“Chư vị... có gì muốn nói thì lên tiếng luôn đi. Đã đến đây rồi, cần quái gì phải che che giấu giấu?”
Lý Thanh Vân quắc mắt, lườm đám người một cái.
Không ai lên tiếng đáp lại.
Ngoại trừ Tô Nghiên Đình và thanh niên mù đang nói gì đó với nhau, hết thảy ba mươi mấy cặp mắt còn lại cơ hồ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cái đầu đang nằm dưới chân Lý Thanh Vân. Bọn hắn bấy giờ chính đang sử dụng thủ đoạn của riêng mình, xác nhận thân phận của thủ cấp.
Trong đó, cũng có cả trung niên bán đậu phụ.
Y thị vừa liếc mắt, đã phát hiện quả thật thủ cấp đang nằm chỏng chơ dưới đất chính là của đại thiên sư núi Long Hổ – Tiết Lập Địa. Người khác có thể không nhận biết lão, cũng khó lòng phân biệt được thật hay giả trong thời gian ngắn. Nhưng Trường Nhĩ Chân Nhân là ai? Thành viên cao cấp của Thiên Nhãn, nói trắng ra là cấp dưới trực tiếp của Tiết Lập Địa.
Lão già này làm người cẩn thận, đánh đâu chắc đó, há lại không ngờ đến khả năng có kẻ dịch dung thành bản thân? Nếu chỉ lợi dụng Thiên Nhãn thì thôi, sợ là sợ đối phương lấy thân phận của lão tụ họp thành viên của tổ chức lại, sau đó bứng cả gốc cả rễ.
Thành thử, Tiết Lập Địa từ sớm đã cố tình tạo ra thêm một bộ thần thông, tuy không có khả năng chiến đấu, lại có tác dụng xác nhận thân phận. Thành viên của Thiên Nhãn sau này ra ngoài làm việc, nhận biết lẫn nhau đặng dễ bề chiếu ứng phối hợp cũng là chuyện tốt.
Cũng chính vì nguyên do này, nên Trường Nhĩ Chân Nhân chỉ nhìn một cái là có thể xác nhận lão quả thật là Tiết Lập Địa.
Lý Thanh Vân hắng giọng, quát:
“Dám hỏi... chư vị có gì chỉ giáo?”
Vừa nói dứt lời, cậu chàng đã tung chân, đá cái đầu của Tiết Lập Địa lăn lông lốc về phía đám người. Phàm là lăn lộn trong Táng Thi đinh, ai mà không phải lõi đời? Thành thử, ý đồ của Lý Thanh Vân đối với đám người này mà nói... rõ như ban ngày.
Cậu chàng cũng chẳng cần phải che giấu.
Ta biết các ngươi chạy đến là để làm ngư dân, xem xem con trai con cò ai thắng ai bại. Bây giờ cái đầu của Tiết Lập Địa ở đây, cho các ngươi tự cầm lên mà xác nhận.
Bấy giờ, thanh niên mù mắt đột nhiên lên tiếng:
“Nghiên Đình, mắt ta không tiện, nàng thử nói xem cái đầu kia có thật là của Tiết Lập Địa hay không?”
“Ta từng ở Võ Bảng hội một năm trước chứng kiến tận mắt tôn dung của Tiết thiên sư, chắc hẳn là không sai.”
Tô Nghiên Đình vừa đẩy xe, vừa cao giọng cất tiếng.
“Không thể nào? Mấy đứa nhóc tu vi non kém chưa vào Vụ Hải, càng là có một đứa người trần mắt thịt trà trộn trong đó, dựa vào cái gì giết được Tiết Lập Địa?”
Bấy giờ, trong số ba mươi mấy người quan chiến, đột nhiên có kẻ lên tiếng.
Người này không phải ai khác, chính là Trường Nhĩ Chân Nhân.
Chân tướng của lần hành động này, cũng như cái bóng của Đế Mộ chỉ có cao tầng của Long Hổ sơn được biết. Ngoại trừ hai anh em họ Tiết và một số trưởng lão cấp bậc thiên sư, không người nào biết. Trường Nhĩ Chân Nhân tuy là thành viên của Thiên Nhãn, nhưng cũng không tỏ tường.
Lúc này, y thị chính đang muốn kích động lòng tham của quần hùng, thúc đẩy ba mươi người này xông lên đánh chết đám người Lý Thanh Vân, thay mình báo thù.
Mạc Vấn cười:
“Vị tiên sinh vừa lên tiếng kia, hẳn là muốn ám chỉ mấy vị trước mặt không có khả năng giết Tiết Lập Địa, mà là dựa vào thần thông hoặc thần khí nào đó. Giang hồ nói việc giảng trước sau, vị tiên sinh này là người đầu tiên xem thấu hư thực, không cứ lên trước nhất, quyền tuyển đầu nhường cho ngài?”
Giang hồ ở Huyền Hoàng giới do không mấy khi xảy ra diệt môn, nên dần dần hình thành hai quy tắc ngầm: quyền tuyển đầu và quyền ăn chia. Quyền ăn chia tên như ý nghĩa, người gặp thì có phần. Cho dù chỉ là một người, nếu gặp phải cảnh hắc đạo đang đen ăn đen, vậy thì dù không xuất lực cũng có thể phân một chén canh, có nơi gọi là tiền bịt mồm.
Mà quyền tuyển đầu lại sinh ra dựa trên cơ sở của quyền ăn chia.
Nếu kẻ đến chia phần ít người, hoặc thực lực thấp còn dễ nói chuyện. Thế nhưng nếu có một thế lực lớn, hoặc kẻ tu vi vượt xa bọn người cố tình làm ngư ông đắc lợi thì phải làm gì?
Thành thử, hắc đạo Huyền Hoàng giới sinh ra luật tuyển đầu, tránh có kẻ lạm dụng quyền ăn chia.
Người nào xuất lực, người ấy được chọn thứ mình nhận được trước, cũng có nơi gọi đây là tiền giữ gốc.
Tuy Táng Thi đinh là chỗ vô pháp vô thiên, nhưng một vài quy tắc ngầm của giới giang hồ thảo mãng vẫn tồn tại, chỉ là tác dụng không lớn bằng bên ngoài. Hắc Tam Giác có thể phát triển như hôm nay, cái gọi là đạo nghĩa giang hồ há lại không có một chút trợ giúp nào?
Mạc Vấn lên tiếng, một số kẻ bị tham lam mờ mắt cũng thoắt cái tỉnh táo lại, ánh mắt hung ác nhìn bốn phía, tìm kiếm kẻ vừa lên tiếng.
Kỳ thực, chiêu mượn đao giết người của Trường Nhĩ Chân Nhân không thể nói là không cao minh. Y thị cố ý nhắc đến tu vi của bốn sư huynh đệ theo lẽ thường chẳng đủ giết Tiết Lập Địa, sau đó không nói gì thêm. Từ đó lấy lui làm tiến, không nói một câu mà thắng cả vạn lời. Tuy Trường Nhĩ Chân Nhân không nói rõ, nhưng vẫn khiến những kẻ đang đứng đây tự mình cho rằng Lý Thanh Vân đang phô trương thanh thế, bốn sư huynh đệ dựa vào ngoại lực thủ thắng, kích động ý đồ sát nhân đoạt bảo của đám người.
Nếu như còn phải lên tiếng giải thích, có lẽ chưa cần Mạc Vấn lên tiếng, những kẻ ở đây đã ngờ ngợ phát hiện ra ý đồ mượn đao giết người của y thị.
Vạn sự vốn là thuận lợi, nhưng giữa chừng lại có một tên Mạc Vấn chọc gậy bánh xe, thành thử Trường Nhĩ Chân Nhân chỉ có thể bỏ cuộc. Không thể ra mặt, cũng không thể xông lên trước nhất, đến nước này cho dù đám người nơi đây bị tiền tài che mờ mắt cũng há lại không nhận ra có kẻ muốn giật dây bọn hắn xông lên làm tốt thí?
Cũng may Trường Nhĩ Chân Nhân cũng học được tính cẩn thận của cấp trên, lúc mở miệng đã dùng thủ đoạn che giấu hành tung, khiến không ai có thể phát giác được vị trí của kẻ lên tiếng.
Tạ Thiên Hoa nhìn về phía thanh niên mắt mù, hỏi:
“Không biết cao danh quý tánh của vị tiên sinh này là?”
“Tiên sinh thì không dám nhận, một kẻ tàn phế mà thôi. Tại hạ họ Mạc, tên Vấn, hai chân không tiện, mắt không thấy đường, nếu có thất lễ vẫn mong Tạ tiểu thư bỏ qua.”
“Mạc tiên sinh nhận ra tiểu nữ?”
“Lấy thân phàm nhân, có thể chiến được Vụ Hải, trên đời ngoại trừ Xích Hiệp ra còn có ai? Thế nên, cho dù Nghiên Đình không nói, tại hạ cũng có thể đoán được trước mắt chính là bốn vị cao đồ của cổ viện. Đỗ tiểu thư kiệm lời với người ngoài, lên tiếng chỉ có thể là Tạ tiểu thư mà thôi. Không biết tại hạ nói có sai hay không?”
“Tiên sinh hai mắt mù lòa, hai chân không tiện, lại hiểu rõ chuyện thiên hạ. Bội phục... Khó trách Tô tướng quân vừa ý ngài.”
Tạ Thiên Hoa gật đầu.
Kỳ thực, có sự tồn tại của Thiên Cơ các, chuyện “ngồi trong nhà mà biết việc thiên hạ” ở Huyền Hoàng giới này chẳng phải việc khó. Thế nhưng khó được chính là khả năng phân tích, ứng biến, quan sát đáng sợ của Mạc Vấn. Kế phá địch của y, Tạ Thiên Hoa cũng có thể nghĩ ra, nhưng tự thấy không thể nào nhanh được như họ Mạc.
Trí giả giao phong, trên chiến trường, cho dù hơn kém chỉ một sát na lắm lúc cũng đã đủ để quyết thắng bại.
Mạc Vấn bấy giờ lại tiếp tục cùng Tô Nghiên Đình truyền âm.
Y cũng có mấy phần tu vi, đại khái vào nhị cảnh, nhưng vì thân thể tàn tật yếu ớt, nên cũng chỉ là đủ dùng chân khí làm một vài chuyện như theo dõi Võ Bảng ngọc, đọc ngọc giản tình báo của Thiên Cơ các, sử dụng nhẫn chứa đồ, .v..v... mà thôi.
Truyền âm cũng là một trong số đó.
Thành thử, hiện giờ, Mạc Vấn chính đang cùng Tô Nghiên Đình thảo luận, phỏng đoán “động cơ” của Nguyễn Đông Thanh:
“Nghiên Đình, ta muốn đầu nhập Lệ Chi sơn.”
“Chẳng phải đã nói chúng ta đến cầu y, không cần chàng đầu quân, chúng ta cũng có thể dùng thứ khác đổi sao?”
“Trước khác, giờ khác. Ta thấy vị Bích Mặc tiên sinh này có vẻ muốn điều động mây gió thiên hạ, tương lai Huyền Hoàng giới chỉ sợ phải biến động nghiêng trời lệch đất một phen. Mà nước cờ đầu tiên của y, hẳn là núi Lệ Chi.”
Mạc Vấn đáp.
Tô Nghiên Đình không nói gì thêm, chờ y giải thích.
Họ Mạc tiếp:
”Xưa nay sơn tặc không đánh lại triều đình, mấu chốt ở hai chỗ: quân nhu và nhân lực. Lệ Chi sơn có thể thò tay vào Táng Thi đinh, nhẹ nhõm giải quyết cả hai, chuyện lật đổ thường thức thế gian này Phó Kinh Hồng còn chưa đủ sức thực hiện.”
“Nhưng bọn họ thu Xuyên Vân Tiễn, Binh Trung Hiệp, đã trở thành cái gai trong mắt triều đình Đại Việt. Chỉ sợ là không lâu dài, chúng ta cần gì phải đứng dưới bức tường sắp đổ?”
“Nghiên Đình, nàng không hiểu. Vũ lực của Lệ Chi sơn không chỉ có Đặng Tiến Đông, mà còn có Lý Thanh Vân. Ta không đến bày mưu tính kế, không cần qua bao lâu, Tạ Thiên Hoa cũng chạy tới. Đỗ Thải Hà có thể bày trận cấm không, Trương Mặc Sênh có thể đề cao sĩ khí. Lại thêm Vu đạo đến giờ vẫn dùng thái độ mập mờ, ta thấy Lệ Chi sơn tám thành có thể hóa nguy thành an.”
Mạc Vấn cười, phe phẩy quạt trong tay.
Tô Nghiên Đình bấy giờ mới hỏi:
“Chàng dám chắc bốn người họ sẽ đi núi Lệ Chi?”
“Dám khẳng định. Vì hiện tại trừ Lý Thanh Vân, cả ba đều mang tội đào ngũ. Lệ Chi sơn là lối ra tốt nhất của bọn họ. Đây là chuyện khách quan, còn về chủ quan... chẳng nhẽ nàng không thấy trợ giúp một đám sơn tặc lấy yếu thắng mạnh là cơ hội dương danh rất tốt hay sao?”
Nghe Mạc Vấn nói, cặp mắt của người bình thường được xưng là La Sát như Tô Nghiên Đình cũng chậm rãi phủ lên một tầng hơi nước.