Chương 7 : Tiểu thuyết đầu tiên
Ba hôm sau, Yoteki tràn đầy cảm khái mà nhìn xấp bản thảo dày cộm mới được in ra, vẫn còn đang thơm mùi mực ở trước mặt mình. Trải qua hai ngày cuối tuần miệt mài gõ chữ thì cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết này.
Yoteki xem xét lại một lượt, cảm thấy không còn vấn đề nào nữa thì hắn cũng gật đầu hài lòng rồi ra ngoài gọi taxi để tới chỗ hẹn theo dự tính.
Không được bao lâu, Yoteki đã xuất hiện ở một quán cà phê nhỏ trong góc phố. Do đang là sáng sớm nên bên trong chẳng có mấy khách nhân nên hắn dễ dàng tìm được người mà mình hẹn gặp.
"Là Shirai - kun đó sao? Hân hạnh được gặp mặt, tôi là biên tập viên Tanae của nhà xuất bản Chikuma Shobo..."
Đó là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn mặc đồ công sở, dáng vẻ thành thục, khí chất bên ngoài tương đối hiền hoà, dễ gần.
Để mà nói thì cuộc gặp mặt này xuất phát từ chủ nhân trước kia của cơ thể... Rất dễ hiểu, vốn là một wibu khép kín ngoài đời nhưng trên mạng lại thành anh hùng bàn phím không sợ trời không sợ đất thì Yoteki cũng tham gia rất nhiều chat group riêng tư chuyên bàn luận, chia sẻ đủ thứ trên đời từ game, manga, anime cho tới một số tài liệu full hd không che...
Trong đó, không ít người cũng mộng tưởng trở thành một tác giả nổi tiếng, nhờ vậy thì Yoteki cũng biết được chuyện này. Đại khái là có thể thông qua vài người trung gian giới thiệu để gia nhập vào một chat group của các biên tập lâu năm cùng một số tác giả ở những nhà xuất bản.
Thành viên bình thường sẽ phải đóng một khoản phí nhất định mỗi tháng để có thể ở lại trong nhóm, ngoại trừ bàn luận, học hỏi các kinh nghiệm sáng tác thì ai có nhu cầu cũng có thể trả tiền để hẹn gặp biên tập viên nhờ xét duyệt riêng tiểu thuyết của bản thân. Tác phẩm không thông qua thì cũng sẽ nhận được những đánh giá, nhận xét công tâm, khách quan nhất, so với việc cứ đâm đầu rải bản thảo khắp nơi để rồi vẫn không hiểu sao mình bị từ chối thì tốt hơn nhiều lắm.
Cũng không cần lo rằng sẽ xuất hiện tình trạng trù dập hay làm qua loa vì khi đã trả phí xét duyệt, nếu cảm thấy vẫn còn thắc mắc với kết quả thì hội viên có quyền gửi tác phẩm cho chủ nhóm để tất cả biên tập, tác giả đánh giá lại, có thể nói là vô cùng công bằng, minh bạch.
Đối với những ai qua được khâu xét duyệt, trở thành tác giả chính thức thì không những không phải trả bất kì khoản phí nào mà biên tập viên còn sẽ hỗ trợ tận tình, đảm bảo sẽ được hưởng mọi quyền lợi xứng đáng nhất.
Yoteki nghĩ số tiền bỏ ra thực sự rất đáng giá khi có thể nhanh chóng thiết lập quan hệ với những người ở vòng tròn này, như vậy sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng có chỗ để nhờ vả.
Kinh nghiệm kiếp trước đã dạy cho hắn rằng có nhiều lúc, tiền không phải vấn đề mà quan trọng là bản thân phải biết nơi nào, người nào có thể dùng tiền của mình để giải quyết vấn đề.
Cho tới Tanae thì từ lúc mới liên lạc, hỏi thăm qua thông tin của hắn nên biết được rằng Yoteki là học sinh cấp 3 thì trong lòng cũng có đáp án. Nàng sớm đã nghĩ kĩ phải từ chối như thế nào sao cho uyển chuyển và khéo léo nhất để không đả kích lòng tự tin của thiếu niên này.
Yoteki lúc này cũng cười cười chào hỏi lại. Sau đó hắn nhanh chóng ngồi xuống ở phía đối diện rồi trực tiếp lấy ra hai xấp giấy dày ở trong túi rồi đưa cho Tanae, khẽ nói :
“Đây là bộ tiểu thuyết mà ta vừa mới hoàn thành, Tanae - san thử nhìn một chút xem sao...”
"Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức mình, đánh giá công tâm nhất có thể... Shirai - kun cũng đừng quá lo lắng, kết quả lần này ra sao không quan trọng, chỉ cần có thể kiên trì tới cùng thì nhất định sẽ có ngày gặt hái được thành công..."
Tanae nhìn nhìn Yoteki, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy gương mặt này có chút chán ghét nhưng bề ngoài không để lộ ra điều gì, vẫn cười nói như bình thường.
Lại chuyển sang tập bản thảo ở bên cạnh, tuy chưa đọc nhưng nàng cũng đoán rằng đây có lẽ là tiểu thuyết thanh xuân, tình yêu tuổi trẻ, tình cảm học đường... Đối với những đề tài cũ sớm đã bão hoà này, nếu như không có gì xuất sắc, đặc biệt thì rất khó để xuất bản.
Tanae không nói gì nữa, bắt đầu tập trung tinh thần để chuẩn bị đọc tiểu thuyết. Không chỉ vì nguyên tắc đã nhận tiền thì phải làm nghiêm túc mà chuyện này còn liên quan đến uy tín, danh dự của nàng.
Nếu làm qua loa, tắc trách rồi thiếu niên Shirai Yoteki này quay về đăng lên cho những người còn lại đọc, đưa ra nhận xét hoàn toàn ngược lại, thậm chí đủ khả năng thông qua tiêu chuẩn xét duyệt thì đoán chừng Tanae cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục làm công việc này nữa khi những lời châm chọc, chế giễu của đồng nghiệp sẽ theo nàng tới suốt đời.
Gửi bản thảo như bình thường thì còn có thể đổ lỗi cho các biên tập viên mới vào sơ suất nhưng đã ở trong chat group này thì không thể làm được. Cho nên, Tanae nhanh chóng chỉnh chỉnh lại mắt kính một chút rồi cũng nghiêm túc cầm lấy bản thảo, chăm chú lật giở trang giấy.
"Tiêu đề này... Chẳng lẽ lại là... Truyện cổ tích cho trẻ em???"
Tanae ngưng thần nhìn lại cái tên của bộ tiểu thuyết này, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng rồi cũng tiếp tục nhìn xuống, khẽ lẩm bẩm :
"Ở trong một rạp xiếc nọ có một con voi. Suốt cả ngày, nó cứ ngồi yên ở một chỗ. Có lẽ do người ta liên tục đâm nó bằng nĩa. Hoặc có lẽ, nó chỉ thích ngồi đó. Rất nhiều người đã đến đấy, tụ tập xem con voi. Họ cho nó ăn. Nhưng nó không để ý..."
Tanae kinh ngạc nhìn đoạn mở đầu này, thoáng ngẩng đầu nhìn Yoteki như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thầm nghĩ :
"Như này... Dường như cũng không giống truyện cổ tích cho lắm..."
Tokyo bắt đầu vào thu nên dù đã gần trưa nhưng ánh nắng rơi vương vãi trên mặt đất vẫn chẳng hề gay gắt khiến thời tiết vô cùng dễ chịu. Nhờ vậy mà Tanae vẫn có thể một mực nhìn tiểu thuyết mà không bị bên ngoài ảnh hưởng.
Yoteki thì vừa khuấy lại cốc nước chanh một chút rồi cầm lên uống, mắt vẫn không dời điện thoại để nhìn những tài liệu học tập mới được chia sẻ ở trong nhóm...
Cứ như vậy, cũng không biết là đã qua bao lâu, tiếng sột soạt không ngừng của những trang giấy đang được lật giở cũng đã dừng lại. Lúc này, Tanae cũng bỏ kính xuống, vuốt vuốt đôi mắt đã phiếm hồng, lại thở dài nhìn qua Yoteki, khẽ thì thào vài tiếng :
"Tại sao? Vì cái gì?"
Yoteki cũng đã ngẩng đầu lên nhìn nàng, nghĩ nghĩ một chút rồi đáp :
"Để xem nào... Đại khái thì tác phẩm này muốn truyền đạt thông điệp là cuộc sống này nhiều khi rất khốn nạn nhưng chúng ta cần học được cách giả vờ yêu nó... Phải biết chấp nhận mọi thứ xảy đến rồi quên đi những điều tồi tệ nhất để có thể sống tiếp..."
Tanae nghe hắn nói vậy thì bờ môi thoáng giật giật, không biết nói gì hơn, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ :
"Shirai - kun... Không... Shirai - sensei nói tích cực như vậy... Thế nhưng, tiểu thuyết này lại vô cùng..."
Yoteki nhìn dáng vẻ của nàng như vậy thì cũng thoáng mỉm cười :
"Tanae - san, dễ dàng quên đi mọi thứ cũng không tốt... Phải nếm trải qua tuyệt vọng, khắc sâu chúng ở trong lòng thì mới càng quý trọng hạnh phúc ở sau này..."
....