Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Phụ

Chương 8 : Chính thức xuất bản




Chương 8 : Chính thức xuất bản

Tuy rằng tiểu thuyết đã thông qua xét duyệt nhưng Tanae có nói rằng dù sao hắn cũng là tác giả mới, chưa có danh tiếng gì nên không riêng gì Chikuma Shobo mà đa số nhà xuất bản đều sẽ không thể dành ra quá nhiều tài nguyên cho hắn. Đại khái là sẽ xuất bản trước một lượng sách nhất định để xem thị trường đón nhận đến mức nào rồi mới quyết định in ấn tiếp hay không.

Do Yoteki cũng đang là học sinh cấp 3 nên sắp tới Chikuma Shobo sẽ tận dụng điều này để quảng cáo, tuyên truyền cho hắn với danh hiệu là "Tác giả thiên tài". Vì thế, qua ít lâu, Yoteki cần chú ý sắp xếp thời gian để tiến hành quay chụp, phỏng vấn một chút.

Bên cạnh đó, cũng vì hắn là người mới lại còn rất trẻ tuổi nên sẽ khó có thể nhờ các tác giả danh tiếng khác đề cử. Ngoại trừ việc sợ tác phẩm không được đón nhận rồi ảnh hưởng tới thanh danh của mình thì ngay cả khi tác phẩm tốt cũng cần phải quan sát một thời gian.

Bởi lẽ trong quá khứ, đã từng xuất hiện vài trường hợp phụ huynh dùng tiền thuê người viết hộ cho con hoặc nhà xuất bản muốn sử dụng mánh lới "Thiên tài" để thu hút sự chú ý mà làm vậy, nói chung là đều náo loạn một hồi rồi mới yên nên cũng không ai muốn mạo hiểm, trừ phi đấy là con cháu trong nhà của tác giả nổi danh nào khác.

Nhất là với bộ tiểu thuyết này... Tanae thực sự không hiểu nổi một học sinh cấp 3 làm sao có thể viết ra nó nếu không phải Yoteki giải thích sơ qua hoàn cảnh của mình rằng cha mẹ hắn mất từ nhỏ, lại không hiểu sao bị phái nữ ghét bỏ, còn b·ị b·ắt nạt ở trường nữa nên vẫn luôn phải sống trong cô độc...

Từ trải nghiệm thực tế của bản thân khi mới lần đầu gặp đã cảm thấy bài xích Yoteki thì Tanae cũng đã tin tưởng tám chín phần, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng nhu hoà hơn rất nhiều. Theo đó, Tanae cũng cam đoan sẽ tận lực tranh thủ cho hắn số tiền nhuận bút xứng đáng nhất cũng như thuyết phục cấp trên đáp ứng nguyện vọng của hắn là xuất bản tác phẩm sớm nhất có thể, càng nhanh càng tốt.

Yoteki cũng chỉ cần như vậy, miễn là có thể nhanh chóng gia nhập hàng ngũ tác giả thì hắn còn cho ra được nhiều tác phẩm khác để hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải tính toán quá chi li cho mỗi bộ tiểu thuyết làm gì.



.....

Hơn tháng sau, khi trời đã vào giữa thu thì một quyển tiểu thuyết cũng âm thầm xuất hiện trên kệ của những tiệm sách ở Tokyo.

Với những lời tuyên truyền, quảng cáo có cánh về "Tác giả thiên tài"; "Tiểu thuyết gia 17 tuổi" thì không ít người sớm đã chú ý tới tác phẩm này. Trong đó, khi trông thấy cái tên rất trẻ thơ "Chú Voi Ngồi Im" cùng bìa ngoài của cuốn sách là một chú voi bụ bẫm ngồi quay lưng lại, tuy không thấy rõ mặt nhưng có vẻ rất đáng yêu thì những ai đang có con cũng bất chợt vui mừng.

Từ trước đến nay, dòng văn học Jido Bungaku dành cho thiếu nhi vẫn chưa bao giờ là chủ lưu nên số tác phẩm trong nước vẫn tương đối ít ỏi và chất lượng cũng khá hạn chế khi bất cứ tác giả nào hơi có chút tài năng văn chương thì cũng không nguyện ý tốn thời gian và công sức để sáng tác thể loại này. Phần lớn tác phẩm được lưu hành rộng rãi hiện nay đều là những cuốn sách nổi tiếng trên thế giới được dịch thuật lại hoặc là mấy bộ truyện từ hàng thế kỷ trước do vài vị tiền bối trong nghề viết ra, nói chung là người lớn thì ngán đọc còn bọn trẻ đều đã nghe tới phát chán.

Cũng không thể buông lỏng cho con mình thoải mái xem manga, anime từ quá sớm được. Ngoại trừ có nguy cơ ảnh hưởng tới tâm sinh lý hay việc học tập ra thì tấm gương của hơn triệu thanh niên hikimori trên khắp đất nước vẫn còn đó, các bậc phụ huynh cũng không muốn dẫm phải vết xe đổ này.

Cho nên, rất nhiều người đều âm thầm tán thưởng Yoteki khi tưởng tượng ra viễn cảnh mấy chục năm tới có một tác giả thiên tài với những tác phẩm nội địa chất lượng cao. Như vậy sẽ không cần phải quá phụ thuộc vào nước ngoài để rồi văn hoá còn bị ảnh hưởng nữa.

Mang theo tâm trạng phấn khởi mà mua cuốn tiểu thuyết này về thì không ít vị phụ huynh đã muốn dành cho mấy đứa trẻ trong nhà một bất ngờ nho nhỏ vào buổi tối.



Kết quả sau đấy thì... Đúng là một lời khó nói hết được...

Theo đó, một blogger tương đối nổi tiếng cũng đã đăng tải một bài viết dài trên trang cá nhân của mình :

"Tin rằng không ít người cũng đã bị lừa một vố giống như ta khi mới trông thấy tác phẩm Chú Voi Ngồi Im của Shirai - sensei... Nhớ lại hôm đó quả thực rất thảm, bé con nhà ta cứ nằng nặc đòi đọc cuốn sách này tới tận nửa đêm, khi mệt quá ngủ th·iếp đi thì mới chịu thôi. Báo hại ta tới cơ quan sáng hôm sau vật vờ như xác sống rồi bị mắng cho một trận..."

"Được rồi, trở lại chuyện chính thì thực sự, khi đọc cuốn sách này, ta không khỏi nhớ tới tác phẩm Thất Lạc Cõi Người của Dazai - sensei... Nhất là phân đoạn nhân vật Oba Yozo đứng yên một chỗ mà nhìn vợ mình bị c·ưỡng h·iếp ở ngay trước mặt. Thay vì xông ra giải cứu thì anh ta lại thản nhiên nghĩ rằng “Đây chỉ là hành vi bản năng của động vật, không có gì đáng ngạc nhiên...”

"Ở trong Chú Voi Ngồi Im, sự thờ ơ đáng sợ đó lại xuất hiện khi bạn thân của tên xã hội đen chứng kiến hắn n·goại t·ình với vợ mình. Không nói câu nào, anh ta đã lao ra khỏi ban công, để lại người bạn phản bội đang nhắm chặt đôi mắt, chờ đợi tử thần buông xuống."

"Người mẹ tới nơi, chứng kiến t·hi t·hể của đứa con đang nằm bất động trên mặt đất cũng chẳng hề kêu gào, khóc lóc đau khổ. Bà chỉ ngước lên nhìn nơi con trai mình nhảy xuống, lẳng lặng châm điếu thuốc, phả một hơi dài rồi thốt lên :

“Chỗ đó cao quá...”



"Có thể thấy, thế giới trong mắt của cả hai tác giả đều vô cùng ảm đạm, u ám khi con người đang chai sạn cảm xúc, mất dần nhân tính... Chỉ là Thất Lạc Cõi Người thì giống một sợi dây thòng lọng khổng lồ, treo tất cả lơ lửng ở trên tầng mây rồi sẵn sàng đẩy họ xuống vực sâu bất cứ lúc nào..."

"Chú Voi Ngồi Im lại tựa như bùn đất, như cát bụi, như nấm mốc, như tất cả những thứ bình thường đang phân hủy..."

"Càng đọc nó, ta càng cảm giác bản thân như đang mắc kẹt giữa một biển nước rộng lớn, xung quanh là vô số rong rêu, rác thải bẩn thỉu, bốc mùi. Chúng bao phủ khắp người ta, dính vào chân tóc, len lỏi vào kẽ móng tay, khiến cơ thể ta dần dần thối rữa."

"Điều tuyệt vọng nhất là ta chỉ có thể trôi nổi một cách vô nghĩa như vậy. Để rồi vào một ngày nào đó, hoặc là ta sẽ dần trở thành một phần của đống rác, hoặc là biển nước sẽ bất chợt nhấn chìm ta xuống đáy... Hoặc là trước đó, ta cố oằn người, dìm đầu mình xuống, cho thứ nước vàng lờ lợ, nhơ nhớp như dầu hoả đó tràn vào trong miệng, ngập đầy vòm họng, tàn phá cơ thể để rồi chấm dứt tất cả sự sống cũng như mọi khổ đau của ta..."

"Đọc xong cuốn tiểu thuyết này, ta chỉ muốn gửi lời xin lỗi tới Shirai - sensei... Để một thiếu niên 17 tuổi phải viết ra những lời từ đáy lòng như vậy là lỗi của người trưởng thành chúng ta khi đã không thể khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn..."

Phía dưới bài viết cũng có không ít bình luận nhắn lại thể hiện quan điểm riêng của bản thân :

"Bốn con người, bốn c·ái c·hết song hành, đan xen, phản chiếu, hoà hợp lẫn nhau nhưng rồi chẳng còn sót lại chút gì cả. Chỉ có nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng là vĩnh hằng."

"Trong một xã hội tha hoá thì lòng trắc ẩn là món hàng đắt đỏ, vô cảm là lá bài để sinh tồn, ích kỉ là tôn giáo mà tất cả đều sùng bái..."

"Ta cảm thấy tất cả đều đang lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính khi cuộc sống bế tắc, cha mẹ không gương mẫu, con cái chẳng đứng đắn, bạn bè chỉ nghĩ cho bản thân và chính thầy giáo trong trường cũng vô cùng tàn nhẫn khi tuyên bố thẳng thừng với học trò của mình : "Đừng mơ mộng nữa, mọi người đang học ở ngôi trường tệ nhất trong thành phố. Sau khi tốt nghiệp, quá nửa sẽ phải ra ngoài đường bán thịt nướng..."