Chương 2 : Nhiệm vụ đầu tiên
"Có miệng ăn thì phải có tay chân làm..."
Chỉ thấy Yoteki lắc lắc đầu đáp trả lại, giọng điệu vô cùng khinh thường khiến mấy người thiếu nữ ở trước mặt không khỏi tức giận lồng lộn. Nhất là thiếu nữ tóc vàng ở trước mặt, như một con mèo cái bị giẫm phải đuôi :
"Yoteki!!! Ngươi chán sống rồi sao?"
Thế nhưng, nhận thấy ánh mắt thản nhiên của Yoteki đã dần dần trở nên lạnh lùng thì thiếu nữ tóc vàng trước mặt vốn đang hung hăng vô cùng cũng bắt đầu cảm thấy có chút chột dạ, tự dưng không dám lớn tiếng nói nữa.
Bây giờ, nàng mới phát hiện ra rằng trông Yoteki mập mạp phần lớn là do béo bụng nhưng thực tế thì dáng người cũng tương đối to cao, phải gần 1m8, tay chân rắn chắc, thuộc loại cường tráng, khoẻ mạnh chứ không hẳn là béo phì. Có lẽ do thường ngày đã quen với bộ dạng luôn luôn cúi gằm đầu xuống, không dám ưỡn thẳng ngực mà đi nên mới tưởng là tên Yoteki này vừa mập vừa lùn.
Trông thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, có xu hướng xảy ra xung đột thì mấy nữ sinh còn lại cũng lên tiếng hoà giải, khuyên can :
"Thôi, Meiyu - chan, hay là chúng ta cứ tạm thời tha cho hắn đi... Chắc hôm qua tên Yoteki này lại thức cả đêm chơi game với xem anime nên sáng nay đầu óc còn chưa tỉnh táo, bị chập mạch rồi nên mới to gan..."
"Phải đó, cứ kệ tên mập biến thái này đi Meiyu - chan, dù sao cũng sắp tới giờ vào lớp rồi."
Chỉ thấy thiếu nữ được gọi là Meiyu thoáng gật đầu, khẽ hừ lạnh :
"Hừ, được rồi, dù sao dạo này thời tiết cũng tương đối nóng, đầu óc có vấn đề cũng là điều dễ hiểu... Chờ ngươi bình thường trở lại thì ta nhất định sẽ cho ngươi một bài học!"
Lại cảnh cáo Yoteki thêm một câu thì nàng mới bắt đầu cùng mấy nữ sinh còn lại quay người trở về chỗ ngồi của mình.
Về phần mọi người trong lớp thấy hôm nay không có trò vui để xem khi Yoteki đột nhiên thay đổi thì thoáng lấy làm lạ rồi sau đó cũng không để ý nữa. Dù sao, Yoteki vốn cũng chỉ là một người vô hình đúng nghĩa ở trong lớp học. Yoteki thì thầm nghĩ chủ nhân cũ của cơ thể vẫn còn khá may mắn, bắt nạt, b·ạo l·ực học đường cũng chỉ dừng lại ở mức độ này. Thoáng nhìn giao diện ở trong đầu, hắn đã thấy tiến độ nhiệm vụ vậy mà đã nhảy lên 10%.
"Có lẽ là do ta đã làm trái ý của mấy nữ sinh này, dám phản ứng lại những gì mà bình thường vốn chỉ biết cắn răng chịu đựng..."
"Được rồi, tiếp theo sẽ phải làm gì đây? Hình như trong truyện thì sau đó, thường thường là main sẽ nắm được điểm yếu nào đấy để nghịch tập rồi trải qua chuỗi ngày..."
Như đọc được suy nghĩ của Yoteki, giọng nói máy móc của hệ thống đã lạnh lùng vang lên :
"Hệ thống không khuyến khích ký chủ chinh phục mục tiêu bằng cách l·ạm d·ụng t·ình d·ục, thể xác quá mức. Nếu ký chủ vẫn cưỡng ép thực hiện thì sẽ ảnh hưởng tới đánh giá cuối cùng, ký chủ nên cân nhắc thật kỹ"
"Không khuyến khích sao?"
Yoteki vuốt vuốt cằm, suy ngẫm lại lời của hệ thống. Nhớ không lầm thì sau khi khám ra bí mật của đối phương thì main ở trong truyện đa phần đều sẽ là uy h·iếp, đe doạ để rồi liên tục xxx nữ chính cả ngày lẫn đêm, trải qua một khoảng thời gian dài thì cuối cùng cũng mind break thành công.
Mặc dù lúc xem tương đối sảng khoái nhưng để chính bản thân trực tiếp thực hiện chuyện đó thì đúng là bó tay. Hắn cũng không phải loại thiếu hơi phụ nữ đến độ trung tình lên não, cuồng dâm tới mức đó. Cho nên, không cần hệ thống nhắc nhở thì về cơ bản, Yoteki cũng sẽ không làm chuyện này.
Hắn vừa thầm nghĩ vừa nhìn vào chút thông tin đơn giản không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trên giao diện của hệ thống.
Tên : Hoshino Meiyu
Tuổi : 17
Độ thân thiện : -30
"Hệ thống nói là không l·ạm d·ụng nhục dục nhưng cũng không cấm việc uy h·iếp, đe doạ, blackmail... Được rồi, trước tiên cứ thử cách này đi, dù sao thiên phú kia cũng quá khó đỡ, bản thân ta cũng không phải là tình thánh mà nói vài câu là khắc phục được..."
Yoteki âm thầm quyết định, lại thoáng liếc qua thiếu nữ tóc vàng sớm đã gục xuống bàn ngủ gật kia, khoé miệng khẽ nhếch lên.
"Ring!!! Ring!!! Ring!!!"
Không có gì bất ngờ, một ngày học bình thường nhanh chóng trôi qua, Yoteki có phần hoài niệm mà đứng lên chào giáo viên rồi bắt đầu thu dọn sách vở.
Thiếu nữ tóc vàng sớm cũng đã tụ họp lại một chỗ với đám nữ sinh kia. Thấy Yoteki liếc về phía mình thì nàng nhanh chóng giơ quả đấm lên, hung hăng trợn mắt nhìn lại. Sau đó, cũng không để ý tới hắn nữa mà quay sang trò chuyện cùng bạn mình, Yoteki cũng bắt đầu xách balo lên rồi ra khỏi lớp, âm thầm bám theo Meiyu.
Lúc này, nhóm thiếu nữ vẫn vừa nói vừa cười đùa vui vẻ với nhau như thường lệ. Ra khỏi trường, cả nhóm cứ như vậy mà bắt đầu đi dạo loanh quanh khắp thành phố, cùng nhau chụp ảnh, uống nước, ăn kem...
Trong quá trình này, Yoteki vẫn luôn âm thầm bám theo những thiếu nữ đi khắp nơi, tuy rằng không thấy quá mệt mỏi nhưng vẫn khá là nhàm chán. Cuối cùng, lại lòng vòng hơn nửa tiếng nữa thì Meiyu cũng tạm biệt mấy nữ sinh kia để ra về một mình rồi đi vào một cửa hàng tiện lợi ở gần đó.
Kịch bản này... Chẳng lẽ lại là...
Yoteki như nghĩ tới điều gì, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần. Chỉ là, không giống như những gì hắn tưởng tượng, Meiyu vừa đi vào đã tới trước cửa phòng vệ sinh. Yoteki cũng chỉ có thể giả vờ đứng mua ở gian hàng gần đấy để quan sát tình hình.
Không lâu sau, hắn đã phải trợn tròn mắt, có phần không tin nổi mà nhìn cảnh tượng trước mặt :
Vẫn là thân hình, dáng người nhỏ bé đó, vẫn là làn da bánh mật ưa nhìn, vẫn là bộ đồng phục tiêu chí của trường hắn thế nhưng mái tóc vàng nổi bật kia đã biến đi đâu mất. Cách đó không xa, trước mặt hắn chính là một thiếu nữ với mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, trên khuôn mặt ngoại trừ cặp kính dày cộm ra thì đã không còn chút son phấn nào cả, khuyên đeo ở vành tai cùng lỗ mũi dường như cũng đã được tháo ra.
Nếu không phải tận mắt trông thấy thì Yoteki không tài nào liên tưởng một Gal Girl nổi bật, hấp dẫn ánh mắt với thiếu nữ vô cùng bình thường này ngoại trừ màu da giữa hai người.
Có lẽ là do quá bất ngờ trước tình huống này, Yoteki cũng đã quên rằng mình cần phải trốn sang một bên để tránh bị phát hiện mà vẫn cứ đứng ngây người ra như trời trồng ở giữa cửa hàng. Cho tới thiếu nữ kia sau khi chỉnh lại đầu tóc một chút, vừa ngẩng đầu lên thì cũng không khó để thấy thân hình to béo quen thuộc ấy xuất hiện ở trước mặt...
"Yoteki... Ngươi... Tại sao lại xuất hiện ở đây..."
Meiyu khi nói những điều này thì giọng điệu đã không ngừng run run, khác hẳn vẻ hung hăng, cường ngạnh như thường ngày.
"Tình cờ mà thôi, Meiyu - chan à, với lại, chính ta mới là người phải bất ngờ đấy..."
Yoteki nở nụ cười thân thiện đáp lại nhưng trong mắt Meiyu thì tràn ngập chế giễu, châm biếm cùng uy h·iếp trắng trợn. Chỉ là nàng cũng không thể nào làm gì khác ngoài việc yếu ớt hỏi :
"Yoteki... Nói đi... Ngươi muốn gì... Ta... Ta..."
"Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta hãy về nhà trước rồi bàn luận về vấn đề này sau..."
"Nhà ta... Nhà ta ở rất xa... Đã không còn sớm nữa rồi... Ta... Ta cần phải về trước..."
Meiyu cố gắng lảng tránh lời nói của Yoteki, định nhắm mắt nhắm mũi chạy đi để thoát khỏi cơn ác mộng này.
"Ồ, Meiyu - chan đây là muốn mời ta về nhà mình sao? Cũng được thôi, dù sao ta cũng muốn gặp gia đình của Meiyu - chan để tâm sự đây... Ta có rất nhiều chuyện muốn nói cho họ biết..."
Vừa nhắc tới hai từ "gia đình" thì cả người Meiyu đã cứng ngắc, bờ vai khẽ run run, bước chân không tài nào nhấc lên nổi. Cuối cùng, nàng đành phải quay đầu lại một cách khó nhọc mà nhìn Yoteki, tròng mắt đã đỏ hoe :
"Yoteki... Ngươi... Ngươi... Rốt cuộc phải làm sao thì ngươi mới..."
"Bình tĩnh nào, Meiyu - chan, nhà ta ở hướng này, chúng ta cùng đi thôi kẻo muộn..."
Đối diện với nụ cười quỷ dị đó của Yoteki thì Meiyu khẽ cắn cắn môi, như nghĩ tới điều gì, cuối cùng cũng chịu cúi đầu khuất phục. Nàng thất thần bước theo thân hình to béo trước mắt để đi tới một nơi mà ở trong mắt bản thân chính là hang ổ của quỷ dữ...