Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 437: Thanh Vân Và Thanh Vân




Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, khống chế hô hấp của bản thân, sau đó tiến dần lại phía xác tàu.

Tuy không rõ “mình” định làm gì đám sư muội, sư đệ, nhưng ít nhất hiện giờ, Toái Đản Cuồng Ma có thể xác nhận ba người Tạ, Đỗ, Trương tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Chưa đến lúc khẩn yếu quan đầu, cậu chàng cũng không muốn đánh rắn động cỏ.

Khoảng cách từ nơi cậu chàng đang đứng đến cái xác tàu chỉ độ mười mấy hai mươi trượng.

Hai mươi trượng, nói xa thì không xa, lấy thân thủ của Lý Thanh Vân chỉ cần phóng mình lao đi thì chưa cần đến một cái hô hấp là đã có thể vượt qua.

Song nói gần, lại tuyệt đối không gần.

Phải biết, phạm vi bao phủ của thần thức bình thường đều là hai mươi, ba mươi trượng cất bước. Thậm chí, một số người thiên tư đặc thù, vừa đạp vào Vụ Hải, thần thức bành trướng, có khi còn phải đổi đơn vị để mà tính toán. Tỉ như Tiết Lập Địa, lần trước đánh nhau, thần thức của hắn tỏa ra mấy chục dặm, nếu không có chiêu “đạo hàm không gian” của Đỗ Thải Hà thì bốn người đừng mơ mà thoát được khỏi cảm quan của lão.

Cũng có nghĩa...

Trên đời này, mười người thì có đến bảy, tám đã phát hiện được Lý Thanh Vân.

Huyền Hoàng giới cũng không phải không có thủ đoạn che giấu thần thức dò xét, song với một kẻ đến vật phẩm trữ vật còn không thể sử dụng tử tế như Toái Đản Cuồng ma mà nói, những biện pháp này chẳng khác nào hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn được mà không dùng được.

Thế nhưng...

Cho đến hiện tại, không nói đến một “Lý Thanh Vân” khác, từ ba người Tạ Đỗ Trương cho đến cái đám ma quỷ dự lễ cơ hồ đều chưa từng phát hiện sự xuất hiện của Toái Đản Cuồng Ma ở dưới đáy sông. Chuyện này không khỏi khiến Lý Thanh Vân lấy làm quái lạ, hành sự lại càng cẩn trọng hơn ba phần, không dám chủ quan.

Chuyện khác thường tất có vấn đề...

Ba người Tạ, Đỗ, Trương hiện giờ hiển nhiên thần trí không tỉnh táo, không tính vào làm gì. Một “Lý Thanh Vân” khác cậu chàng không cảm nhận được tu vi của đối phương ra sao, chỉ biết linh tính mách bảo đối phương cực kỳ nguy hiểm. Về phần đám ma quỷ trong viện, cậu chàng có thể phát giác tu vi của đối phương kém nhất cũng là tứ cảnh, phần lớn là ngũ cảnh, trong đó thậm chí có năm tên đã vào Vụ Hải.

Đội hình hào hoa đến mức này, lại không có một kẻ phản ứng lại sự xuất hiện của cậu chàng, chỉ có kẻ đầu óc không bình thường mới thấy không có gì lạ.

Không có cách lí giải, cũng không có thì giờ lăn tăn xoắn xuýt, Lý Thanh Vân chỉ có thể cẩn thận tiến từng bước, nước đến đất chặn, lấy bất biến ứng vạn biến mà thôi.

Khoảng cách hai mươi trượng chẳng mấy chốc đã bị cậu chàng vượt qua.

Lý Thanh Vân đến trước bức vách trong suốt, song không dám lỗ mãng xông vào luôn, mà tạm thời dừng lại. Cậu chàng đầu tiên là đưa tay, sau đó là nhón chân, cuối cùng thậm chí còn thò hẳn nửa người vào trong. Thế nhưng, mặc cho Lý Thanh Vân thử đủ cách đủ trò, đám đông trong khoang thuyền vẫn chẳng hề phát giác, giống như cậu chàng hoàn toàn không tồn tại vậy.

Cuối cùng, cậu chàng đánh bạo, bước hẳn vào bên trong bức màn trong suốt.



Lập tức, Lý Thanh Vân chỉ thấy tựa như trời đất xoay vần, bốn phương đảo lộn, tám hướng quay mòng mòng trước mặt chẳng khác nào một cái bông vụ. Đợi lúc cậu chàng định thần lại thì đã đứng bên một bức tường đổ nát, lắm chỗ lở một lỗ to bằng cái mâm, chỉ cao hơn đầu người trưởng thành một chút.

Toái Đản Cuồng Ma vội vàng khom người, nép sát vào bức tường đổ, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh. Mặt cậu chàng dí sát vào những khoảng mốc xanh mốc đỏ, một cái mùi cũ kỹ của tường đất lâu năm và sơn tróc rữa truyền vào hai cánh mũi, khiến Lý Thanh Vân kém chút nữa là hắt hơi một cái mạnh.

Phía bên kia bức tường lúc này là một bản hòa tấu điên rồ của những cung giọng hoàn toàn không phải của con người có thể tạo nên được. Cái thì vừa cao the thé lại rờn rợn nhừa nhựa, cái thì trầm trầm ồm ồm tựa hồ từ chín thước đất vang lên, đủ loại đủ kiểu, duy chỉ có cung giọng bình thường là chẳng thấy tăm hơi.

Chẳng cần mạo hiểm thò cổ nhìn lén, Lý Thanh Vân cũng có thể đoán được chủ nhân của những giọng nói phi nhân loại ấy chẳng phải ai xa lạ ngoài đám ma quỷ tham dự lễ cưới ma cậu chàng đã nhìn thấy khi đứng bên ngoài bức màn.

“Chuyện lạ này bọn mày. Cái thằng hèn kia nó cũng biết nổi máu anh hùng cơ đấy.”

“Kiến càng lay cây mà thôi, bày đặt anh mới chả hùng. Đấy! Cuối cùng cũng chết bất lực tức tưởi chứ có thay đổi được cái đếch gì đâu? Nhưng mà... trông nó bị xé xác thế này, tao lại thấy đói...”

“Vô vị, nhìn bên này này. Hai người thề non hẹn biển, nói tiếng chân tình, cuối cùng nàng thì móc mắt gọt xương, chàng lại tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất. Chẹp chẹp. Quả thật là có mắt như không, móc ra sớm chút khéo còn đỡ khổ hơn.”

“Rặt cái chuyện thề non hẹn biển, từng nào tuổi rồi còn ham hố ba cái chuyện yêu đương nhắng nhít? Õng à õng ẹo, ớn cả người.”

...

Đám ma quỷ trong viện nói với nhau toàn những chuyện chẳng có đầu, chẳng có cuối, hoàn toàn không có dinh dưỡng. Lý Thanh Vân nghe một thôi một hồi cũng chỉ biết rằng đám này đều là cái loại vui mừng khi người khác gặp họa, chỉ sợ thiên hạ không đủ bất công, ngoài ra thì chẳng biết được thêm cái gì có ích cả.

Đang lúc cậu chàng định đánh liều thò đầu vào nhìn trộm quang cảnh trong viện, thì bên trong đã có tiếng người gằn giọng đặt câu hỏi.

Tuy tông giọng ồm ồm trầm đục, nhưng nghe qua lại vô cùng quen tai. Nếu Lý Thanh Vân đoán không nhầm, thì kẻ vừa lên tiếng chính là một phiên bản khác của cậu chàng.

“Đến kiếp thứ mấy rồi?”

“Kính... kính bẩm đế tôn. Đã... mười kiếp người.”

Lý Thanh Vân còn chưa kịp hoàn hồn sau câu hỏi “kiếp thứ mấy” của bản thân, thì bên kia bức tường đã có một tiếng nói khác cất lên, lần này để đáp lại câu hỏi của “bản thân”.

Âm thanh nghe như tiếng thủy tinh vỡ, vẫn là một loại ngữ khí phi nhân loại không khác gì những tiếng ma nói, quỷ cười cậu chàng nghe ban nãy. Thế nhưng, từ sự ngập ngừng ấp úng của đối phương, Lý Thanh Vân vẫn có thể nghe ra một chút thái độ của đối phương đối với một phiên bản khác của bản thân.

Sợ hãi, kính trọng, sùng bái, nịnh nọt. Bốn thứ cảm xúc này quện lẫn, pha trộn vào nhau, cái này lem vào cái kia, song không loại nào mà không bị đẩy đến một mức độ gần như là cực đoan. Lý Thanh Vân dám thề, rằng trước khi đến đây cậu chàng còn không tài nào tưởng tượng nổi một người lại có thể có cảm xúc mãnh liệt đến mức độ này.



Đáng tiếc...

Đáp lại kẻ vừa lên tiếng chỉ là một giọng chất vấn trầm thấp, lạnh như băng đá.

“Mười kiếp người. Sao còn chưa đến Hộ Thiên Chi Chiến? Sao có thể...”

“Bẩm... bẩm đế tôn. Cứ... cứ như những gì chúng ta xem được thì đã qua thời kỳ Hộ Thiên Chi Chiến vạn năm về trước, thậm chí đã sắp đến gần Long – Phượng đại kiếp rồi.”

Có vẻ phản ứng của vị “đế tôn” kia khiến kẻ này càng thêm hoảng hốt sợ sệt, thậm chí trong giọng nói gần như đã truyền đến một mùi nước tiểu. Song, trước “dâm uy” của đối phương, hắn không thể không lên tiếng.

Mà sự sợ hãi của kẻ kia có vẻ cũng rất hợp lý.

Y vừa dứt lời, “đế tôn” đã lập tức nổi trận xung thiên, sự bình tĩnh thâm trầm ban nãy thoắt cái đã bị phá vỡ, hệt như một con cá to lao lên khỏi mặt nước lặng. Chỉ nghe gã gầm lên một tiếng, quát:

“Vô lý! Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Vì sao? Hắn làm thế bằng cách nào?”

Tiếng quát của “đế tôn” chẳng khác nào hạ chú cấm ngôn vào tất cả “khách khứa” đến dự lễ. Chỉ thoắt một cái, tòa viện phủ đã lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ cơ hồ có thể nghe được một sợi tóc rơi nghiêng.

Lý Thanh Vân đứng ngoài nghe ngóng bấy giờ cũng chỉ còn biết nín thở, tấm lưng cơ hồ chỉ chút nữa là dính sát vào, hòa làm một thể với bức tường đằng sau.

“Khốn kiếp... Thế Tôn... hắn rốt cuộc đã dùng cách gì? Vì sao các kiếp trước của bọn chúng không có chúng ta, nhưng giữa song phương lại vẫn có nhân quả luân hồi tồn tại? Các ngươi nói thử xem, hắn đã làm thế nào?”

“Đế tôn” nói câu này cơ hồ gằn lên từng chữ, giữa các câu còn có thể nghe rõ mồn một tiếng hắn nghiến răng trèo trẹo. Không rõ vì sợ hãi hay còn nguyên do nào khác, nhưng hiện giờ đám ma quỷ không ai bảo ai, đều chẳng đứa nào dám đáp lại câu hỏi của gã.

Cả đám ma quỷ thức thời câm họng, thành thử giữa cái tĩnh lặng tuyệt đối của tòa phủ viện, giọng nói của gã càng thêm the thé chói tai.

Cuối cùng, có lẽ vì không dám hỗn hào ngó lơ câu hỏi của “đế tôn”, kẻ đầu tiên trả lời đành phải tạm gạt nỗi sợ súng bắn chim đầu đàn, ấp úng đáp:

“Bẩm... bẩm đế tôn... chúng con... không biết ạ.”

“Thôi. Thế tôn là loại tồn tại gì, thủ đoạn của hắn đám sâu kiến các người há lại có thể hiểu được? Là bản tọa thất thố.”

Sau khi một phiên bản khác của cậu chàng lên tiếng nói như vậy, trong phủ viện lập tức vang lên một tràng tiếng thở phào nhẹ nhõm to, rõ, đanh thép chẳng khác nào tiếng pháo nổ, đồng thanh còn hơn cả ca cơ chuyện dụng của hoàng thất.

Lý Thanh Vân đứng bên ngoài đã nghe được không thiếu chuyện động trời, song lại dường như chưa nghe được gì cả. Không có văn cảnh, thành thử hội thoại giữa đám ma quỷ với nhau, với “đế tôn” cứ không đầu không cuối, thậm chí có chút ông nói gà bà nói vịt.