Cũng chính vì cái hành vi ỷ vào Lăng Xương kiếm liều mình lấy răng đổi mắt này của mình mà Lý Thanh Vân hiện giờ đang bị cô sư muội mắng vốn cho một trận.
Quan tâm sinh loạn...
Cậu chàng biết vậy, nên cũng không so đo gì với Tạ Thiên Hoa cả.
Có thần dược từ Lão Thụ cổ viện và Lăng Xương kiếm, thành thử những vết thương nặng như cụt tay đứt chân, mất cánh gãy xương của bốn người chỉ cần độ nửa canh giờ là sinh da nảy thịt, lại hồi phục như cũ. Thế nhưng do vừa mới mọc ra, còn cần một đoạn thời gian làm quen, nên tuy vết thương đã khỏi hẳn, nhưng chiến lực vẫn không khôi phục lại được.
Bốn người cũng không di chuyển, ngay tại chỗ chỉnh đốn.
Vốn là, Tạ Thiên Hoa cảm thấy thanh thế một chiêu Thiên Địa Đồng Thọ kia của Tiết Lập Địa quá lớn, không cần bao lâu, chắc chắn sẽ có một đám người đến dò la. Trong Táng Thi đinh thượng vàng hạ cám, gặp được người của thế lực lớn vào lịch luyện còn dễ nói, nhưng nếu đối phương là cái đám tội phạm trốn truy nã thì không đơn giản như vậy.
Loại người sau liếm máu trên lưỡi đao mà sống, máu liều nhiều hơn máu não, đã vậy còn tứ cố vô thân không nhà để về, không chút ràng buộc. Chẳng may lòng tham của bọn hắn bốc lên, chẳng thèm quản ba bảy hai mốt xông vào đánh thì cũng là một chuyện không dễ giải quyết.
Tuy bốn người bọn họ vừa đánh chết Tiết Lập Địa, lòng tin tăng mạnh, nhưng cả đám cũng trọng thương dặt dẹo, chiến lực không phát huy nổi ba thành.
Người đề nghị ngồi yên tại chỗ, nhanh chóng khôi phục chiến lực chính là Lý Thanh Vân.
Bấy giờ cũng rảnh rỗi, Tạ Thiên Hoa mới thở ra một hơi, ngồi chải lông chiếc cánh vừa mới mọc ra, nói:
“Xem ra chuyện lần này quả nhiên không đơn giản.”
“Sư tỷ phát hiện ra điều gì sao?”
Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh đồng thời nhìn sang, ngó trân trân cô sư tỷ.
Hai chân của Lý Thanh Vân đến giờ vẫn chưa có lại cảm giác, thành thử cậu chàng vẫn bị sư muội quản nghiêm, bắt phải cầm chặt Lăng Xương kiếm không cho rời tay.
Tạ Thiên Hoa bấy giờ mới nói:
“Tiết Lập Địa vì sao lại bỏ ưu thế mai phục, không thèm quan tâm cơ hội đánh từng người một mà hùng hục chạy đến đây đánh nhau với chúng ta? Nếu không phải bên trong có uẩn khúc, vậy thì thằng cha này chắc chắn não bị ngấm nước. Hà... em từng là đệ tử của Long Hổ sơn, cảm thấy lão già kia là người như thế sao?”
“Không thể nào... Bình thường Tiết Lập Địa nổi tiếng là hiếu sát. Một khi ra tay đều lựa chọn nhổ cỏ tận gốc, gà chó không tha, quyết không để lại một cơ hội bị trả thù nào. Nếu không phải có Tiết Bình Thiên kiềm chế, lại thêm quy tắc giữa các thế lực lớn thì chỉ sợ số người chết trong tay lão không có một vạn cũng có mấy ngàn.”
Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói.
Tuy cô nàng không biết rõ nội tình của Đế Mộ, chỉ biết là cấm địa xếp thứ hai Huyền Hoàng giới, nhưng quy tắc ngầm của các thế lực thì lại biết. Chẳng qua đến giờ, đối với người tu hành ở ngoài vòng tròn quyền lực trung tâm như Đỗ Thải Hà, các thế lực đều giải thích rằng đây là thỏa thuận của danh môn chính phái, tác phong của chính đạo mà thôi.
Tạ Thiên Hoa gật đầu:
“Nếu lão muốn giết chúng ta, thì không cần cố tình chặn đường ở chỗ chúng ta ‘tụ họp’. Chỉ cần lão án binh bất động trước cửa bí cảnh, sau đó bắt một trong số bốn sư huynh đệ mình lại. Đến khi đó, thử hỏi trong số chúng ta còn ai có thể ngó lơ không màng sống chết của đồng môn?”
Trương Mặc Sênh trợn mắt:
“Thế ra ngay từ đầu kế này đã là phép thử của sư tỷ?”
Đỗ Thải Hà từng là người núi Long Hổ, thậm chí còn là ứng viên trở thành Ngọc Nữ, nên cũng biết một số nội tình. Thành thử, sự tồn tại của Trường Nhĩ chân nhân sớm đã được cô nàng báo cho Tạ Thiên Hoa.
Tuy không rõ lần này đối phương có điều động y không, nhưng để cho cẩn thận, cô nàng bèn lựa chọn sử dụng truyền âm “ôn lại kế hoạch”, xem thử có lừa được đối phương hay không.
Kết quả không nói cũng biết...
Long Hổ sơn trúng bẫy, nghe rõ mồn một hết thảy những gì Tạ Thiên Hoa muốn bọn chúng nghe.
“Đúng. Thật ra ngay từ đầu, chị cũng không định chạy vào chỗ Tiết Lập Địa mai phục. Nếu quả thật lão ta không đến, khăng khăng cắm dùi ở cửa bí cảnh, chẳng phải chúng ta vẫn còn biện pháp đi ăn vạ Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh sao?”
Tạ Thiên Hoa phe phẩy cánh chim vừa mọc ra, kiểm tra lại cẩn thận, rồi mới thu vào thân thể.
Đỗ Thải Hà hỏi:
“Theo sư tỷ đoán thì uẩn khúc trong chuyện này là gì?”
“Có người muốn giết chúng ta, nhưng vì lí do nào đó mà cần phải đưa cả bốn vào bí cảnh mới có thể động thủ. Chị tạm giả định là đối phương làm vậy để che giấu sư phụ, sợ bị người trả thù. Hẳn là trong kế hoạch gốc của bọn hắn, Tiết Lập Địa bất ngờ đánh lén, ép chúng ta không thể không chạy vào bí cảnh cầu sinh.
“Chuyện này có cả Long Hổ sơn, đám sát thủ từ Đại Yến đến đây, thậm chí cả Thiên Cơ các cũng nhúng tay thì quả thật lực ảnh hưởng của đối phương có thể nói là vô cùng khủng khiếp. Một quái vật khổng lồ như thế, hẳn là sẽ có đủ sức mạnh để nhúng tay vào chiến tranh Hải Thú.”
Tạ Thiên Hoa nói đến đây, trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng và bất lực.
Quyền thế của đối phương quá khủng khiếp.
Vốn cô nàng còn cho là đối thủ của bọn hắn là Nguyễn Đông Thanh, nhắm vào bốn người bọn họ chẳng qua là hai bên đấu pháp từ xa. Nhưng hiện giờ, hiển nhiên là kẻ thù đã không còn kiên nhẫn, tự mình động thủ với sư huynh đệ bọn họ. Đối mặt với con quái vật cỡ này, bốn người chẳng khác nào kiến lay cây, trứng chọi đá.
Đỗ Thải Hà vỗ tay:
“Sư tỷ để chúng ta hành xử theo kiểu dở người, khiến kẻ vốn cẩn thận như lão không thể không động thân. Mục đích của lão không phải giết chúng ta, mà muốn nắn kế hoạch của kẻ đằng sau về đúng quỹ đạo, nói trắng ra là chăn chúng ta như chăn trâu, lùa cả bốn vào bí cảnh.”
Lý Thanh Vân bấy giờ mới lên tiếng:
“Nhưng nếu là thế, vì sao sau cùng còn đánh một chiêu Thiên Địa Đồng Thọ, muốn giết cả bốn?”
“Sư huynh có điều không biết. Tiết Lập Địa đối với kẻ kém hơn thì bao dung, đối với người giỏi hơn thì ghen tị muốn tiêu diệt. Hẳn là lão bị chúng ta chọc giận nên mới không thèm để tâm hậu quả nữa.”
Đỗ Thải Hà đáp.
Trương Mặc Sênh bấy giờ lại hỏi:
“Thế... kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Bí cảnh không thể không đi, bằng không Thiên Cơ các đến vấn tội, chỉ e là sư phụ cũng phải đuối lý. Hay là cứ y theo kế hoạch, chia nhau ra, không cùng vào bí cảnh?”
“Thế thì không được. Bố trí bên trong bí cảnh hẳn là để tiêu diệt cả bốn chúng ta cùng lúc, nếu như tách nhau ra, thì cơ hội sống sót hạ thấp. Vẫn câu nói kia, nếu bị đối phương tóm cổ, lại lấy chúng ta làm con tin uy hiếp sư phụ thì phải thế nào?”
Lần này, chưa cần Tạ Thiên Hoa lên tiếng giải thích, Đỗ Thải Hà đã phát hiện được ý đồ của sư tỷ. Cô nàng vừa nói dứt câu, thì nhị đồ đệ của cổ viện cũng chỉ gật đầu mấy cái tỏ ý đồng tình, không nói thêm câu nào.
“Có người!”
Lý Thanh Vân cau mày, ngồi thẳng dậy trên một phiến đá, chân đạp lên cái đầu của Tiết Lập Địa.
Cậu chàng vào Táng Thi đinh lâu nhất, lại được Độc Nhãn Lang dẫn đường mấy ngày, tự nhận là hiểu rõ bản lĩnh của người nơi này hơn các đồng môn một chút.
Trong Táng Thi đinh này, loại người nào nhiều nhất?
Đào phạm, tội phạm.
Một đám phải dựa vào xóa dấu vết, lẩn trốn truy nã để sống, có thể nói là người trong nghề. Đừng nói là ban nãy bốn người đều trọng thương mém chết, cho dù là hiện giờ khôi phục không tệ lắm, cũng không tránh được ánh mắt của đối phương. Từ dấu vết, đám người này vô cùng có khả năng sẽ phát hiện bốn người Lý Thanh Vân bị thương chưa lành, hoảng hốt bỏ trốn. Lúc đó, lại càng dễ kích động lòng tham của bọn hắn.
Thành thử...
Cậu chàng quyết định chơi một chiêu treo đầu rồng từng đọc trong binh thư.
Tương truyền, mưu kế này xuất hiện lần đầu ở mấy ngàn năm trước, còn có một tên khác là giết gà dọa khỉ. Sau này lúc Đại Việt lập quốc, Lê Đồ Thành hễ trảm được tướng địch là treo đầu của chiến tướng tộc Bạo Long lên một cây gậy sắt, rước lên tiền tuyến, từ đó người Đại Việt cũng gọi kế này là “treo đầu rồng”.
Nói trắng ra là hù dọa đối phương, để kẻ địch không chiến mà lui.
Chẳng mấy chốc, quanh chỗ bốn người vừa đại chiến với Tiết Lập Địa đã lục tục xuất hiện một đám mấy chục người, nam nữ già trẻ đều đủ cả. Người nào người nấy tay lăm lăm vũ khí, trên mặt hiện rõ vẻ hoài nghi và khiếp sợ, cẩn thận dò xét chiến địa.
Trong đám người, Lý Thanh Vân còn phát hiện Tô Nghiên Đình.
Nàng ta bấy giờ đảo mắt, thấy bốn người vẫn bình yên vô sự, đầu tiên là thở phào một hơi. Thế nhưng, vừa phát giác cái đầu của Tiết Lập Địa nằm dưới đất, bấy giờ đang bị Lý Thanh Vân dùng chân đạp lên, cô nàng mới biến sắc.
Mà lúc này...
Ở phía tước Tô Nghiên Đình, có một người thanh niên gầy yếu, ngang mắt vắt một dải lụa, hai chân teo tóp đáng sợ. Y ngồi trên xe lăn, tay cầm quạt, hơi thở yếu và mảnh như sợi tơ, thỉnh thoảng lại gập người lại ho khùng khục. Đầu y lúc nào cũng cúi gằm, giống như không thể ngẩng lên được, hơi thở lại khó nhọc đứt quãng, khiến người không có chút kiến thức y thuật nào cũng có thể đoán thanh niên này hẳn là bị thương ở cổ, không kịp chữa trị, lâu ngày thành tật.