Chương 5 : Thực hiện dự tính
Yoteki thì từ lúc ngồi vào chỗ của mình thì đã bắt đầu dán mắt vào điện thoại, thỉnh thoảng lại dừng một chút, cắm cúi viết gì đó rồi trầm tư suy nghĩ. Cứ như vậy được khoảng hai tiết học, có chút mệt mỏi cùng nhàm chán, Yoteki dứt khoát xin đi vệ sinh để ra ngoài.
Giáo viên trung niên đeo kính thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cũng thoáng gật đầu. Đối với tên học sinh lười biếng, nhút nhát có thành tích ở top cuối trường học này thì đa số giáo viên đã lười quản, chỉ cần đừng làm loạn, phá phách là được.
Yoteki nhanh chóng ra ngoài, chậm rãi đi dạo xung quanh trường một vòng. Sau đó, hắn lại ra chỗ máy bán nước tự động để mua một lon nước lạnh rồi tìm đường lên sân thượng, chọn một chỗ thoáng mát, thoải mái nằm thẳng xuống đất, gối tay lên đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Yoteki lặng ngắm vài đám mây trắng trôi lững lờ trên đó, lại lắng tai nghe tiếng chim hót rả rích cùng làn gió mát lùa qua mái tóc thì đột nhiên cảm thấy bình yên vô cùng.
"Thực ra, như này cũng không tệ cho lắm..."
Kiếp trước, tuy cuộc sống tương đối đầy đủ nhưng cũng vì thế mà phải đáp ứng những kỳ vọng khá cao của cha mẹ, lúc còn là học sinh thì hắn chỉ có thể cắm đầu vào học hành, rất ít khi được tự do tự tại giống như thế này.
Cứ thế, Yoteki đã chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay. Tới khi tiếng chuông kết thúc buổi học sáng, báo hiệu đến giờ ăn trưa vang lên inh ỏi thì Yoteki mới dụi dụi mắt tỉnh dậy. Sau đó hắn lật đật đi xuống tìm vài thứ lót dạ để chuẩn bị lên lớp vào buổi chiều.
Cũng không thể trốn học cả ngày để rồi dần dần trở thành một học sinh cá biệt thực sự trong mắt mọi người được, hắn vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian yên bình này một cách bình thường.
Vào cửa hàng tiện lợi ở gần trường, Yoteki nhanh chóng cầm lấy hẳn hai hộp cơm bento. Không còn cách nào, tuy rằng bề ngoài của chúng trông rất bắt mắt nhưng nhìn vào chút cơm cùng thức ăn lèo tèo ở trong đấy thì Yoteki cũng bó tay, e rằng mới lùa cơm được một tí thì đã hết.
Ra ngồi ghế đá trong trường để bắt đầu ăn thì mới được vài miếng, Yoteki đã không khỏi lắc đầu ngán ngẩm vì hộp cơm này được nêm nếm gia vị rất nhạt nhẽo, có lẽ là do ảnh hưởng từ lối ăn uống thanh đạm của người nơi đây. Lúc này, hắn không khỏi hoài niệm cơm bụi ở kiếp trước, tuy rằng không thể đảm bảo vệ sinh, an toàn thực phẩm nhưng quả thực ngon lành, hợp khẩu vị hơn rất nhiều.
Cố ăn nốt cho xong thì Yoteki cũng bắt đầu trở lại lớp học để cắm đầu vào màn hình điện thoại giống như lúc sáng.
Từ hôm qua đến giờ, sau khi xác định được thế giới này không giống với kiếp trước thì hắn đã chuyển sang tra cứu dữ liệu về các bộ tiểu thuyết nổi tiếng ở đây nhằm tìm hiểu xem người nơi này ưa thích thể loại nào để lựa chọn một tác phẩm phù hợp nhất mà mình từng đọc.
Cứ thế, Yoteki miệt mài tìm đọc tất cả các loại thông tin cho tới khi hai mắt dần dần díu lại rồi ngủ gục ở trên mặt bàn lúc nào không hay.
Phải mãi cho tới khi có một bàn tay mềm mại khẽ lay lay người hắn cùng một giọng nói rụt rè xen lẫn xấu hổ vang lên :
"Yoteki... Yoteki..."
"Yoteki... Yoteki..."
Lúc này, Yoteki mới bắt đầu tỉnh lại, vươn vai ngáp dài vài cái :
"Oáp, Meiyu - chan đấy hả? Giờ là mấy giờ rồi?"
"Đã tan học được gần tiếng rồi..."
"Hửm, muộn như vậy rồi sao?"
Yoteki chép miệng vài cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc để ra về. Trông thấy Meiyu vẫn đứng yên tại chỗ thì hắn không khỏi có chút nghi hoặc, cất tiếng hỏi :
"Tan học rồi sao Meiyu - chan vẫn chưa về đi? Còn đứng đấy làm gì vậy?"
"Ngươi... Ngươi... Yoteki!!!"
"Ngươi đã quên... Chuyện... Ngày hôm qua rồi sao..."
Chỉ thấy giọng nói của Meiyu vang lên, ánh mắt tràn đầy căm tức mà nhìn về phía hắn.
Yoteki lúc này mới tỉnh ngủ hoàn toàn, ý thức được mình đã lỡ lời nên hắn chỉ có thể gãi đầu gãi tai :
"Ha ha, xin lỗi Meiyu - chan, dạo này ta đang bận giải quyết mấy việc này nên hơi lú lẫn tí, nhớ nhớ quên quên... Được rồi, hôm nay đã không còn sớm nữa, Meiyu - chan cứ về trước đi, để ngày mai hãy tới làm..."
"Hừ, bận gì chứ, ngươi cắm mặt vào điện thoại cả ngày chắc chắn là đang xem mấy thứ đồi truỵ rồi..."
Meiyu thầm nghĩ, lại thoáng trừng mắt nhìn hắn chút rồi cũng quay đầu ra khỏi lớp để trở về nhà.
Chỉ là nàng vừa mới đi được vài bước thì Yoteki chợt nhớ ra điều gì, bất chợt lên tiếng hỏi :
"À, đúng rồi, Meiyu - chan có biết quanh đây có chỗ nào bán cơm hộp ngon không?"
Meiyu nghe hắn gọi thì cũng quay người lại, thấy vậy thì có chút nghi hoặc hỏi :
"Là sao? Cơm hộp á?"
"Ừm, bề ngoài không cần quá bắt mắt, chỉ cần ăn ngon, nêm nếm đậm đà là được, cũng đừng quan trọng giá cả, hết bao nhiêu cứ để ta lo... Meiyu - chan có biết nơi nào uy tín không?"
"Là như vậy sao... Nếu thế thì... Kỳ thực, ta cũng biết một chỗ..."
"Thật sự? Vậy thì giờ nghỉ trưa ngày mai chúng ta đến đó đi!"
"Ngươi... Yoteki... Ngươi... Ngươi muốn làm gì... Chẳng lẽ..."
Yoteki nhìn khuôn mặt thiếu nữ trước mắt đột nhiên trở nên đỏ hồng như ráng chiều, thần sắc tràn đầy bối rối xen lẫn chút phẫn uất thì cũng không hiểu ra làm sao, chỉ có thể nói thêm một câu rồi đi ra ngoài :
"Ta về trước đây, ngày mai gặp lại..."
Yoteki nhanh chóng rời khỏi nơi này, để lại người thiếu nữ vẫn đang cắn cắn môi nhìn hắn, muốn nói gì đó rồi lại thôi, chấp nhận cúi đầu đầy vẻ cam chịu...
...
Vừa về đến nhà thì Yoteki đã lao vào phòng, bật máy tính lên để bắt tay vào viết tiểu thuyết ngay. Cất công tìm hiểu từ hôm qua đến nay, cuối cùng hắn cũng biết được người của thế giới này thích xem những gì. Đại khái thì ngành giải trí nói chung ở nơi đây đều xoay quanh việc khai thác những chủ đề quen thuộc như : trinh thám phá án, ái tình lãng mạn, gia đình tình thân, vui vẻ hài hước, phiêu lưu hành động...
Trong đó, đối với lĩnh vực tiểu thuyết nói riêng thì trinh thám phá án là nổi tiếng và phổ biến nhất. Ban đầu Yoteki cũng định chọn khai thác chủ đề này nhưng lại phát hiện ra rằng tuy đa phần không giống kiếp trước nhưng Sherlock Holmes, Hercule Poirot, Miss Marple cùng rất nhiều nhân vật, tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng đều đã xuất hiện.
Cho tới những tác phẩm tiêu biểu khác không có ở đây thì lại phát sinh một vấn đề... Chính là việc Yoteki cũng mới chỉ đọc lướt qua vài bộ trong số đó, còn lại gần như chỉ biết đến cái tên của chúng...
Rơi vào đường cùng, đang lúc loay hoay không biết phải làm gì thì hắn bất chợt nảy ra ý tưởng : Chuyển thể điện ảnh thành tiểu thuyết!
Kiếp trước, so với việc đọc truyện, tiểu thuyết có phần hơi khô khan thì hắn vẫn thích xem phim để có được những cảm xúc chân thực, sinh động hơn. Mặc dù ngành điện ảnh của thế giới này cũng rất phát triển nhưng đúng là vẫn thiếu rất nhiều tác phẩm hay mà hắn đã từng xem.
Để phù hợp với mục tiêu trước mắt là thị trường quốc nội Nhật Bản vốn luôn ám ảnh với sự cô đơn, buồn bã, trống rỗng cùng những c·ái c·hết thì Yoteki cũng đã quyết định chọn một bộ phim...
Ngón tay lướt như bay trên bàn phím, Yoteki bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên. Cũng không biết là do dung hợp linh hồn hay hệ thống phụ thể mà Yoteki cảm thấy tư duy của mình đã nhanh nhạy hơn rất nhiều. Chẳng cần tốn công sức quá mức để suy nghĩ thì ý tưởng trong đầu cứ tuôn ra như suối chảy, không gián đoạn một chút nào.
Cứ như vậy, cho tới lúc tối mịt, khi Yoteki cảm thấy hơi có chút mệt mỏi nên dừng lại pha mỳ gói để ăn. Sau đó lại làm vài ván game chill chill thì hắn cũng bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ...