nhiên vung kiếm Lăng Xương, chém thật mạnh về phía cái đầu.
Suy nghĩ của Toái Đản Cuồng Ma thực ra rất đơn giản.
Bây giờ đã bị nhìn thấy, vậy thì chỉ có thể có hai trường hợp xảy ra. Một là cái đầu hét toáng lên, khiến cậu chàng bại lộ. Hai là Lý Thanh Vân tiên hạ thủ vi cường, chém chết đối phương, sau đó bứt dây động rừng.
Hai cái hại thì chọn cái nhẹ, nếu kiểu gì cũng phải đánh nhau, vậy chẳng bằng ra tay trước, loại bỏ bớt một kẻ thù. Trận chiến sắp tới cũng có thể nhẹ nhõm hơn chút đỉnh.
Về phần giả mạo “đế tôn”?
Con quỷ có say, nhưng nó không phải đứa trẻ sơ sinh mới đẻ. Lý Thanh Vân cho dù có ngố rừng thì cũng sẽ làm cái chuyện xúc phạm IQ của cả hai bên như thế.
Có lẽ là không ngờ bên ngoài có người...
Hơn nữa còn là một kẻ giống hệt “đế tôn” của hắn...
Hoặc giả, cũng có thể là con quỷ hoàn toàn không ngờ Lý Thanh Vân sẽ đến đây nhanh đến vậy.
Mặc kệ là trường hợp nào, thế nhưng sự thật chỉ có một: cái đầu quỷ ngơ ngác ngẩn tò te ra. Mãi đến lúc kiếm Lăng Xương của Lý Thanh Vân chỉ còn cách cần cổ nó chưa đầy nửa đốt tay, nó mới giật mình hồi thần, mở miệng muốn hét lên.
“Con mồi bị xổng...”
Âm thanh mới thoát ra được đến đây, thì lưỡi kiếm của Toái Đản Cuồng Ma đã chém xuống.
Con quỷ này lúc sinh tiền chắc hẳn cũng thuộc diện đô con hộ pháp, chỉ riêng cái cần cổ của nó thôi cũng vạm vỡ dày nặng bằng cái đùi của Lý Thanh Vân. Thế nhưng, trước Lăng Xương kiếm, thịt xương của con quỷ chẳng khác nào giấy ướt, gỗ mục, đụng đến là tan, chạm đến là gãy. Cái cổ dài ngoằng duỗi ra đứ đừ, từng vòi máu đen ngòm tanh tưởi phun ra, văng xa vài chục thước. Cái đầu quỷ rời cổ, lăn xuống đất, đập nảy lên mấy cái chẳng khác nào quả bóng da xì hơi. Cặp mắt con quỷ vẫn trợn tròn, trừng trừng nhìn về phía Lý Thanh Vân bằng vẻ khó tin. Cũng chẳng biết do nó không ngờ vì sẽ bị Toái Đản Cuồng Ma chém, hay là bị bất ngờ vì đối phương lấy mạng nó dễ dàng đến vậy nữa.
Chỉ biết là...
Không đến một hô hấp sau khi cái đầu lìa khỏi cổ, cả người con quỷ lập tức bã ra, tan thành một đám tro tàn đen thui, rơi lả tả xuống đất.
Mà lúc này, Lý Thanh Vân cũng mượn thế phóng mình lên đầu tường, quát:
“Toái Đản Cuồng Ma Lý Thanh Vân ở đây! Có ai dám... Khoan đã...”
Cậu chàng nói được một nửa, mới giật mình đánh thót, cảm giác dường như vừa mới buột miệng nói sai.
Xem ra, thằng nhóc này bị người khác nói là Toái Đản Cuồng Ma nhiều quá, thành thử ban nãy quýnh lên, miệng nhanh hơn não, mới tự vơ vào người luôn.
Vốn là...
Lý Thanh Vân nghĩ mình vừa động thủ đánh chết một người của đối phương, bây giờ đấu pháp tối ưu nhất hẳn là tận dụng hỗn loạn lộ mặt, đánh thức đồng môn, sau đó sử dụng chiến thuật thả diều vừa đánh vừa chạy, lợi dụng thân pháp mà du đấu.
Thế nhưng, cậu chàng vừa nhảy lên đầu tường, cả đám ma quỷ và “đế tôn” đã ngẩn người ra nhìn trân trối về quãng tường nơi Toái Đản Cuồng Ma đứng.
Sau đó...
“Lý Thanh Vân” cười phá lên.
Đám ma quỷ trong viện phủ cũng theo đó phụ hoạ, mở miệng phát ra những âm thanh quái dị chẳng rõ là đang cười hay khóc. Chỉ biết là cái thì ken két như tiếng dao cứa lên gương, giọng lại ồm ồm như cối xay lúa cũ, cực kỳ khó nghe, cũng cực kỳ gai người.
Trong cái bản hoà âm quái đản đó, gương mặt của “đế tôn” cũng dần dần thay đổi. Một nửa bên mặt, làn da tróc xuống, thịt gân rơi ra, mãi đến lúc chỉ còn lại xương sọ trắng hếu. Nửa mặt còn lại vẫn là bộ dạng của Lý Thanh Vân, nhưng có thể thấy chính đang già đi chút đỉnh, mãi đến lúc biến thành dáng vẻ của trung niên mà Toái Đản Cuồng Ma soi được ở bên bờ sông mới ngừng.
Mà thân hình của “đế tôn” cũng theo đó mà trở nên càng thêm cao lớn vạm vỡ, nháy mắt đã hơn Lý Thanh Vân cả một cái đầu. Dưới làn giáp đen, nửa bên người thì cơ thịt nổi cuồn cuộn, ẩn giấu sức mạnh kinh thiên động địa. Nửa bên ngoài thì lại teo tóp gầy rộc đi, song so với nửa bên cường tráng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi gấp mấy lần một cách cực kì quái dị.
“Đế tôn” cất giọng khàn đặc, âm thanh như từ chín tầng trời vang xuống, lại cứ vang lên sát rạt bên tai, khiến người nghe cảm tưởng như có một lưỡi dao nhọn hoắt, lạnh băng kề sát ngay cổ, vô cùng khó chịu.
“Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công. Ngươi nói có phải là duyên phận không, Lý thiếu hiệp?”
“Đúng thật. Đúng là không thể cảm nhận được nó tồn tại.”
“Sao lại như vậy được?”
...
Khi nãy mải chú ý đến “đế tôn”, Lý Thanh Vân cơ hồ không để ý đến đám ma quỷ trong viện phủ. Bấy giờ bọn chúng lên tiếng, cậu chàng mới phát giác động tác của đám này có phần quái dị. Cả đám chính đang quỳ mọp dưới đất, đầu ngoáy ra sau vừa đúng 180 độ, nhìn chòng chọc vào cậu chàng. Có vẻ chúng vừa mới quỳ rạp xuống đất “thỉnh tội” với “đế tôn”, nhưng vì nguyên do gì thì Lý Thanh Vân còn chưa nghĩ ra được. Cậu chàng chỉ có một cảm giác mơ hồ rằng hành động này của đám “thực khách” có liên quan đến chuyện mình vừa chém quỷ.
Toái Đản Cuồng Ma cau mày, nói to:
“Lý Thanh Vân ta đường đường chính chính, ai thèm có duyên với tên người không ra người quỷ không ra quỷ nhà ngươi?”
Trước câu chọc tức của cậu chàng, “đế tôn” chẳng những không hề tức giận, mà còn cười phá lên:
“Giống. Quả thật rất giống bản toạ năm đó. Được rồi... Lý thiếu hiệp không cần phải gọi nữa. Bọn nó không giống ngươi, không tự tỉnh lại được đâu.”
Ý đồ bị đối phương nhìn thấu cũng không khiến Lý Thanh Vân ngạc nhiên. Dù sao, cậu chàng tự biết tài trí của mình có hạn, không che giấu được “đế tôn” cũng không có gì lạ.
Điều khiến Toái Đản Cuồng Ma càng thêm hiếu kỳ là thái độ cùng như thân phận của đối phương.
Lý Thanh Vân khom người ngồi xổm xuống, hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn gì ở bọn ta?”
“Thân phận của bản toạ một đám thiếu niên còn chưa xứng biết, nhưng thôi, ai bảo ngươi và ta còn có nhân quả trên người? Bản toạ – Nguyên Thuỷ Đế Tôn – Đế Mộ.”
“Đế tôn” nhếch mép, đoạn thủng thỉnh lên tiếng.
Tuy nói chuyện Đế Mộ có mười chín đế tôn, tám thiên tôn mười một địa tôn không phải cao tầng của Huyền Hoàng giới thì không có tư cách để biết, song việc Đế Mộ là cấm địa đáng sợ chỉ xếp sau Lão Thụ cổ viện thì cho dù đứa trẻ cũng tỏ tường. Nguyên Thuỷ Đế Quân tự bạch thân phận, vốn cũng là ôm thái độ muốn xem phản ứng của Lý Thanh Vân.
Hắn tưởng tượng cậu chàng sẽ giật mình hoảng sợ.
Đã lường trước chuyện Toái Đản Cuồng Ma sẽ kinh ngạc chết máy, đứng hình tại chỗ.
Cũng đã nghĩ đến cảnh Lý Thanh Vân tuyệt vọng buông xuôi, cứ thế mà cam chịu.
Thế nhưng...
Nguyên Thuỷ Đế Quân trăm vạn ngàn vạn cũng không ngờ được, kẻ đứng trước mặt lại là cái loại máu liều nhiều hơn máu não.
Chỉ thấy, Lý Thanh Vân đầu tiên là bĩu môi, sau đó ánh mắt toát ra vẻ khinh bỉ, lẩm nhẩm:
“Người không ra người, quỷ không ra quỷ, mặt nửa nọ nửa kia còn học người ta nhếch mép cười nửa miệng làm cái quái gì không biết. Nhìn phát ớn. Không biết xấu hổ.”
Số là, Nguyên Thuỷ Đế Tôn nhếch mép cười khẩy, nhưng lại nhếch bên phía mặt xương xẩu. Thành thử, cái miệng không có bờ môi mới nghiêng chếch lên, khoe nguyên một cái hõm má toang hoác đen ngòm. Vậy mới khiến Lý Thanh Vân sởn hết cả gai ốc.
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!