Câu nói đểu của Lý Thanh Vân không ngờ lại có thể khiến “đế tôn” sa sầm sắc mặt.
Phản ứng của y cơ hồ là nằm ngoài dự đoán của Toái Đản Cuồng Ma, khiến cậu chàng giật mình kinh ngạc một phen.
Phải biết, kẻ ngồi ở vị trí cao, lòng dạ cũng phải rộng tương đương, bằng không chẳng mấy chốc sẽ ngã khỏi thần đàn. Tỉ như Triệu Kim Mạch, chính là vì bụng dạ nhỏ hẹp, nên chưa hưởng thụ được cái cảm giác vạn chúng chú mục bao lâu đã tự rước hoạ vào thân, tự chịu diệt vong.
Đế Mộ đã tồn tại cụ thể là bao lâu, Lý Thanh Vân không rõ, nhưng tuyệt đối phải dùng vạn năm để tính. So với tuổi đời của lục quốc thì cao hơn không ít, đừng nói chi là Đại Việt là một quốc gia non trẻ.
Nguyên Thuỷ Đế Tôn có địa vị ra sao trong Đế Mộ cậu chàng cũng không quá tinh tường, nhưng có thể xưng “đế”, cố nhiên địa vị không thể nào thấp.
Phải biết, “đế” là từ không phải ai cũng xưng được. Lê Đồ Thành sở dĩ dám xưng là “hoàng đế”, ấy là vì mặt bắc có Lục Trúc Hải ngăn cách với đất lục quốc, hoàng hậu xuất thân là Thanh Tước tộc, lại thêm lấy sức mình bình định tộc Bạo Long. Chiến công địa lợi nhân hoà hội tụ một thân, vậy mới dám ngồi lên chỗ cao.
Mà sáu nước còn lại cũng chỉ dám xưng “quốc quân” mà thôi.
Ngay cả thế, thì mấy chục năm trước, Đại Tề vẫn lấy cớ này để xuất binh xuôi nam. Đáng tiếc là chẳng những không được gì, lại còn thiệt hại phần lớn binh lực, lực khống chế các nước giảm sút mạnh. Trái lại, hai chữ “hoàng đế” của Đại Việt nhờ trận chiến này lại càng được củng cố, quả thật trộm gà không thành còn mất thóc.
Nói rộng ra các thế lực tứ phương, Long Bá Thiên chỉ dám dùng “vương”, Chiến Hổ tộc dùng “hãn”, duy chỉ có Đế Mộ là dám lấy một chữ “đế” làm tên.
Là cao tầng của cấm địa số hai Huyền Hoàng giới, cho dù tác phong không sánh được sư phụ cậu chàng và Hồng Vân tiên tử thì bét nhất cũng phải ngang ngửa mấy vị đại yêu. Thế nhưng, thằng cha này lại vì một câu nói của Lý Thanh Vân mà thất thố phá phòng, quả thật hệt như chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Nếu không phải các ngươi cả gan ra đời, chúng ta há lại sinh ra một đám thịt thối thế này?”
“Đế tôn” lại không biết trong lòng cậu chàng đang suy nghĩ gì. Hắn gầm lên một tiếng, đưa tay bắt lấy da thịt nửa bên mặt muốn xé xuống. Vừa mới động thủ, chân khí trong người y đã cuồn cuộn dâng trào, hoá thành một cột trụ cao đến hơn một dặm. Dư ba chỉ vừa quét tới chỗ Lý Thanh Vân, cậu chàng đã cảm thấy trước ngực nôn nao khó chịu, mặt đỏ bừng lên, khí tức ứ nghẹn không lưu thông nổi, máu bầm đọng ở cổ chẳng thể nào nôn ra.
Lại trông Nguyên Thuỷ Đế Tôn hết đưa tay xé da thịt trên mặt quăng xuống đất hết lần này đến lần khác, liên tục không nghỉ. Dưới chân hắn bấy giờ thịt nát da rách xếp thành một đống lớn, máu huyết tanh hôi đọng thành vũng, hơn nữa còn vấy đầy lên chiến giáp đang mặc. Thế nhưng “đế tôn” xé đến đâu, da thịt lại mọc lại đến đó, giống như từ không khí sinh ra, dùng mãi không hết.
Đám ma quỷ quỳ dưới đất vừa sợ vừa kinh, vội vàng lên tiếng:
“Đế tôn bớt giận. Thịt da vì nhân quả mà sinh, đâu thể dùng pháp lực chặt đứt được?”
“Nghe rồi chứ?”
Nguyên Thuỷ Đế Tôn lạnh giọng, ném đống thịt nát trên tay về phía Lý Thanh Vân. Cậu chàng thấy miếng thịt nát cứ dập dà dập dờn, từ từ bay về phía đầu tường, trong lòng bất giác nhớ đến một cảnh của “Anh Hùng Xạ Điêu” – Hoàng Dược Sư ném miếng gỗ làm gãy răng Chân Chí Bình, vội vàng nhảy tránh sang chỗ khác.
Miếng thịt nát bay từ từ như cánh bướm, chạm vào bức tường nơi cậu chàng vừa ngồi, lập tức chỉ nghe “ầm” một tiếng lớn. Cả dãy tường dài cứ thế sập xuống thành một đống bột phấn, từ gạch đá gỗ ngói đều nhão nhoẹt thành một mớ bùng nhùng.
Cũng may khi nãy Lý Thanh Vân ngồi xổm, hai chân sớm đã tụ lực chờ phát. Vừa trông thấy Nguyên Thuỷ Đế Tôn ra tay là cậu chàng đã tung mình nhảy tránh, mới kịp thời tránh được một kiếp. Song khi nãy “đế tôn” thả chân khí ra, uy áp dồn nén khiến Toái Đản Cuồng Ma đã bị nội thương từ trước. Bây giờ vội vàng ra tay, khí tức càng thêm hỗn loạn, thương thế lập tức tăng thêm ba phần. Nếu không phải còn có dị lực của Lăng Xương kiếm hỗ trợ, nội thương chỉ cần vài hô hấp là hồi phục như cũ thì hiện giờ cậu chàng đã là cá trên thớt.
Song Lý Thanh Vân cũng không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm, trái lại tâm tình càng nặng nề hơn. Cậu chàng thừa hiểu tuy có Lăng Xương kiếm chữa trị thương thế, nhưng so với đối thủ đằng trước thì Toái Đản Cuồng Ma của chúng ta vẫn chỉ như kiến đá xe, trứng chọi đá mà thôi. Nguyên Thuỷ Đế Tôn chỉ phóng thích chân khí, tiện tay đánh một đòn, nhưng cậu chàng đã suýt chút nữa thì mất khả năng chiến đấu, quả thật không hổ danh là cao tầng của Đế Mộ, dám xưng “đế”. Thành thử, tuy chiến lực đã khôi phục tám chín phần, Lý Thanh Vân thừa biết rõ tình hình hiện tại hỏng bét đến mức độ nào.
Nói trắng ra, là thập tử vô sinh.
Hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Lui một vạn bước, cho dù Lý Thanh Vân có thành công đánh thức ba người đồng môn, đám ma quỷ trong phủ viện khoanh tay không thèm can thiệp, lấy bốn vây công một mình Nguyên Thuỷ Đế Tôn đi nữa thì kết cuộc vẫn không thay đổi.
Bị nghiền nát.
Hơn nữa còn là kiểu thế trận hoàn toàn nghiêng về bên thắng, không thể nào phản kháng, cũng chẳng thể nào thoát thân được.
Cậu chàng nghiêm cẩn đối địch, tâm tình nặng nề khẩn trương bao nhiêu, thì Nguyên Thuỷ Đế Tôn lại nhàn nhã bấy nhiêu.
Có vẻ, sau khi phát tiết một lúc, cảm xúc của y cũng đã ổn định lại. Vị “đế tôn” của Đế Mộ kia nghiêng đầu, bẻ cổ, bóp mấy lóng tay vài cái, nói tiếp lời nói dang dở ban nãy:
“Giờ hiểu rồi chứ? Nếu không phải mấy người các ngươi xuất hiện, vô cấu chi thân của bản tôn há lại có thể xuất hiện những da thịt hôi thối này? Thế nhưng... bản toạ hiện giờ tâm tình tốt, có thể đại phát từ bi, cho các ngươi một cơ hội.”
Y nói đến đây, chợt phất tay một cái. Chỉ thấy một luồng chân khí kinh khủng theo chưởng phong của y trào dâng, lấy cái thế lũ quét sóng thần đổ từ mấy ngàn trượng xuống đất, cuốn ba người Tạ, Đỗ, Trương về phía bức tường đổ nát.
Sức mạnh khổng lồ đáng nhẽ phải dễ dàng nghiến ba người nát ra như cám bấy giờ lại chỉ đẩy văng bọn họ đập mạnh vào tường gạch. Ba người Tạ Thiên Hoa kêu thảm một tiếng, phun mạnh ra một búng máu, song vẻ mờ mịt trong đôi mắt theo đó rút lui không còn sót lại chút nào.
Trương Mặc Sênh ôm mông đứng dậy, ngơ ngác:
“Chuyện... chuyện gì xảy ra? Sao tự dưng người đau như muốn nát bét ra vậy?”
“Đây là đâu? Mình là... Đúng rồi. Đỗ Thải Hà, Lão Thụ cổ viện. A... Cảm giác như vừa mơ một giấc rất dài, trải qua mười mấy kiếp người vậy.”
Đỗ Thải Hà thì không khôi phục sớm được như Trương Tiểu Thực Thần, ban đầu còn ngơ ngác không rõ mình là ai, đang ở đâu. Phải mất một lúc mới giật mình tỉnh táo lại được.
Tạ Thiên Hoa đưa tay lau máu, thều thào:
“Có kẻ muốn tra cứu kiếp trước của chúng ta.”
“Kiếp trước kiếp này? Luân hồi? Chẳng nhẽ là Phật môn ra tay sao?”
Trương Mặc Sênh quay đầu, nhìn về phía cô sư tỷ mà hỏi, ngữ khí không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Phải biết, ở Huyền Hoàng giới hiện giờ cũng chỉ còn có Phật môn và giáo chúng của bọn họ là còn giảng kinh về luân hồi nghiệp báo, song lại không có bằng chứng nào đáng tin cả. Chùa Long Hoa nói Phật Tử của bọn họ đã luân hồi mười kiếp, xuất gia tu hành mười kiếp, mỗi một đời người đều từ Lục Giác Hoá Sinh trì bước ra, song chuyện này cũng chỉ có đệ tử Phật môn và giáo chúng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lại thêm có lần “va chạm” gần đây của Nguyễn Đông Thanh với Kim Thiền Tử và Long Hoa tự, thành thử vừa nghe đến chuyện có người muốn tra cứu kiếp trước của bọn họ, Trương Mặc Sênh đã lập tức nghĩ đến Phật môn.
Câu nói của Tạ Thiên Hoa có thể nói là cực kỳ hoang đường, thế nhưng Tiểu Thực Thần lại lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, ngay cả một cái chần chờ hay nhíu mày cũng không có. Thái độ của cậu chàng khiến Tạ Thiên Hoa cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mấy ngày này, cô nàng cũng đã đại khái mường tượng được kẻ thù của bọn họ vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi Tạ Thiên Hoa nghĩ thôi cũng cảm thấy bất lực, không biết trong hoàn cảnh không có Nguyễn Đông Thanh chống lưng thì phải đấu với đối phương ra sao. Cái lúc khẩn yếu quan đầu, trên đe dưới búa này, nếu giữa đồng môn bọn họ còn nghi kỵ lẫn nhau thì quả thật là chó cắn áo rách.
Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói:
“Đối phương không phải Phật môn, mà là quỷ đói. Nhìn tình huống này, hẳn là cao tầng của Đế Mộ đích thân ra tay.”
Cô nàng có thù diệt thôn với quỷ đói, thành thử cũng vô cùng mẫn cảm với khí tức của bọn chúng. Đám Lâm Sấu, Lý Bàn có Nghiêm Hàn và Lý Lợi Minh giúp đỡ, che giấu rất sâu; Đặng Không lại là tu luyện tà công mà thành nửa người nửa ngợm chứ cũng không phải quỷ đói hoàn toàn, thế nên mới không nhận ra.
Đám quỷ ma trong phủ viện lúc này cũng không thèm che giấu khí tức, thành thử cô nàng nhìn một cái là nhận ra. Lại càng không cần nói đến Nguyên Thuỷ Đế Tôn. Kẻ này là một trong tám thiên tôn, bấy giờ đứng ở đây, trong mắt Đỗ Thải Hà quả thật không khác gì một con cá voi trong công viên thuỷ sinh, có thể nói là hạc giữa bầy gà, cực kỳ nổi bật.