Tiết Lập Địa nổi giận.
Người bình thường cẩn thận, kỳ thực có lúc không hoàn toàn là do hắn hèn nhát, mà là do ngạo khí. Hắn không chấp nhận được ánh nhìn chế giễu của kẻ khác, nên mới hành xử cẩn thận, hễ đánh là thắng, để thiên hạ không có cơ hội cười chê.
Lắm lúc kẻ biểu hiện ra càng khiêm tốn, nội tâm lại càng kiêu căng ngạo mạn, âu cũng là một loại nghịch lý ở đời. Đại khái là một loại tự bảo vệ trong tâm lý học.
Mà Tiết Lập Địa, tuy cái tác phong làm đâu chắc đó của lão quả thật là có bóng dáng của Tạ Hàn Thiên thúc đẩy, nhưng xét đến cùng, lão là loại người sau.
Lão lấy thân phận nhân vật số hai của Long Hổ sơn mà vinh, lão vì danh tiếng cường giả Vụ Hải của bản thân mà kiêu ngạo. Không bằng Lý Huyền Thiên, Tạ Hàn Thiên, Tiết Lập Địa miễn cưỡng có thể chấp nhận được, dù sao đều là cường giả thế hệ trước, thành danh trong mấy mươi năm gần đây. Thế nhưng, một đám trẻ ranh, lại có thể đánh lão chật vật như vậy thì không thể được.
Cho dù bốn người Lý Thanh Vân có là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh cũng không được.
Lão có thể lấy thân phận tiền bối ra tay đánh bốn sư huynh đệ Toái Đản Cuồng Ma mà không thấy xấu hổ, thậm chí coi mình đè lên bốn người mà đánh chẳng qua là sự hiển nhiên. Thế nhưng, lúc này, bốn người Lý Thanh Vân lấy yếu áp chế lão, lão lại không chấp nhận được, coi là chuyện dĩ hạ phạm thượng, là sự mất mặt.
Loại tâm lý này của Tiết Lập Địa thực ra rất bình thường.
Con người ta ai cũng ít nhiều có lòng hư vinh, thích dạy bảo người khác, nhưng lại không muốn thấy kẻ từng ở dưới gọi dạ bảo vâng đối với mình vượt qua mình. Cũng vì loại tâm lý giỏ cua này mà thời phong kiến, không thiếu sư phụ thầy đồ đều tàng tư, cố tình giữ lại một phần bản lĩnh không chịu truyền thụ cho đệ tử, trừ phi là cái nghiệp gia truyền. Lại thêm chuyện sùng bái cổ nhân, lý tưởng hóa cựu triều, cho rằng tâm lý nằm ở quá khứ, dần dần tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Huyền Hoàng giới có Nho Đạo Phật, đương nhiên là cũng bị thực trạng này tác oai tác quái.
Tiết Lập Địa bấy giờ cảm thấy bất mãn, chẳng qua là cho rằng thời gian lão khổ cực tu hành, nằm gai nếm mật còn lớn hơn tuổi đời của bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân. Như thế, bọn họ có tư cách gì mà vượt qua lão? Lại lấy lá gan ở đâu ra để thiết kế đánh trả, kém chút thì trọng thương lão?
Càng nghĩ càng tức...
Thế là, trong lúc đang bay vọt về trước, Tiết Lập Địa bèn quắc mắt, chắp tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm tụng một câu chú tối nghĩa. Tức thì, chân khí như biển rộng cuộn trào, một dòng từ trên trời buông xuống quán vào Bách Hội, một từ dưới đất dâng lên đổ vào Dũng Tuyền. Âm phong bắt đầu thổi quét, uy áp bàng bạc tựa như thiên uy tràn ra bốn phương. Trên trời, không ngừng có thiên lôi đánh xuống, dưới đất, liên tục có địa hỏa dâng lên. Nháy mắt, phạm vi trăm trượng quanh người Tiết Lập Địa đã bắt đầu có dấu hiệu trở thành chốn luyện ngục trần gian.
Lão hiện giờ cũng chẳng buồn quản cái gì là đại kế của Đế Mộ, lời dặn của anh trai nữa.
Tiết Lập Địa chỉ muốn dùng một chiêu mạnh nhất, đánh bốn đứa “láo toét” này thành tro bụi, thi cốt vô tồn.
Đỗ Thải Hà thấy dị tượng hiện tại càng lúc càng nặng, chợt nhớ đến mật pháp mạnh nhất Long Hổ sơn từng được lão già trấn thủ Tàng Kinh các nhắc tới. Cho dù cô nàng đi theo Nguyễn Đông Thanh học nghệ cũng được một hai năm, lại thường xuyên nghe những “hành động vĩ đại” của sư phụ mà cũng sợ hết hồn, vội vàng truyền âm cho ba người còn lại:
“Tiết Lập Địa điên rồi! Lão hình như đang dùng bí pháp Thiên Địa Đồng Thọ! Mau chạy!”
Vừa bỏ chạy, cô nàng lại vừa nhớ lại những gì lão già họm hẹm trấn giữ Tàng Kinh các từng kể.
Thiên Địa Đồng Thọ là do Tội Tổ dựa trên áo nghĩa của đệ cửu cảnh trước Phản Thiên chi chiến – Thôn Thiên cảnh – tạo ra. Lấy huyệt Bách Hội làm Thiên Khẩu, hút chân khí trên chín tầng trời nạp vào người. Lại dùng hai huyệt Dũng Tuyền làm Địa Tỵ, hấp chân khí náu trong địa mạch vào cơ thể. Hai luồng khí âm, dương trái ngược, hội tụ vào đan điền, chẳng khác nào diễn hóa lại hỗn độn, tái tạo sáng thế.
Cái tên Thiên Địa Đồng Thọ cũng có uyên nguyên đằng sau, không phải đặt bừa, lại càng không phải chiêu số đồng quy vu tận như trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Có sách cổ nói trên trời gần thượng du của Tuế Nguyệt Trường Hà, thời gian ở Thiên Ngoại Thiên trôi chậm hơn dưới đất. Thành thử, ở Huyền Hoàng giới thường nói đất già hơn trời.
Ngoại lệ duy nhất, chính là lúc sáng thế, hai dòng sông từ hỗn độn hư vô chảy ra, nước tụ lại thành Hỗn Độn Hải. Một là Tuế Nguyệt, một là Nhân Quả.
Thiên Địa Đồng Thọ.
“Chết đi!”
Tiết Lập Địa nghiến răng, táng mạnh đại chiêu đã súc thế về phía trước, nện về phía ba người Tạ, Đỗ, Trương. Một đòn dồn nét cả âm dương nhị khí, ngoài mặt lập lòe tam tai, trong tâm ẩn ẩn uẩn dục tứ đại nguyên tố: địa – thủy – hỏa – phong, khí thế quả thật giống như mở lại trời đất.
Thậm chí, lúc này trong lòng lão còn cảm thấy tiếc rẻ.
Bây giờ thiên đạo có thiếu, nửa sau con đường tu hành sập xuống thành Vụ Hải, áo nghĩa thực sự của Thông Thiên cảnh cũng không còn trên đời. Thành thử, tuy Thiên Địa Đồng Thọ là dựa trên đệ cửu cảnh mà sinh, nhưng cuối cùng hiện giờ chỉ là cái vỏ không mà trong rỗng tuếch, uy lực giảm ít nhất ba bốn thành.
Đáng nhẽ, lấy Long Ảnh Đào Mộc Kiếm làm gốc, thì có thể tạm bù trừ thiếu sót, để chiêu thức này tái hiện chín phần uy năng của nó trước khi Phản Thiên Chi Chiến xảy ra. Nhưng lại nghĩ đối thủ của lão chẳng qua là một đám thiếu niên chưa dứt sữa, lão lại thấy yên tâm không ít. Cho dù Thiên Địa Đồng Thọ của lão có thiếu xót thì lại thế nào? Bốn người Lý Thanh Vân có thể sống nổi sao?
Tức giận thì tức giận, song lão cũng hành động cực kỳ rất lí trí, không trả đũa kẻ phóng Hắc Sắc Thần Quang kém chút làm lão lật thuyền trong mương vội mà lựa chọn ném chiêu thức về phía ba người Tạ, Đỗ, Trương.
Cứ như Tiết Lập Địa tính toán, người vừa để Hắc Tước bắn Hắc Sắc Thần Quang đánh lén lão chắc chắn là Lý Thanh Vân. Cậu chàng không thể bay, một con Hắc Tước mới đẻ cũng không thể nào dùng thần quang liên tục được, thế nên lão vẫn còn có thời gian, tạm thời không cần chú ý đến. Chờ đánh chết ba người kia, đại sư huynh của Lão Thụ cổ viện có khác nào con cá trên thớt mặc cho lão chém giết?
Tiết Lập Địa tự tin đã nhìn thấu ý đồ của bốn sư huynh đệ.
Chính bản thân lão cũng cảm thấy chiến thuật này cực kỳ ổn thỏa, không có chỗ nào để chê. Nếu không phải có tai mắt trong Táng Thi đinh thông báo cách bốn người Lý Thanh Vân đánh bại Đặng Không, có lẽ hiện giờ lão đã trọng thương nằm dưới đất.
Lão bẻ cổ, chuẩn bị chờ lúc bụi đất tan đi sẽ kiểm tra xem ba người Tạ, Đỗ, Trương có ai còn thoi thóp sẽ lập tức ra tay diệt sát, thì bên tai đã có tiếng gió vang lên.
Tiết Lập Địa quay người lại, vừa vặn trông thấy một lưỡi kiếm không ngừng phóng lớn. Phản chiếu nơi đáy mắt lão, là gương mặt đầy sát khí của Lý Thanh Vân.
Lão đang đứng cách mặt đất gần hai mươi trượng kia mà?
Từ lúc nào mà Lý Thanh Vân lại có thể bay được?
Bao nhiêu câu hỏi xẹt qua đầu Tiết Lập Địa, thế nhưng đáng tiếc, câu trả lời là thứ mà lão mãi mãi không có được.
Thạch Kiếm trong thức hải chấn động, dị lực theo bàn tay quán vào Kiếm Lăng Xương, nhẹ nhàng xẹt qua cổ lão.
Cái đầu của Tiết Lập Địa bắn tung lên không trung.
Ngay lúc này, khi ý thức của lão từ từ trở nên mơ hồ, cuối cùng Tiết Lập Địa cũng phát hiện một manh mối.
Hai chân của Lý Thanh Vân, tính từ đầu gối trở xuống, hiện giờ chỉ còn là một bãi máu thịt bầy nhầy, nửa khúc xương chân trắng hếu lộ ra ngoài không khí.
Cường giả số hai của Long Hổ sơn, đại thiên sư Tiết Lập Địa.
Chết ở Táng Thi đinh.
oOo
“Đau! Đau! Hoa... sư huynh sai rồi. Nể tình thương thế chưa lành, tha mạng đi!”
Lý Thanh Vân kêu la oai oái, một tay nắm chặt kiếm Lăng Xương, tay kia cầm theo nửa con gà con đã không còn hơi thở. Lỗ tai của cậu chàng chính đang bị Tạ Thiên Hoa nắm lấy, xách ngược lên.
Lạ một nỗi...
Người bị kéo tai miệng kêu đau, mặt lại cười cười.
Người xách tai kẻ khác thì mắt rơm rớm nước, trừng trợn mắt nhìn đại sư huynh nhà mình.
Ở một góc khác, tam sư muội Đỗ Thải Hà và tiểu sư đệ Trương Mặc Sênh vừa tự lo chữa thương, vừa rùng mình. Nếu không phải bây giờ đang cần cắn thuốc cứu mạng, không khéo cả hai đã sớm thò tay móc họng, nôn đống cẩu lương vừa bị sư huynh sư tỷ thồn vào mồm ra.
Trận đánh với Tiết Lập Địa đã kết thúc.
Hiện giờ, bốn sư huynh đệ chính đang ngồi chữa thương, kiểm kê lại thiệt hại sau trận tái chiến vừa rồi.
Con gà con – Hắc Tước – của Tạ Thiên Hoa chết dưới chiêu Thiên Địa Đồng Thọ. Ba người Tạ, Đỗ, Trương tuy sớm được Đỗ Thải Hà báo hiệu, có phòng bị, nhưng cũng đều bị thương, chỉ khác ở nặng nhẹ. Đỗ Thải Hà mất một cánh tay, Trương Mặc Sênh gãy tám cái xương sườn, Tạ Thiên Hoa thì hỏng mất một bên cánh sau lưng.
Nhưng thương thế nặng nhất vẫn là Lý Thanh Vân.
Mặc dù đã được Đỗ Thải Hà cảnh báo, nhưng từ Tiết Lập Địa đến ba vị sư muội, sư đệ của cậu chàng cũng không thể ngờ được Lý Thanh Vân sẽ dùng chiêu chịu đấm ăn xôi. Cậu chàng không những không né, mà còn học Ân Lê Đình nhảy cao, mượn vụ nổ của Thiên Địa Đồng Thọ phóng thẳng lên bầu trời.
Sau đó lại sử dụng bùa tấn công Đỗ Thải Hà đưa để điều chỉnh hướng của thân thể, hi sinh hai chân lao đến chỗ Tiết Lập Địa.
Một kiếm chém đầu.
Có thể nói...
Tiết Lập Địa chết cũng bởi chính Thiên Địa Đồng Thọ.