Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Phụ

Chương 6 : Thiên phú sơ hiện




Chương 6 : Thiên phú sơ hiện

Lại một ngày mới đã tới, như thường lệ, Yoteki ăn sáng xong thì cũng chuẩn bị đến trường. Vì đã bắt đầu viết tiểu thuyết nên hắn cũng mang theo laptop để tới lớp thì gõ chữ tiếp.

Hôm nay cũng không có gì quá bất ngờ ngoại trừ việc Meiyu thỉnh thoảng lén dõi mắt nhìn hắn, bị phát hiện thì lại vội vàng quay đầu đi khiến Yoteki chỉ cảm thấy nghi hoặc một chút rồi cũng không quá để ý chuyện này.

Sau tiết đầu điểm danh ngồi chơi và nháp một chút đại cương tổng thể ở trên giấy thì Yoteki cũng lại xin ra ngoài rồi lên sân thượng để viết tiểu thuyết. Cứ như thế, Yoteki vừa gõ chữ vừa thỉnh thoảng dừng lại nằm nhìn trời cho đến trưa thì mới dừng lại để đi ăn.

Vừa thấy Yoteki xuất hiện ở trước cửa lớp rồi nhìn về phía mình thì Meiyu đã vội vàng phản ứng lại. Nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói với mấy nữ sinh ở xung quanh :

"Hôm nay ta có việc phải ra ngoài, mọi người cứ ăn trước đi, không cần phải đợi ta..."

Những thiếu nữ này đang trò chuyện vui vẻ nghe vậy thì cũng không khỏi quay đầu lại, tò mò hỏi :

"Ồ, Meiyu - chan muốn đi đâu vậy?"

"Chúng ta đi cùng được không?"

"Đừng náo loạn lên thế, đây là chuyện riêng của ta!"

Meiyu nhíu mày khẽ quát khiến mấy nữ sinh này cũng không dám lên tiếng nói nhiều nữa. Sau đó, nàng lạnh lùng bước ra ngoài, lướt qua người Yoteki như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng vừa tới chỗ cầu thang vắng thì đã đỏ mặt quay đầu lại, ngập ngừng hỏi :

"Yoteki... Rốt cuộc thì... Ngươi muốn làm... gì..."

"Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta hãy mau đi đi..."



Bụng bắt đầu kêu òng ọc nên Yoteki cũng có chút sốt ruột mà thúc giục khiến Meiyu không khỏi e thẹn, nhỏ giọng thì thầm :

"Đồ xấu xa, cần gì phải gấp như vậy chứ... Dù sao thì... Đây cũng là... Lần hẹn đầu tiên của ta..."

Sau đó, hai người mau chóng ra khỏi trường. Cũng may, nơi đó cách đây cũng không xa, chỉ đi tầm mấy trăm mét, qua mấy dãy nhà, vào sâu trong ngõ hẻm tương đối ẩm thấp thì Yoteki đã thấy một quán ăn nhỏ xuất hiện ở trước mặt.

Trông thấy bề ngoài không mấy khang trang, thậm chí là có phần xốc xếch của nơi này thì Yoteki không khỏi gật gật đầu hài lòng, mấy quán ăn kiểu này đa số đều có chỗ đặc biệt riêng và cũng thường chú ý vào mùi vị của món ăn hơn là bề ngoài bắt mắt. Yoteki bắt đầu đi vào trong, thấy cũng tương đối vắng vẻ, chỉ có vài ông chú say khướt đang nằm gục trên bàn ở góc phòng.

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì từ phòng bếp gần đó, một người đàn ông trung niên già dặn cũng nhanh chóng bước ra, nhìn thấy thiếu nữ đứng sau Yoteki thì không khỏi mỉm cười :

"Dạo này không thấy cháu ghé qua chỗ này làm ta tưởng rằng cháu đã chán ngán món ăn của lão già này rồi..."

"Còn anh bạn này thì... Chẳng lẽ lại là..."

Người đàn ông bắt đầu nhìn Meiyu với vẻ mặt bí hiểm :

"Meiyu - chan đã lớn rồi, muốn thực hiện lời hứa trước kia là dẫn theo bạn trai tới đây ra mắt sao?"

Vừa nhắc tới chuyện này thì Meiyu đã xấu hổ vô cùng, vội vàng phủ nhận :

"Không phải như vậy bác đừng nghĩ lung tung... Đây là... Bạn cùng lớp của cháu..."

"Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói gì đi..."



Yoteki liếc nhìn điện thoại, thấy đã qua gần mười lăm phút mà thời gian nghỉ trưa cũng không nhiều nên hắn bắt đầu lên tiếng hỏi :

"Meiyu - chan nói đồ ăn ở đây rất ngon, phiền bác làm giúp cháu mấy hộp cơm bento..."

"Hai đứa đến đúng lúc lắm, ta cũng vừa làm xong mấy hộp, còn nóng hôi hổi đây. Thế nào, muốn ăn bao nhiêu?"

"Ừm, vậy bác cứ làm cho cháu ba hộp đi, hết bao nhiêu để cháu thanh toán..."

Chủ quán gật gật đầu rồi đi vào trong bếp chuẩn bị, Meiyu nghe Yoteki nói vậy thì cũng ngại ngùng lên tiếng :

"Sao ngươi lại mua nhiều như vậy... Hai chúng ta... Làm sao ăn hết..."

"Meiyu - chan chớ bận tâm, riêng việc ăn uống này thì ta lo được..." Yoteki cũng không biết tại sao nhưng từ lúc xuyên qua tới giờ thì quả thực sức ăn của hắn đã tăng lên không ít, phải gấp đôi trước kia.

Không được bao lâu, chủ quán cũng chậm rãi đi ra, trên tay là ba hộp cơm ngăn nắp được đậy kín, Yoteki nhanh chóng hỏi giá tiền rồi móc ví ra thanh toán rồi cùng Meiyu chọn một chỗ gần cửa sổ của quán cho sáng sủa. Nhìn hộp cơm nóng hổi với những miếng thịt bò mềm mỏng đang được phủ đẫm nước sốt béo ngậy trông vô cùng hấp dẫn thì hắn cũng không nhịn được nữa, bắt đầu cắm cúi ăn.

"Yoteki... Ngươi..."

Vừa nghe Meiyu định ngập ngừng nói gì đó thì Yoteki đã nhíu mày, nghiêm túc nói :

"Meiyu - chan, lúc đang ăn thì đừng nói gì cả, tập trung vào ăn trước đi..."

Quy tắc ăn cơm được dạy dỗ từ bé đã thấm nhuần vào xương tuỷ khiến hắn cũng không thể cân nhắc đến cảm xúc của thiếu nữ này, một khi đã ngồi vào bàn ăn là chỉ có ăn, chuyện trò gì cũng phải để sau bữa cơm.



Meiyu thấy Yoteki đột nhiên tỏ thái độ như vậy thì cũng rất xấu hổ và tức giận, nàng vốn dĩ còn muốn lên tiếng phản bác lại vài câu nhưng rồi những suy nghĩ này nhanh chóng biến mất, không cách nào nảy sinh.

Không biết tại sao, từ hôm qua đến giờ, khi Yoteki mở lời nhờ vả, qua một đêm trằn trọc với vô số cảm xúc hỗn tạp về buổi hẹn đầu tiên thì dần dần, nàng cũng không còn nghĩ xấu về hắn nữa. Thậm chí là đã bỏ đi ý định ban đầu là dắt Yoteki tới một cửa hàng sang trọng nào đó để khiến hắn xấu mặt hoặc móc rỗng ví tiền một phen cho đáng đời...

Cuối cùng, nàng vậy mà lại quyết định đưa Yoteki đến quán ăn kỷ niệm này...

Meiyu nhìn hắn với thần sắc phức tạp rồi thoáng nhỏ giọng thầm thì :

"Đúng là... Đồ tham ăn..."

Vì không chuyện trò gì nên cả hai cũng đã mau chóng ăn xong cơm trưa, Meiyu thì vẫn nán lại để nói gì đó với chủ quán còn Yoteki thì lên lớp học trước rồi vùi đầu vào việc phác thảo dàn ý, đại cương phần kế tiếp của tiểu thuyết giống như thường lệ.

Do đầu óc, tư duy của hắn bây giờ đã thay đổi, trở nên vô cùng sáng suốt nhanh nhạy khiến việc chuyển thể này diễn ra cực kì thuận lợi, gần như không hề gặp bất kì khó khăn nào cả. Với tiến độ này, Yoteki dự tính rằng chỉ cần tốn thêm hai ngày cuối tuần nghỉ ở nhà tập trung viết thì chắc chắn sẽ hoàn thành được cả cuốn tiểu thuyết. Nghĩ tới đó, hắn càng cảm thấy có động lực hơn nên hôm nay cũng không ngủ gật giữa chừng nữa mà miệt mài viết suốt cả buổi chiều.

Chỉ có điều, khi ra về thì Meiyu cũng không tới chỗ của mình mà lén rời khỏi lớp từ khi nào khiến hắn cũng cảm thấy có chút kì lạ. Yoteki nhớ tới mai là thứ 7, có lẽ do cô bé này chuẩn bị đi chơi đâu đó, lại không muốn đối diện với hắn làm gì cho khó xử nên dứt khoát chạy đi, mặc kệ sự đời để tạm thời "nghỉ việc"... Nghĩ rồi thì hắn cũng không để ý quá nhiều, việc dọn dẹp đó chủ yếu cũng là để có cơ hội tiếp xúc, gia tăng độ thân thiện.

Nhắc tới mới nhớ, Yoteki cũng thoáng liếc qua giao diện hệ thống ở trong đầu để xem lại thông tin của Meiyu thì bất chợt kinh ngạc không thôi :

"Hửm, độ thân thiện vậy mà từ -50 đã tăng lên -29 rồi... Hơn nữa, còn xuất hiện thứ này... Chẳng lẽ là..."

Yoteki nhìn nhìn con số ở sau độ thân thiện của Meiyu đã chuyển thành -29(+3) thì như hiểu ra điều gì nhưng rồi lại vẫn tràn đầy nghi hoặc :

"Đây là virus mà hệ thống đã nói sao? Mới chỉ ăn một bữa cơm thôi mà đã xuất hiện..."

"Được rồi, thôi kệ đi, dù sao thì tâm lý thiếu nữ tầm tuổi này vốn đã hay thất thường rồi... Hơn nữa, để hoàn thành nhiệm vụ thì ta cũng đã thể hiện thiện chí của mình, thái độ lúc nào cũng thân thiện, ôn hoà hẳn là cũng phát huy tác dụng..."

Nghĩ nghĩ thêm chút thì Yoteki cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc để trở về nhà viết tiểu thuyết.

....